Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống thật với chính mình mới là tốt nhất .

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Sở Ánh Tuyết hôm nay không phải là lục tiểu thư mặt mày nhem nhuốc như mọi ngày nữa mà thay vào đó là một tiểu thư mày ngài mắt phượng , da trắng như tuyết khiến bao nữ nhân ngoài kia phải ghen tị . Khi từ phòng bước ra sảnh lớn , Sở Ánh Tuyết thấy cha nàng đang đứng tiếp khách , nàng nhẹ tiến lại chỗ ông . Vén chiếc khăn che mặt lên , nàng hành lễ với cha .

- Tạ cha ! Hôm nay Tuyết nhi suất giá , mong cha ở lại có thể giữ gìn sức khoẻ , cũng mong cha có thể chúc phúc cho đứa con gái nhỏ này .

Nói rồi , nàng đứng dậy ,kéo vội khăn che mặt xuống , nắm lấy tay Tiểu Đào bước vội về phía kiệu hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh và cha nàng .

- Ngươi đỡ ta lên kiệu rồi cho khởi hành ngay !

- Vâng ạ !

Nàng lần này làm vậy cũng là để cho Sở gia một bất ngờ lớn , không những thế , nàng cũng sẽ được hưởng phúc về sau . Như vậy thì cũng coi như là nàng trả được một nửa mối thâm thù này .

Mất một ngày , một đêm ngồi trên kiệu , đường vào kinh vốn xa xôi , Sở Ánh Tuyết cũng đã có phần mỏi mệt , ngồi day hai bên trán .

- Tiểu thư , đến rồi ! Để nô thì đỡ người xuống !

Đôi bàn tay thô ráp đỡ lấy bàn tay Sở Ánh Tuyết , đi vào trong cung làm lễ .

Bây giờ nàng sống trong đông cung rồi , có lẽ là không được tự do tự tại như trước nữa , làm gì cũng phải nhòm trước ngó sau không thì cái đầu trên cổ nàng , nàng giữ không nổi .

Đúng như nàng dự đoán , hoàng thượng dùng hôn lễ của nàng và nhị hoàng tử để cầu mưa nhưng có điều làm Sở Ánh tuyết rất bất ngờ , mưa đã trút xuống vùng đất khô cằn này sau khi nàng được đưa vào động phòng . Phải chăng trời đất lại diệu kì đến vậy , hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?

- Tiểu thư ! Người đợi cũng lâu rồi , hay là để Tiểu Đào lấy gì cho người ăn nha ?

Tiểu Đào ôm bụng , nhẹ nhàng mà lễ phép hỏi Sở Ánh Tuyết . Nàng ta ở với nàng cũng đã bảy năm rồi mà vẫn thế , vẫn dành cái tình cảm đặc biệt dành cho nàng , vẫn ở bên quan tâm và chăm sóc cho nàng , luôn ủng hộ nàng trong mọi chuyện và tôn kính nàng vô cùng . Và điều đó cũng làm nàng nhậnra được rằng , từ khi nàng xuyên tới đây , người nàng thân nhất cũng chỉ có Tiểu Đào và ngũ ca ca của nàng .

- Không cần , ta không đói ! Ngươi lui về nghỉ trước đi , ta không gọi thì ngươi không cần tới !

- Nhưng ...

- Không nhưng nhị gì hết , ngươi lui về đi !

Sở Ánh Tuyết gắt lên , nàng ta cũng không dám làm trái lệnh mà trực tiếp lui về phòng nghỉ ngơi .

Bốn canh giờ ( 8 tiếng ) trôi qua , trời cũng đã gần sáng mà nhị hoàng tử vẫn chưa trở lại phòng , nàng vẫn chờ đợi một người trong vô vọng .

Hai ngày trôi qua , nàng nghỉ ngơi không được nhiều khiến nàng mệt mỏi vô cùng , cơ thể cũng theo đó mà suy nhược không kém .

Nàng không muốn tự huỷ hoại mình nữa , đặt mình xuống chiếc giường êm ái , nàng thiếp đi .

- Tiểu thư , người dậy đi , hôm nay còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nữa .

Tiếng gọi của Tiểu Đào khiến nàng bừng tỉnh , bước vội xuống giường , Sở Ánh Tuyết vơ vội lấy bộ y phục trong tủ rồi thay vào . Cũng đã bảy năm , nàng chưa từng động vào việc trang điểm nên giờ cũng chẳng biết trang điểm ra làm sao , việc này nhất định Sở Ánh Tuyết nàng phải học .

- Tiểu Đào , ngươi lại đây trang điểm giúp ta đi ! Nhớ là đừng đậm quá nhé , nhạt thôi !

- Vâng !

Sau một thời gian chuẩn bị , cuối cùng thì cũng đã xong . Nàng cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng tử phi thật là phiền phức , lễ nghi đủ thứ , sống phải nhìn trước , nhìn sau rồi phải tuân thủ các kiểu con đà điểu .

Sở Ánh Tuyết cầm lấy chiếc áo khoác ngoài , dặn dò Tiểu Đào vài lời rồi theo chân Trần công công đi thỉnh an hoàng hậu .

Hoàng hậu ngồi dựa mình trên chiếc ghế vàng , nói chuyện vui vẻ với thái tử , hoàng tử và cả phu quân của nàng . Sở Ánh Tuyết bước vào , hành lễ với hoàng hậu rồi lại ghé nhìn phu quân của mình .

- Tuyết nhi , con đến rồi sao ? Con ngồi đi !

Bà chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh nhị hoàng tử .

Theo ý chỉ , Sở Ánh Tuyết ngồi vào chiếc ghế đó , dùng bữa chung cùng phu quân mình nhưng nhị hoàng tử còn chẳng thèm liếc tới nàng lấy một cái .

Dùng bữa xong , nàng định cất bước đi về phòng thì vô tình nghe được phu quân và tam thái tử đang nói chuyện với nhau .

- Huynh thật có phúc khi lấy được đại tẩu đấy ! Tẩu ấy thật là xinh đẹp nhỉ ?

- Xinh đẹp sao ? Nhìn cô ta nhạt nhẽo vô cùng nên ta cũng chẳng buồn nhìn .

Câu nói ấy khiến nàng có chút bị xúc phạm , còn gì buồn hơn phu quân nói mình nhạt nhẽo ? Nhưng không sao , nàng cũng chẳng thèm để ý gì gì tới câu ấy nữa , nàng vẫn giữ đúng quan điểm sống thật với chính mình mới là tốt nhất .

Sở Ánh Tuyết hôm nay không phải là lục tiểu thư mặt mày nhem nhuốc như mọi ngày nữa mà thay vào đó là một tiểu thư mày ngài mắt phượng , da trắng như tuyết khiến bao nữ nhân ngoài kia phải ghen tị . Khi từ phòng bước ra sảnh lớn , Sở Ánh Tuyết thấy cha nàng đang đứng tiếp khách , nàng nhẹ tiến lại chỗ ông . Vén chiếc khăn che mặt lên , nàng hành lễ với cha .

- Tạ cha ! Hôm nay Tuyết nhi suất giá , mong cha ở lại có thể giữ gìn sức khoẻ , cũng mong cha có thể chúc phúc cho đứa con gái nhỏ này .

Nói rồi , nàng đứng dậy ,kéo vội khăn che mặt xuống , nắm lấy tay Tiểu Đào bước vội về phía kiệu hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh và cha nàng .

- Ngươi đỡ ta lên kiệu rồi cho khởi hành ngay !

- Vâng ạ !

Nàng lần này làm vậy cũng là để cho Sở gia một bất ngờ lớn , không những thế , nàng cũng sẽ được hưởng phúc về sau . Như vậy thì cũng coi như là nàng trả được một nửa mối thâm thù này .

Mất một ngày , một đêm ngồi trên kiệu , đường vào kinh vốn xa xôi , Sở Ánh Tuyết cũng đã có phần mỏi mệt , ngồi day hai bên trán .

- Tiểu thư , đến rồi ! Để nô thì đỡ người xuống !

Đôi bàn tay thô ráp đỡ lấy bàn tay Sở Ánh Tuyết , đi vào trong cung làm lễ .

Bây giờ nàng sống trong đông cung rồi , có lẽ là không được tự do tự tại như trước nữa , làm gì cũng phải nhòm trước ngó sau không thì cái đầu trên cổ nàng , nàng giữ không nổi .

Đúng như nàng dự đoán , hoàng thượng dùng hôn lễ của nàng và nhị hoàng tử để cầu mưa nhưng có điều làm Sở Ánh tuyết rất bất ngờ , mưa đã trút xuống vùng đất khô cằn này sau khi nàng được đưa vào động phòng . Phải chăng trời đất lại diệu kì đến vậy , hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?

- Tiểu thư ! Người đợi cũng lâu rồi , hay là để Tiểu Đào lấy gì cho người ăn nha ?

Tiểu Đào ôm bụng , nhẹ nhàng mà lễ phép hỏi Sở Ánh Tuyết . Nàng ta ở với nàng cũng đã bảy năm rồi mà vẫn thế , vẫn dành cái tình cảm đặc biệt dành cho nàng , vẫn ở bên quan tâm và chăm sóc cho nàng , luôn ủng hộ nàng trong mọi chuyện và tôn kính nàng vô cùng . Và điều đó cũng làm nàng nhậnra được rằng , từ khi nàng xuyên tới đây , người nàng thân nhất cũng chỉ có Tiểu Đào và ngũ ca ca của nàng .

- Không cần , ta không đói ! Ngươi lui về nghỉ trước đi , ta không gọi thì ngươi không cần tới !

- Nhưng ...

- Không nhưng nhị gì hết , ngươi lui về đi !

Sở Ánh Tuyết gắt lên , nàng ta cũng không dám làm trái lệnh mà trực tiếp lui về phòng nghỉ ngơi .

Bốn canh giờ ( 8 tiếng ) trôi qua , trời cũng đã gần sáng mà nhị hoàng tử vẫn chưa trở lại phòng , nàng vẫn chờ đợi một người trong vô vọng .

Hai ngày trôi qua , nàng nghỉ ngơi không được nhiều khiến nàng mệt mỏi vô cùng , cơ thể cũng theo đó mà suy nhược không kém .

Nàng không muốn tự huỷ hoại mình nữa , đặt mình xuống chiếc giường êm ái , nàng thiếp đi .

- Tiểu thư , người dậy đi , hôm nay còn phải đi thỉnh an hoàng hậu nữa .

Tiếng gọi của Tiểu Đào khiến nàng bừng tỉnh , bước vội xuống giường , Sở Ánh Tuyết vơ vội lấy bộ y phục trong tủ rồi thay vào . Cũng đã bảy năm , nàng chưa từng động vào việc trang điểm nên giờ cũng chẳng biết trang điểm ra làm sao , việc này nhất định Sở Ánh Tuyết nàng phải học .

- Tiểu Đào , ngươi lại đây trang điểm giúp ta đi ! Nhớ là đừng đậm quá nhé , nhạt thôi !

- Vâng !

Sau một thời gian chuẩn bị , cuối cùng thì cũng đã xong . Nàng cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng tử phi thật là phiền phức , lễ nghi đủ thứ , sống phải nhìn trước , nhìn sau rồi phải tuân thủ các kiểu con đà điểu .

Sở Ánh Tuyết cầm lấy chiếc áo khoác ngoài , dặn dò Tiểu Đào vài lời rồi theo chân Trần công công đi thỉnh an hoàng hậu .

Hoàng hậu ngồi dựa mình trên chiếc ghế vàng , nói chuyện vui vẻ với thái tử , hoàng tử và cả phu quân của nàng . Sở Ánh Tuyết bước vào , hành lễ với hoàng hậu rồi lại ghé nhìn phu quân của mình .

- Tuyết nhi , con đến rồi sao ? Con ngồi đi !

Bà chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên cạnh nhị hoàng tử .

Theo ý chỉ , Sở Ánh Tuyết ngồi vào chiếc ghế đó , dùng bữa chung cùng phu quân mình nhưng nhị hoàng tử còn chẳng thèm liếc tới nàng lấy một cái .

Dùng bữa xong , nàng định cất bước đi về phòng thì vô tình nghe được phu quân và tam thái tử đang nói chuyện với nhau .

- Huynh thật có phúc khi lấy được đại tẩu đấy ! Tẩu ấy thật là xinh đẹp nhỉ ?

- Xinh đẹp sao ? Nhìn cô ta nhạt nhẽo vô cùng nên ta cũng chẳng buồn nhìn .

Câu nói ấy khiến nàng có chút bị xúc phạm , còn gì buồn hơn phu quân nói mình nhạt nhẽo ? Nhưng không sao , nàng cũng chẳng thèm để ý gì gì tới câu ấy nữa , nàng vẫn giữ đúng quan điểm sống thật với chính mình mới là tốt nhất .

Bạn đang đọc Tình chàng - Ý thiếp , cãi không yêu ? sáng tác bởi eyavdv
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eyavdv
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.