Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

001

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Ở Tùy quốc có gia tộc họ Yến, tồn tại gần ngàn năm, nội tình hùng hậu, tục truyền gia chủ đời thứ mười lăm, Yến Xuyên Tử đi theo tiên đế đánh Đông dẹp Tây, vào Nam ra Bắc, chiến sự lớn nhỏ, luôn luôn đi đầu. Sau này, khi dẹp loạn được mười sứ quân, bình định Hắc Hư châu, lập nên Tùy quốc, tiên đế công tư phân minh, tính đến Yến gia công trạng không ít, càng là nội tình hùng hậu, cho nên liền phong làm Trấn Quốc Công, đồng thời ban hôn công chúa Quân Tuyết Kỳ cho Yến Thập Tam, nguyên là đại thiếu gia nhà họ Yến lúc bấy giờ.

Mồng bảy, tháng tám, năm thứ hai mươi mươi hai, theo lịch nước Tùy.

Ngày hôm đó nhà họ Yến rất náo nhiệt, Yến Thập Tam thân là gia chủ, tự mình mở yến tiệc, bày ra nghi thức trịnh trọng, làm lễ trưởng thành cho con trai cả.

Tiệc chuẩn bị đến giữa trưa thì hoàn thành, hạ nhân trong phủ ai nấy đều mệt rã người, tất bật từ sáng sớm, đến trưa mới được nghỉ một chút. Trong lúc nghỉ ngơi, một hạ nhân bỗng nói:

-“Nghe nói, trong tiệc trưởng thành của đại thiếu gia, hoàng thượng sẽ đích thân đến chúc mừng.”

Lục Kỳ kinh ngạc hỏi:

-“Thật không?”

Mã Đức gật đầu đáp:

-“Hai hôm trước, tôi có bưng đồ đến chỗ lão gia, loáng thoáng nghe được đại tổng quản cùng phu nhân trò chuyện, có nhắc đến chuyện này.”

Hạ nhân ai nấy đều kinh ngạc, thấy vậy Đức nói tiếp:

-“Chuyện này cũng bình thường. Đại thiếu gia sinh ra vốn khác người, từ lúc sinh thành thì không có khóc, ba tháng tuổi đã biết nói, sáu tháng đi lại thành thạo, học tập lại giỏi vô cùng, hiện tại mới mười tám tuổi, đã là tiến sĩ trong Quốc Học, tương lai tiền đồ tươi sáng.”

Cả đám không ai phản bác. Đúng là vậy, đại thiếu gia đích xác là một nhân tài. Tiệc hôm nay, hoàng đế đích thân đến chúc mừng, cũng không phải là chuyện hoang đường.

Đến tối, yến tiệc bắt đầu. Thấy hoàng đế chưa đến, Yến Thập Tam bèn gọi một hạ nhân tới rồi dặn dò:

-“Ngươi dẫn theo năm, bảy tên, ra đứng ngoài cổng, khách đến liền đón tiếp nhiệt tình.”

Về phần mình thì đứng dậy, nâng ly nói:

-“Hôm nay là ngày con trai tôi trưởng thành, qua hôm nay, nó chính thức là nam nhân Đại Tùy, mong các vị sau này chiếu cố cho nó.”

Nói rồi liền uống một hơi hết rượu trong ly.

Khách ở đây đều là người có mặt mũi ở nước Tùy, cả đám đều nâng ly nói tốt vài câu, rồi cũng uống hết rượu ở ly trong một hơi.

Rượu được vài tuần, nhưng hoàng đế vẫn chưa đến. Yến Thập Tam nghi hoặc trong lòng, song vì đám khách mời không ai biết đến việc này, cho nên họ Yến cũng không bận lòng nhiều. Thế là lại nâng ly, cười nói vui vẻ.

Yến Thanh là nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay, theo lý phải ở buổi tiệc, chứ không phải ngồi đọc sách trong thư viện như lúc này. Ai bảo Yến Thập Tam sợ vợ, Quân Tuyết Kỳ tính vốn thương con, hết mực chiều chuộng, thấy con trai làm nũng, nói rằng không thích những buổi tiệc ồn ào giống như mẹ, thế là nàng liền đảm bảo, tiệc tối ngày hôm nay đại thiếu gia không cần đến dự cũng được. Yến Thập Tam nghe tin tức giận lắm, muốn đánh đòn thằng con mình mấy trận cho hả giận, nhưng vì sợ vợ, nên gã chỉ biết giấu kín buồn bực trong lòng, không dám hó hé nữa lời.

Một người đàn ông ăn bận giản dị, từ bên ngoài, mở cửa bước vào thư viện. Yến Thanh quay đầu lại nhìn rồi nói:

-“Ông là ai?”

Người đàn ông nói:

-“Ta họ Chu tên Kỷ, tự là Diễm Minh. Vừa mới đến phủ dự tiệc, đi ngang qua đây, trông thấy bên trong còn sáng đèn, liền sinh hiếu kỳ, cho nên mới mạnh gan đẩy cửa.”

Yến Thanh nói:

-“Nhìn ông ăn bận thật giản dị. Khách đến phủ chúng tôi, ai mà không mặc áo gấm, trang sức đeo đầy người. Tự giới thiệu, tôi tên là A Phong, là người hầu trong phủ, đêm nay là tôi gác thư viện, chán quá nên đốt đèn, đọc sách cho đỡ buồn ngủ.”

Kỷ giải thích:

-“Tôi chỉ hạ nhân, theo sau chủ nhân đến phủ.”

Xong rồi cười nói:

-“Nhìn cậu không giống người hầu. Nói năng lưu loát, ngũ quan lại đoan chính, đôi bàn tay không hề có một vết sần sùi, chai sạn nào cả, thêm vào đó, từ trên người toát ra một cỗ khí chất thanh cao của người đọc sách. Những đặc điểm này, làm tôi nhớ đến Giang Nam Tứ Kiệt. Tôi chắc rằng, cậu không phải là người hầu trong phủ.”

Thanh có chút kinh ngạc, bỗng bật cười, nói:

-“Ông quan sát thật tốt. Đúng vậy, tôi không phải là người hầu.”

Kỷ bèn hỏi:

-“Thế cậu là ai?”

Thanh lắc đầu, đáp:

-“Không tiện nói.”

Xong rồi lại hỏi:

-“Mà ông vào đây để làm gì? Tôi không chắc chỉ vì tò mò. Từ lúc vào đây, cách một lúc, ông lại nhìn đông, nhìn tây. Chắc hẳn, ông đang tìm một thứ gì đó.”

Kỷ không phản bác mà gật đầu.

Thanh nói tiếp:

-“Nói đi, ông cần tìm gì, tôi sẽ tìm giúp ông.”

Kỷ nghĩ một lúc rồi nói:

-“Không biết, trong thư viện, có cuốn sách nào tên là Thái Bình Tiên Thuật không?”

-“Thái Bình Tiên Thuật.”

Thanh lẩm bẩm trong miệng, cố tìm ký ức về cuốn sách này, ngoặc nổi đầu cậu bỗng đau nhức một cách dữ dội. Thanh vội ôm đầu, rên rỉ. Kỷ vội chạy đến, hỏi han tình hình. Đợi đến khi cơn đau dịu xuống, Thanh mới nói:

-“Xin lỗi, tôi đã ở đây hơn chục năm, sách trong thư viên đều đã đọc qua, nhưng không nhớ có cuốn nào tên là “Thái Bình Tiên Thuật” cả.”

Kỷ nói:

-“Cậu không sao chứ?”

Thanh đáp:

-“Tôi không sao. Không biết vì sao lúc nãy lại đầu tôi lại đau dữ dội như vậy.”

Kỷ gật đầu, nói rằng trước kia có học qua y thuật, bảo Thanh chìa tay ra cho gã bắt mạch xem bệnh. Thanh bán tín, bán nghi, nhưng cũng chìa tay cho Kỷ xem mạch. Sau khi xem xong Kỷ bỗng thở dài, Thanh thấy vậy mới hỏi, “Sao ông lại thở dài, tôi có bệnh gì sao?”

Kỷ nói:

-“Cậu không có bệnh gì cả, nhưng sau này còn sẽ xuất hiện nhiều cơn đau đầu bất chợt như lần này. Đáng nói, cơn đau mỗi lúc một nặng, đến một lúc nào đó, cậu có thể vì nó mà bỏ mạng.”

Thanh nghe vậy thì sợ mất vía, vội hỏi:

-“Có thật không? Làm sao tôi có thể tin ông?”

Kỷ nói:

-“Nếu cậu không tin, thì có thể đợi vài ngày nữa. Lúc đó, cậu sẽ lại đau đầu một cách bất thình lình.”

Thanh muốn hỏi thêm một số vấn đề nữa, nhưng cậu đắn đo, không dám mở lời. Kỷ biết hết nhưng lại nói:

-“Tôi phải về rồi, có lẽ ở đây không có thứ tôi cần. Tạm biệt cậu.”

Kỷ vừa bước chân ra khỏi cửa, Thanh vội nói:

-“Không biết, tôi nên làm gì để chữa bệnh này?”

Kỷ dừng bước chân, không quay đầu lại, nói:

-“Tôi đã nói, đây không phải là bệnh.”

Thanh lại hỏi:

-“Vậy tôi nên làm gì với chứng đau đầu này?”

Chu Kỷ lúc này mới quay mặt lại, bước đến gần Yến Thanh, nói:

-“Cậu tên là gì?”

Yến Thanh thành thật đáp:

-“Tôi tên Yến Thanh, tự Bình An, là con trai của Yến Thập Tam, đại thiếu gia nhà họ Yến.”

Kỷ gật đầu, đưa tay rút ra một cây trâm gài tóc bằng ngọc bích cắm trên búi tóc, đưa cho Thanh, nói:

-“Coi như là món quà gặp mặt. Cũng không phải là vật quý, chỉ là một trâm ngọc bình thường, nhưng có tác dụng ôn dưỡng tâm thần. Cậu hãy luôn mang nó bên cạnh mình, có thể thường xuyên lấy ra nâng niu trên tay, sau này nói không chừng sẽ có được một cơ duyên.”

Yến Thanh cuối mặt, hai tay tiếp nhận cây trâm ngọc, rồi ngẩng đầu chân thành nói:

-“Tạ ơn! Ân huệ này, Yến Thanh suốt đời không quên.”

Kỷ gật đầu, không nói gì thêm, quay đầu rời đi. Khi xoay người lại, gã chợt nở một nụ cười mỉm, tỏ vẻ đắc ý. Về phần Yến Thanh, cầm trâm ngọc trên tay, không ngừng ngắm nghía rồi chợt rung động mãnh mẽ.

Thiếu niên mơ hồ thấy, trên trâm có khắc tám chữ, giống như thiếu nữ chỉ biết chút bút nghiên, nhưng cảm giác cực động lòng người.

Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.

Bạn đang đọc Yến Thanh sáng tác bởi QuanNiemSinh

Truyện Yến Thanh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuanNiemSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.