Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phanh Gấp Và Tông Vào Đuôi Xe 2

Phiên bản Dịch · 2827 chữ

Kim Thượng Nguyên, nói: "Bác muốn tới Giang Thành xem thử!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Nhật trình lần này đã kín rồi, Chu Tứ Nhĩ muốn về Hán Thành mở cuộc họp ban giám đốc, có điều bác tháng sau phải tới Bắc Kinh mở đại hội các đại lý, lúc đó có thể an bài!"

Kim Thượng Nguyên nhìn Trương Dương, mỉm cười: "Thế này đi, tôi tháng sau sẽ tới Giang Thành, ngày giờ cụ thể thì tôi sẽ bảo Mẫn Nhi thông tri trước cho các anh!"

Trương Dương vốn cũng không hi vọng Kim Thượng Nguyên sẽ tới Giang Thành ngay, nhiệm vụ mà Tả Viên Triêu giao cho hắn không quy định thời gian, vả lại, việc đầu tư của tập đoàn Lam Tinh là chuyện lớn, cũng không thể quyết định trong khoảng thời gian ngắn được. Trương Dương cười nói: "Vậy thì tốt quá, tôi lập tức sẽ hồi báo chuyện này cho chính phủ tỉnh!"

Kim Thượng Nguyên nói: "Không cần phải chuẩn bị nhiều đâu, có gì xem nấy là tốt nhất!"

Trương Dương gật đầu, hắn lại đề ra lời mời: "Không biết Kim tiên sinh trưa nay có thời gian không, tôi muốn mời ngài đi ăn cơm!"

Kim Thượng Nguyên cười nói: "Văn hóa ẩm thực của người Trung Quốc đích xác là muôn màu muôn vẻ, nhưng tôi không thích loại trường hợp đó, bỏ đi!" Y nhìn đồng hồ, nói: "Tôi còn phải tới giáo đường cầu nguyện, Mẫn Nhi, cháu thay ta tiếp đãi Trương tiên sinh nhé!" Kim Thượng Nguyên là một giáo đồ Cơ Đốc kiên thành, cho dù là tới nước khác vẫn không quên chuyện đi cầu nguyện."

Trương Dương cũng đứng dậy cáo từ: "Tôi cũng phải đi rồi!"

...

Kim Mẫn Nhi tiễn hắn ra ngoài cửa, mỗi lần nhìn thấy Kim Mẫn Nhi luôn khiến Trương Dương không khỏi nhớ tới Xuân Tuyết Tình, hai người thực sự là quá giống nhau, Trương Dương trước khi đi lại nói: "Cô có rảnh không, tôi mời cô đi ăn cơm!"

Kim Mẫn Nhi cười khúc khích, nói: "Tôi cũng không có việc gì làm, có điều tôi muốn tới hồ Huyền Thanh chơi, anh có thời gian đi cùng tôi không?"

Trương Dương dẫu sao cũng đang rảnh, càng thân với Kim Mẫn Nhi thì chuyện của tập đoàn Lam Tình càng dễ làm hơn, hắn lập tức đáp ứng, Kim Mẫn Nhi liền leo lên xe của hắn, đi ra tới cảnh cửa sơn trang vừa rồi thì nhớ ra là quên không mang túi sách, liền vội vàng nói: "Hỏng rồi, quên túi rồi!"

Trương Dương phanh gấp một cái, một chiếc xe Hồng Kỳ không ngờ xe ở phía trước lại phanh gấp, rầm một cái đâm vào đít xe Hoàng Quan, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đẩy cửa bước xuống xe, trên xe Hồng Kỳ cũng có ba nam tử bước xuống, lái xe tức giận nói: "Có biết lái xe không đấy hả?"

Kim Mẫn Nhi án náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Lái xe vẫn tức giận nói: "Yên nhau cũng không nhìn chỗ, các người đi tìm chỗ không có người ấy!"

Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền bốc hỏa, vốn là hắn đuối lý, hắn cũng định xin lỗi người ta tử tế, cho dù là đền tiền cũng không sao cả, nhưng đối phương lại không nói đạo lý như vậy, còn cố ý không buông tha người ta, tính tình của Trương đại quan nhân chính là như vậy, ngươi không nói đạo lý, vậy ta còn không nói đạo lý hơn người, hắn trợn trừng hai mắt lên, dữ tợn nói: "Sao? Ông lái sát như vậy là có lý à?"

Lái xe cũng nổi giận: "Mày đột nhiên phanh gấp thì có lý à?"

Trương Dương nhìn chỗ va chạm của hai chiếc xe, xe Hồng Kỳ không sao, chỉ tróc một mảng sơn, thanh bảo hiểm ở phía sau xe Hoàng Quan thì móp một khối lớn, xe Nhật Bản luôn không chịu được va chạm. Hắn cười lạnh nói: "Ti không bắt ông bồi thường đã là may cho ông rồi đấy, mọi người ai đi đường nấy!"

Lái xe ỷ bên mình nhiều người, hơn nữa đạo lý lại ở phía mình, gã xông tới nắm cổ áo Trương Dương: "Mày không được đi!"

Trương đại quan nhân làm gì có chuyện để cho người ta tóm cổ áo mình, lập tức thò tay ra bắt cổ tay của gã, nhấc chân đá vào bụng dưới gã, khiến cho gã tài xế ngã dúi dụi. Hai người khác ở trong xe cũng vây đến, lúc này một người ở trong xe Hồng Kỳ mới bước ra: "Làm gì vậy? Làm gì vậy?"

Trương Dương liếc nhìn, hắn nhận ra người này, là Ngô Minh, phó bí thư thị ủy Lam Sơn. Ngô Minh cũng nhận ra Trương Dương, cho nên mới ra mặt gặp gỡ, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương, khéo quá nhỉ, chúng ta lại đâm xe ở đây!"

Trương Dương tuy không thích Ngô Minh, nhưng ngại thân phận của đối phương, cũng chỉ đành gật đầu tỏ ý chào hỏi y.

Lái xe của Ngô Minh bò dậy, ôm bụng nói: "Bí thư Ngô, hắn đánh người!"

Ngô Minh cười nói: "Là hiểu lầm thôi, tôi và chủ nhiệm Trương là bạn bè!"

Trương Dương cười cười lấy lệ, thầm nghĩ, con mẹ nói, ai là bạn bè với mày chứ?

Ngoo Minh nhìn chỗ va chạm, xe Hồng Kỳ của mình quả thật là không có tổn thương gì, y cười nói: "Xe Nhật đúng là không chịu nổi va chạm!" Lúc nói không chỉ là có cảm giác tự hào dân tộc, cũng có cảm giác thắng lợi vì chiếm được tiện nghi.

Trương Dương gật đầu, móc ví da ra, lấy hai trăm đồng, nói: "Tôi đột nhiên phanh gấp, là lỗi của tôi, cầm lấy đi sơn lại đi!"

Ngô Minh nói: "Bỏ đi, là bạn bè mà!" Y đánh mắt ra hiệu cho lái xe, mấy người liền leo lên xe.

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi quay đầu xe, sau đó lái về biệt thự số một, Kim Mẫn Nhi chạy đi lấy túi, có chút áy náy nói: "Đều là tại tôi không tốt, liên lụy anh đâm xe!"

Trương Dương cười nói: "Không sao đâu, xe cũng không phải là của tôi, đâm thế nào cũng chẳng có vấn đề gì!"

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Hôm nay tôi mời anh ăn cơm!"

Trương Dương cùng Kim Mẫn Nhi chơi ở hồ Huyền Thành cả buổi sáng, lúc trưa, hai người tới Vọng Giang lâu ăn cơm.

Viên Ba chuẩn bị cho họ một cái bọc nhỏ, bảo đầu mấy đi làm mấy món ăn đặc sắc của Vọng Giang lâu, lúc gã tới kính tửu, lại nhắc tới chuyện tối qua, cười khổ nói: "Tôi thấy lần này Lương Thành Long thảm rồi, Lâm Thanh Hồng không dễ tha cho anh ta đâu!"

Trương Dương lại không thấy vậy, Lâm Thanh Hồng không giống như những phụ nữ bình thường, đầu óc của cô ta vô cùng tỉnh táo, tối qua trừ tát cho Lương Thành Long một cái ra thì không có biểu lộ gì nhiều, lúc đi đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Trương Dương nói: "Hôn nhân của hai người bọn họ vốn rất đột nhiên, tôi luôn cảm thấy bọn họ kết hôn cứ như là làm sinh ý vậy."

Viên Ba mỉm cười gật dầu: "Tôi cũng thấy vậy, Lâm Thanh Hồng không đơn giản, Lương Thành Long là nhân vật gì chứ, Đông Giang chúnh ta có ai là không biết hắn đâu? Nhưng lại bị thu thập cho ngoan ngoãn như cún."

Lúc bọn họ nói chuyện, Kim Mẫn Nhi chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn tinh trí.

Viên Ba không khỏi nhìn Kim Mẫn Nhi thêm mấy cái, thầm nghĩ cảnh giới của Lương Thành Long và Trương Dương cũng tương tự nhau, người ta lớn nhỏ đều ăn, trong cũng ăn, bên cạnh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, không ngờ còn có thể hài hòa với nhau, loại trường hợp chính diện giao phong như hôm qua trước giờ chưa phát sinh, đây chính là cảnh giới!

Trương Dương nói: "Ngày mai có lễ trao giải thanh niên mười tốt, buổi tối tôi định bày hai bàn để mừng công!"

Viên Ba cười nói: "Tôi đã sai người chuẩn bị rồi, giữ lại Giang Phong các, bày hai bàn ở bên trong!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Chuyện này liên quan tới thể diện, thế nào cũng phải làm!"

Viên Ba nói: "Cậu không cần phải lo lắng, tất cả cứ để tôi lo liệu!" Nếu không phải là Trương Dương giúp đỡ, gã cũng không thể thuận lợi tiếp quản Vọng Giang lâu, đừng nói là mấy bữa cơm chiêu đãi, cho dù Trương Dương trường kỳ ăn ở đây, Viên Ba cũng sẽ chẳng coi vào đâu, gã lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Phương Văn Nam tới Đông Giang rồi!"

Trương Dương nhíu mày, nói: "Tới làm gì?"

"Nói là muốn tố lên viện cao hơn của tỉnh, tiếp tục kiện Điền gia!"

Trương Dương không khỏi cười khổ: "Phương tổng từ sau khi con trai chết, cả người đều thay đổi rồi!"

Viên Ba gật đầu đồng cảm: "Cũng không trách được anh ta, ai gặp phải loại chuyện này cũng đều không chịu nổi, tôi thấy anh ta hiện tại rất cực đoan, trong đầu trừ chuyện đường vòng tròn ba của Giang Thành ra thì cũng không còn chuyện gì khác. Tôi nghe nói anh ta cơ bản đều chuyển nhượng mấy cửa hàng ăn rồi, chắc là không còn tâm trí đâu mà làm sinh ý nữa!"

Trương Dương nói: "Các anh là bạn học cũ, anh nên khuyên bảo anh ta đi!"

"Ai khuyên anh ta cũng không nghe, tôi gần đây có nghe nói tới một chuyện, nói rằng bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ sở dĩ phải đi, toàn là nhờ anh ta ban cho, không biết là thật hay là giả?"

Trương Dương không trực tiếp thừa nhận chuyện này, mà uyển chuyển nói: "Không có lửa thì làm sao có khói!"

Viên Ba nói: "A

nh ta làm vậy chẳng khác nào là chặn đường lui làm sinh ý của tôi, anh nghĩ xem, người làm quan biết chuyện này, ai sẽ hợp tác với anh ta nữa? Vào cái thời buổi này, không có chút quan hệ trên quan trường, làm ăn khó khăn lắm!"

Trương Dương nói: "Nếu như anh ta vẫn khăng khăng cố chấp, kết cục chỉ có một!"

Viên Ba nhìn Trương Dương, hai ngườikhông tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Trương Dương nhớ tới chuyện gặp Vương Quân ngày hôm qua, liền chuyển đề tài: "Anh có quen với Vương Quân, con trai của đài trưởng đài truyền hình Vương Trọng Dương không ?"

Viên Ba gật đầu, nói nhỏ: "Rất quen, có điều thằng nhóc này không phải là hạng tốt lành gì, rượu chè cờ bạc không gì không biết!"

Trương Dương nói: "Tôi hôm qua nhìn thấy hắn và một nữ nhân từ đây đi ra!"

Viên Ba khinh thường nói: "Hắn chẳng có bản sự gì cả, nếu như không phải cha hắn là đài trưởng đài truyền hình, chẳng ai thèm chơi với hắn đâu."

Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Viên Ba đứng dậy cáo từ.

Kim Mẫn Nhi nói: "Không ăn được nhiều như vậy đâu!"

Trương Dương cười nói: "Cô đừng lo, tôi không để cô mời khách đâu!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi không sợ phải mời khách, tôi là không muốn phô trương lãng phí, người Trung Quốc các anh không phải là chủ trọng gian khổ giản dị tiết kiệm ư?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Nói tới gian khổ giản dị tiết kiếm thì không bằng được người Hàn Quốc các cô, bữa nào cũng ăn kim chi, thỉnh thoảng lắm mới ăn sủi cao giống như là đón năm mới vậy!"

Kim Mẫn Nhi nghe ra thành phần chế giễu trong lời nói của hắn: "Anh khinh thường người Hàn Quốc chúng tôi! Tôi tức giận rồi đó!"

Trương Dương vội vàng nâng chén rượu lên, nói: "Nói thực, trước tôi quen cô đúng là coi thường người Hàn Quốc thật, nhưng sau khi quen cô, tôi mới phát hiện, thì ra người Hàn Quốc cũng có người ưu tú!"

Kim Mẫn Nhi trừng mắt lườm hắn một cái, không nhịn được mà bật cười, rồi cười đến nỗi cả người run rẩy, Trương Dương nhìn đến đần thối cả mặt, con mẹ nó, không phải là ta hoa mắt rồi chứ? Đây căn bản chính là Xuân Tuyết Tình mà!

Ở cùng một chỗ với Kim Mẫn Nhi liên có thể khơi dậy tình kết hoài cựu của Trương đại quan nhân, Kim Mẫn Nhi cũng vô cùng hiếu kỳ đối với Trương Dương, cô ta đã định vị Trương Dương là một đặc công thân hoài tuyệt kỹ, lần trước bị trúng đạn, cô ta được Trương Dương dùng tay lấy đạn ra, sau khi dùng thuốc của Trương Dương, miệng vết thương đã khép lại không còn vết tích, điều nay khiến Kim Mẫn Nhi kinh thán không thôi, cô ta nói khẽ: "Thuốc chữa thương của anh rất hữu hiệu!"

"Bí phương tổ truyền đấy!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Chỗ còn lại, tôi bảo bạn cần tới học viện y dược nghiên cứu rồi, cô ấy cũng rõ được thành phần ở bên trong, còn nói là muốn tới thỉnh giáo anh!"

Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Thế không hay đâu, không có sự cho phép của tôi, tự tiện nghiên cứu đồ của tôi, rất không lịch sự!"

Kim Mẫn Nhi cho rằng hắn thực sự tức giận rồi, hoảng hốt nói: "Là bạn của tôi thấy vết thương của tôi lành miệng mà không để lại vết tích gì cho nên thấy hiếu kỳ, tôi thì không chịu được cô nhiều lần nài nỉ, cho nên mới đáp ứng!"

Trương Dương cười nói: "Tôi nói đùa với cô thôi, đừng sợ hãi!"

Kim Mẫn Nhi thấy hắn không tức giận, liền lí nhí nói: "Vừa rồi nghe giám đốc Viên nói, anh trúng tuyển thanh niên mười tốt của Bình Hải?"

Trương Dương không khỏi đắc ý gật đầu: "Tổ chức khăng khăng cấp vinh dự này cho tôi, cũng đành chịu thôi!"

...

Rời khỏi Vọng Giang lâu, Trương Dương nhận được điện thoại của Lương Thành Long, gã là Lâm Thanh Hồng mời Trương Dương tới tân phong của họ chơi, Trương Dương từ đó đoán ra hai người này rất có khả năng đã hòa hợp lại rồi, hắn mỉm cười đáp ứng, Kim Mẫn Nhi đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hứng thú, đề xuất đi cùng Trương Dương.

Tân phòng của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng ở trong vườn hoa hồng, đây là khu nhà sa hoa nhất Đông Giang, là một vị cảng thương đầu tư xây dựng, tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long tham gia một phần công trình, cho nên Lương Thành Long dặc biệt lưu lại một tòa biệt thự có vị trí tốt nhất để cho mình sử dụng.

Tiểu khu quản lý rất tốt, phía nam là hồ Huyền Thanh lăn tăn gợn sóng, phía sau là núi Bích Vân, về phong thủy đã chiếm đủ ưu thế sơn nam thủy bắc. Phía trước biệt thự của Lương Thành Long có một con suối cát trắng, từ con suối nhỏ nay chảy thẳng ra hồ Huyền Thanh, ngoài biệt thừ có một bến cảng nhỏ, trên bến cảng bỏ neo hai chiếc ca nô.

Suối cát trắng là nhân tạo còn cát trắng ở hai bên suối cũng đặc biệt vận từ Hải Nam tới.

Kim Mẫn Nhi bị phong cảnh ở đây khiến cho mê mẩn, nói nhỏ: "Đúng là một nơi phong cảnh như tranh."

Trương Dương đỗ xe ở phía trước biệt thự, nhìn thấy có công nhân đang làm vườn ở trong vườn hoa, thứ bảy tuần sau là tết Nguyên Đán, kể ra ngày cưới của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng chỉ còn lại sáu ngày, Lâm Thanh Hồng ở ngoài cửa chỉ huy công nhân, thấy Trương Dương và Kim Mẫn Nhi tới, Lâm Thanh Hồng mắt không khỏi sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp của Kim Mẫn Nhi khiến cho ngay cả phụ nữ cũng phải ngước nhìn.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.