Cuộc đời mới (1)
Tinh cầu năm 2090................
" Cha con đến đây rồi , cha đừng lo thầy thuốc đây rồi không sao nữa ."
" Khải , Kiệt đã hơn 70 năm ta đã cố hoàn thành ước muốn của mình, tiếc rằng nó vẫn chưa hoàn thành đối với ta thì mục tiêu đó cùng 2 con đều rất quan trọng với ta..."
" Cha sao vậy đôi mắt cha luôn như thế , có một ngọn lửa ý chí không bao giờ tắt vậy nên cha còn phải tiếp tục thực hiện chứ"
Tôi nhìn 2 đứa con khuôn mặt mỉm cười : " Đã đến lúc ta đi khỏi đây rồi , ta chỉ mong rằng 2 con cả thể tiếp tục ước mơ con dở của ta"
" Người sáng lập , ngài không thể đi chúng tôi còn ở đây hãy cùng chúng tôi thực hiện ước mơ đó đi ạ"
" Các người hãy chăm sóc con ta , nếu có kiếp sau ta sẽ trả ơn các người "
tôi đã ngừng thở.........
Tôi không biết cái chết diễn ra thật chậm mà cũng thật nhanh tôi nhìn thấy những thất bại đầu đời rồi nhìn thấy Nhi , nhìn thấy tôi cùng họ đã đi qua bao thăng trầm cho đến khi thấy những đứa con lớn dần , tôi thấy cả cuộc đời tôi , đầy sự thất bại, đầy rẫy những sai lầm tuổi trẻ.
Tất cả cuộc đời tồi lướt qua , một mảnh tối sâu thăm mà tôi chắng thấy được lối thoát.....
Tôi mở mắt !!!!
Hả ... sao lại thế tôi nhớ mình đã, mà khoan bàn tay tôi nhỏ quá , chân cũng vậy.
Tôi bật dậy nhìn quang cảnh xung quanh , thật quen thuộc từ căn phòng sơn xanh , đến cái bàn học . Nó đều là tuổi thơ của tôi !!!
" cạch " có tiếng mở cửa
Tôi bất ngờ suýt nói ra tiếng , đó là mẹ tôi và mẹ rất trẻ , nước mắt tôi bỗng trào ra không ngừng ôm chầm lấy mẹ
" Ngoan nào mẹ về rồi đây , đừng khóc nữa nhé con yêu "
"Vâng"
Giờ tôi đã chắc chắn đây là quá khứ và tôi đã quay về quá khứ, tôi rất bất ngờ cứ tưởng là một giấc mơ.
Tôi chăm chú xem xét ngày tháng năm của hiện tại . Là ngày 22 tháng 7 năm 2007 nghĩa là tôi đã được 3 tuổi .
" Quân lấy đồ phụ mẹ với " Giọng mẹ tôi
"Vâng ạ" Tôi chạy hì hục lấy đồ ......
Tối về , bố đã về nhà chúng tôi bắt đầu dọn cơm ra ăn , tôi cảm thấy những miếng thịt mỡ xen nạc chấm nước mắm tôi hay chê ngày nào bây giờ cảm thấy nó thật tuyệt tôi ăn rất nhiều vào tối hôm đó.
Trước lúc ngủ mẹ tôi còn đọc truyện cho tôi , tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Tối đó, tôi lẻn ra ngoài nhìn ánh trăng , nó là ánh sáng yếu ớt nhưng những người được chiếu rọi đều cảm thấy thật an toàn.
Đối với tôi , ánh sáng chiếu rọi dẫn đường chỉ lối là sai lầm. Ánh sáng không chỉ lối mà nó là mục tiêu cần phải đến , còn lối đi đều là của riêng mỗi người . Những người lạc lối bị những kẻ tự xưng mình là một " Tôn giáo" đã làm bao con người bị mục nát , niềm tin mù quáng đến mức phải bỏ mạng tôi rất ghét điều đó. Tôi thích nhưng kẻ khác biệt vì có nó họ mới có thể tạo đường đi cho riêng mình nhưng đường đi đó phải là một con đường mà điều đó không gấy tiêu cực cho tinh cầu này.
Ý chí của tôi đã quyết tâm tạo ra một Tôn Giáo mà họ không tin vào thần, họ tin tưởng vào chính minh, họ chia nhưng thứ làm họ cảm thấy tồi tệ , chia vui cùng họ , tin tưởng vào bản thân để nhìn thấy nhưng điều tốt đẹp. Và điều đầu tiên tôi cần làm là tìm kiếm nhưng người chung chí hướng, phải vượt qua kiếp trước . Kiếp này phải thực hiện được nó. Tôi trở về phòng , thiếp đi cơn buồn ngủ kéo đến , từ đây sẽ có tương lai thế nào đây.
HẾT CHAP 1
Đăng bởi | tohac111...111 |
Phiên bản | VietPhrase |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |