Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lâm thần bí

Tiểu thuyết gốc · 1490 chữ

Vu Minh thầm than, Tiểu Vũ mới tám tuổi mà đã có con hàng tính cả Cửu Thiên chắc hẳn phải đệ nhất, cả phàm nhẫn lẫn tông sư đều phải kêu là sư phụ. Chưa kịp tu luyện lại chiến lực đỉnh phong mà đã có con hàng thuộc hạng đỉnh phong thế này thì Vu Minh cũng chịu thua. Cơ thể này không phải do mình chọn nên chỉ phải biết chấp nhận thôi.

Nước chảy đá mòn, huống hồ là nước suối nóng, ngâm hồi lâu thì hàng họ cũng đâu ra đây, cơ thể không còn cấu bẩn, thân thể khoẻ khoắn, tinh thần thoải mái. Vu Minh mặc bộ đồ mới do Tiểu Yến mang đến rồi đi ăn sáng tại hoa viên.

Trước Trúc Cơ kỳ, cơ thể phàm nhân vẫn cần bổ sung chất dinh dưỡng nên việc ăn uống đầy đủ rất cần thiết.

Sáng ấy, Vu Minh ăn rất nhiều làm em gái Tiểu Vi bên cạnh cũng tròn mắt, cười hì hì nói "Huynh ăn nhiều thế không sợ no chết à".

"Huynh con đang tuổi lớn cũng phải ăn nhiều vào để mau chóng trưởng thành giúp đỡ phụ thân chứ", Trần Hùng xoa đầu Tiểu Vi, tình cảm nói.

"Con ăn nhiều vào", Trần Thị gắp thức ăn và uyển chuyển đứng lên bỏ vào chén Vu Minh, khe ngực hấp dẫn lọt vào tầm mắt Vu Minh, với định lực của hắn thì không thể nào xao động được, nhưng cơ thể lại không như định lực của hắn, mặt hắn đỏ ngần, tay chân luống cuống.

Đúng là thế gian có nhiều việc thật khó lý giải, chắc là do thiên mệnh đang trêu ngươi hắn, cũng có thể do cơ thể này thường hay phản ứng như thế nên tạo thành phản xạ không kiểm soát.

Trần Hùng thở dài: "Trần Gia ta buôn bán dược liệu tại Thuận Hải đã trăm năm qua, coi như cũng có chỗ đứng nhưng muốn phát triển ra bên ngoài thì quá khó"

Nhấp một ngụm trà, Trần Hùng nói tiếp: "Bây giờ loại dược liệu đang được chú ý nhiều nhất là các loại dược liệu trên trăm năm, các tông môn thu mua với số lượng không hạn chế với giá rất cao, chắc để làm dược liệu phụ trợ để luyện đan, Trần Gia chúng ta tuy có vườn để trồng dược liệu và có mạng lưới thu mua dược liệu của nông dân nhưng cũng không có mấy loại theo yêu cầu của các tông môn ấy, về khoảng ấy chúng ta không cạnh tranh nổi với Hà Gia và Lê Gia trong trấn này".

Đối với việc làm ăn của gia tộc Trần Gia, Trần Hùng thường hay nói trong bữa ăn để Tiểu Vũ nắm bắt từ từ, coi như bồi dưỡng Tiểu Vũ để làm gia chủ sau này.

"À, Cha nghe xã trưởng nói cuối tháng này, trưởng lão của Dược Vương Cốc đến để thu mua dược liệu và tiện thể tìm kiếm đệ tử có tư chất tốt về tông môn để bồi dưỡng, Dược Vương Cốc là môn phái rất thần bí mà lại đến trấn chúng ta thu mua dược liệu thì chắc hẳn ở đây phải có dược liệu làm cho họ chú ý".

Dược Vương Cốc trong trí nhớ của Vu Minh chỉ là một tiểu cốc chưa được xếp hạng tại Hạ Thiên này, chuyên trồng và thu mua dược liệu phục vụ cho việc luyện đan, mà cũng chỉ là các đan dược cấp 1, cấp 2. Người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, đối với phàm nhân thì đó là những tiên nhân mà chỉ biết cúi đầu kính bái.

“Nếu vào Dược Vương Cốc thì Ta cũng sẽ có nhiều điều kiện để đề thăng thực lực hơn chốn phàm nhân này”, Vu Minh thầm nghĩ.

Với công pháp Âm Dương Quy Nhất, linh khí chốn phàm nhân này không đủ để Vu Minh tăng chút thực lực nào nên hắn phải tìm cách vào được các tông môn để có tầng linh khí dày hơn và tinh thuần hơn, đồng thời còn có linh thảo đề thăng thực lực. Mà vào tông môn muốn có tài nguyên thì phải làm việc, hoàn thành nhiệm vụ, tiết kiệm tiền, vàng để mua nguyên liệu luyện đan, mua đan dược… Nghĩ lại Vu Minh cũng cảm thấy mình còn nghèo quá.

Trấn Thiên Đại Giáo Chủ kiếp trước chỉ cần có suy nghĩ về vật gì hoặc pháp bảo gì là một khắc sau đã có người hai tay dâng lên trước mặt hắn, giờ lại phải suy nghĩ tìm cách đề thăng thực lực kiểu phổ thông thế này thật đúng là lên voi xuống chó.

Trong không gian trữ vật kiếp trước có nhiều pháp bảo, đan dược thông thiên, như một viên Cửu Long Đan có thể tăng vô điều kiện lên một cảnh giới dưới Phân Thần kỳ. Không biết không gian trữ vật có mở lại được như kiếp trước hay không? mà muốn mở lại phải đến đẳng cấp Khai Không sơ kỳ mới miễn cưỡng khai không được một ít.

Kiến thức tại chốn phàm nhân này thì Vu Minh không cần phải đọc lại quá hai lần, mặc dù trùng sinh vào một cậu bé chỉ tám tuổi nhưng hắn vẫn giữ được trí nhớ tuyệt đỉnh và thần thức vững vàng.

Cuối tháng này tức còn khoảng mười ngày nữa chắc cũng đủ thời gian để Vu Minh làm một số việc.

Thứ nhất vẫn là ngưng khí tăng cường thực lực để đột phá Vũ Kỳ, thứ hai là phải định hình lại Linh căn của Tiểu Vũ cho trưởng lão Dược Vương Cốc chú ý, “trước Trúc Cơ kỳ thì ta nhịn nhục, Trúc Cơ xong là ta sẽ san bằng cả tông”, Vu Minh cười khà khà thầm nghĩ. Tính gian xảo của hắn tới kiếp này thì chỉ có hơn chứ không kém đi chút nào.

Vu Minh lấy cớ ra ngoài dạo mát, sau đó đi vào thôn Vĩ Dạ tại trấn, ở đây khi trùng sinh vào cơ thể Tiểu Vũ tỉnh dậy, hắn có nhìn thấy một khu rừng phía Tây cách thôn khoảng hai dặm. Theo phán đoán của hắn, ở đây có nồng độ mộc linh khí cao nhất trấn.

Khu rừng có tên là Đại Lâm, đúng như tên gọi, diện tích rừng rộng đến hàng ngàn mẫu, có rất nhiều cây lâu năm và thú dữ, nghe các lão gia của thôn nói khi còn nhỏ đã thấy rừng này rập rạp và cây cối cao to như thế. Có một điều lạ là mùa đông tại Thuận Hải khắp nơi tuyết rơi dày mà Đại Lâm lúc nào cũng cây lá xanh um. Nghe nói có một số tông môn cử người đến điều tra nhưng lại không có kết quả gì.

Tới hàng rào ngăn cách giữa thôn và khu rừng, Vu Minh nhìn thấy sự âm u, tối tăm của khu rừng, với tu vi chỉ Vũ Kỳ trung kỳ vào khu rừng này gặp thú dữ cũng rất nguy hiểm. Nhưng hắn lại tự tin vào vũ kỹ của mình, có thể tu vi yếu nhưng không dễ bắt nạt được hắn.

Vén hàng rào đi vào trong Đại Lâm, bên ngoài chỉ là vài cây bụi đã trơ lá vì mùa đông, đi khoảng một trăm mét thì khu rừng lại ấm áp và ẩm ướt. Mùa đông mà có lá cây rơi xuống rồi phân hủy đi thì cũng là một điều khá lạ. Có vẻ như khu rừng này không chịu ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài, có thể là một thế lực hay một vật gì đó phát ra mộc linh khí cho cả khu rừng sử dụng.

Cây cối bên trong khoảng hai trăm mét đều cao trên mười mét cho thấy cây cối ở đây phát triển rất mạnh mẽ. Người dân trong thôn và lân cận cũng thường vào rừng để săn bán và hái thảo dược nhưng cũng chỉ dám vào khoảng năm trăm mét tính từ thôn. Vào sâu hơn sẽ có nhiều dược liệu quý và lâu năm nhưng sẽ có nhiều con thú rất hung dữ hơn.

Đến tầm bốn trăm mét, với thần thức đã được tăng cường hơn so với phàm nhân, Vu Minh nhận thấy có một số chuyển động đang cách mình khoảng mười mét.

Trước khi vào rừng, Vu Minh có cầm theo một cây rựa là dụng cụ để phát cây cỏ thường dùng của người dân, hắn bình tĩnh nắm chặt cây rựa, đi tiếp vài bước và thấy bốn ánh mắt đỏ như máu đang hướng đến mình…

---Hết chương 4---

Bạn đang đọc Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên sáng tác bởi anhtrangnho89
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhtrangnho89
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.