Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gửi Tới Cậu, Người Của Quá Khứ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2661 chữ

“Thiên Vũ, nhóc có chắc phương pháp này thực sự sẽ hoạt động không?”

Tôi lộ ra cái vẻ mặt nhăn nhó cùng với đầy sự lo lắng mà quay sang nhìn Thiên Vũ hỏi.

Hiện tại tôi đang tôi đứng ở phía trên trung tâm của một cái ‘ma pháp trận đồ’, thứ này chính là do Thiên Vũ tự tay mình vẽ ra trên mặt đất, còn là bằng cái cây gậy mà chính cô nàng lấy ra từ trong túi áo nữa.

– Thì ra cái cây gậy đó chính là dùng để vẽ ma pháp trận.

Thời điểm Thiên Vũ bắt đầu dùng cái cây gậy đó để vẻ ra ma pháp trận, tôi trong nháy mắt đã nghĩ như vậy.

Đã được vài phút trôi qua kể từ khi Thiên Vũ giải thích phương pháp của mình, cô nàng chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn để kể lại cho tôi nghe hết toàn bộ những gì đã xảy ra ở dòng ‘thực tại’ này.

Nhưng tất nhiên rồi, bởi vì ‘thời gian có hạn’ tôi đặc biệt nhấn mạnh lời này, đối với từ chính cái người ngay từ đầu luôn làm những chuyện không đâu, không vào thẳng luôn vấn đề chính, khi đó Thiên Vũ chỉ kể lại cho tôi những phần vô cùng quan trọng cần phải chú ý mà thôi, muốn nói thêm chi tiết cụ thể hơn nó như thế nào thì đó là không thể nào mà có thể thực hiện được chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Nhưng mà không sao cả, chỉ bằng vào những gì tôi biết rõ về Chúa Tam Thi, thì những thông tin chi tiết bị thiếu sót đó cũng không thể làm khó được cho tôi, chỉ cần cho tôi biết nguyên do là được.

“Nguyễn huynh không cần phải lo lắng, ta trước đó đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, cũng như tính toán toàn bộ những khả năng có thể xảy ra và những con số nói cho ta biết, là sẽ không có xuất hiện chuyện gì đang lo ngại cả, cho nên Nguyễn huynh cứ yên tâm đi.”

Đối mặt với câu hỏi đầy nghi ngờ của tôi, Thiên Vũ không chút nào lo lắng hồi đáp lại, đồng thời giống như để có thể làm tôi yên tâm, cô nàng còn giơ ngón tay cái lên với tôi như thể đang nói rằng ‘chuyện này tuyệt đối ổn’ kiểu như vậy.

Khi đang nói động tác trong tay cô vẫn không hề dừng lại, tiếp tục sử dụng cây gậy trong tay mình vẽ ra và cũng như là viết ra những hình vẽ cùng những ký tự ảo diệu tôi không tài nào có thể nhìn hiểu xuống mặt đất, nổ lực hoàn thiện ma trận nhanh nhất có thể.

“Nghiên cứu? không phải nhóc cái nên nói là, ‘đã thử nghiệm qua nhiều lần rồi’ thì mới đúng chứ nhỉ?”

Lời của Thiên Vũ không những không khiến tôi an tâm, mà lại càng làm tôi lo lắng hơn nữa, đồng thời tôi để ý tới trong lời nói của Thiên Vũ có gì đó không đúng cho lắm.

“Yên tâm, chuyện này ta rất có kinh nghiệm, tuy rằng đây là lần đầu ta làm việc này, gửi một ‘người’ về quá khứ.”

Thiên Vũ tùy tiện nói một câu trực tiếp làm tôi sợ hết hồn, tự hỏi bây giờ đổi ý thì còn kịp không.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi đè nén cái ý tưởng đó xuống, một là ‘tên đã lên cung, không thể không bắn’ đã tới nước này rồi có muốn quay lại thì cũng đã muốn, thứ hai chính là bản thân tôi, ở trong lòng tôi đã có cái ý nghĩ như thế này, nếu cái gì cũng sợ đầu sợ đuôi, lo cái này lo cái nọ thì rốt cuộc sau liệu tôi có làm nên được việc gì lớn không?

Hoặc là không làm hoặc chính là làm nó cho tới cùng, chỉ có vậy mà thôi.

“Cơ mà Thiên Vũ, ta vẫn còn có một thắc mắc cần nhóc giải đáp.”

Nhưng trước đó, tôi cần phải làm rõ một chuyện mà trước đó nó đã luôn luẩn quẩn ở trong lòng của tôi kể từ lúc tôi tiến vào ‘giấc mơ tiên tri’ này

“Có gì thì huynh cứ nói đi.”

Nghe vậy Thiên Vũ cũng không có ngẩng đầu lên đáp lại tôi, trong khi nói cô vẫn tiếp tục tiến hành công việc của mình.

“Ta chỉ là hơi thắc mắc, làm sao mà nhóc có thể biết được ta đến từ quá khứ? Rõ ràng ngay từ đầu ta không hề nói gì liên quan tới việc mình từ quá khứ.”

Việc làm sao mà Thiên Vũ có thể nhìn thấy được tôi trong trạng thái ‘tiên tri’ thì cái này tôi cũng không quá ngạc nhiên lắm, bởi vì theo trong nguyên tác cũng đã từng có nhiều lần đề tới việc nhân vật chính có khả năng nhìn thấy được tất cả đạo vận cùng với chuyển động của vạn vật, nắm giữ mọi thứ của hiện tại, từ do đó mà có thể dự đoán và suy diễn được những sự việc của tương lai khả thi có thể xảy ra.

Vậy nên cái việc Thiên Vũ có thể làm được việc này thấy được có ‘người’ đang tiên tri từ quá khứ tới tương lai, cũng tức là ‘thực tại’ của mình, cũng là việc khá dễ dàng đối với Thiên Vũ.

Nhưng việc đó cũng không thể để tôi hiểu rõ, làm sao mà Thiên Vũ nhận ra ngay là tôi được, trong khi tôi chưa từng nói mình đến từ đâu, biết đầu được ‘tôi’ xuất hiện trước mặt cô nàng, lại là một người khác thì sao?

“Cũng đơn giản thôi, bởi vì Nguyễn Hoang của ta đã chết rồi, lúc đó đầu của huynh tựa như trái bong bóng vậy đột ngột nổ tung ở trước mặt ta.”

Thiên Vũ nghe vậy liên hiểu sự nghi hoặc ở trong lòng của tôi, cô liên chậm rãi giải thích, Thiên Vũ còn cảm thấy đơn thuần dùng miệng để miêu tả không đủ sinh động, nên vì còn muốn nó khoa trương hơn nữa, liền đã dùng một bàn tay của mình làm cái động tác xòe ra tạo thành hình cánh hoa, tựa như thể đang miêu tả cái cách đầu của tôi nổ tung như thế nào ở trong ký ức của cô.

!?

Lời của Thiên Vũ làm tôi vô cùng chấn động, tôi đã chết rồi? hơn nữa còn thê thảm đến như vậy?

Nhưng còn chưa kịp để tôi kịp tiếp thu cái thông tin vô cùng động trời này, thì Thiên Vũ tiếp tục nói.

“Mà các tồn tại ‘Ngoại Đạo’ giống như huynh, chưa từng được ý chí của thế giời thừa nhận, do đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên vòng đai của thời gian cùng không gian, sẽ không được được khắc ghi vào lịch sử của thế giới, hoàn toàn độc lập và độc nhất đối với vũ trụ.”

“Bởi vậy cái lý thuyết ‘nếu như’ của các dòng thực tại khác là không thể áp dụng được với ‘Ngoại Đạo’ như huynh, cho việc có tồn tại một ‘Nguyễn Hoang’ khác của một dòng thực tại vũ trụ song song khác trong giả thuyết ‘nếu như’ vốn là điều không thể…”

“Vậy nên có một ‘Nguyễn Hoang’ khác đột ngột xuất hiện ở ngay trước mặt ta, thì ta chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng, chính là tiên tri cùng với du hành thời gian mà thôi.”

“Nhưng mà huynh thì không hề có cơ thể thực tế, vậy nên cái khả năng du hành thời gian là khá thấp, kết hợp thêm huynh vốn đã chết rồi, nên cái khả năng tiên tri là có tính khả thi nhất.”

Đợi khi Thiên Vũ nói xong thì có vẻ như cái vòng ma trận dưới chân tôi cũng đã hoàn thành xong, trong nháy mắt đó có một luồng ánh sáng khổng lồ được phóng ra từ trong ma pháp trận đồ, luồng sáng đó khi xuất hiện nó liền đã biến hóa thành cột sáng tựa nhưng những cây cột ánh sáng khác ở phương xa, cùng nhau hòa nhập vào trong ma pháp trận to lớn ở phía trên bầu trời.

Cột sáng này là một nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ đã được ngưng tụ lại ở mật độ cao, tới mức độ chỉ bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy được chúng.

“Có vẻ đã tới lúc huynh phải rời đi rồi.”

Thiên Vũ chậm rãi lùi lại phía sau một bước, khi cô thấy được cái cột sáng này, cô liền biết rõ đã tới thời điểm hai người phải tạm biệt rồi, khi nói xong cô từ trong túi áo lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, khi cô mở nó ra thì có thể nhìn thấy rõ thanh kim giây ở trên đồng hồ chỉ còn ba giây nữa thôi là sẽ chỉ vào con số mười hai ở trong đó.

“Đợi đã Thiên Vũ, ta vẫn không hiểu, tại sao đầu của ta lại nổ tung?”

Tôi tất nhiên không thể rời đi mà không minh bạch như vậy được, khi biết được ở tương lai, tại một thời điểm nào đó mình sẽ nổ đầu chết, liền vội vàng mở miệng hỏi Thiên Vũ cho rõ ràng, bàn tay tôi đưa ra muốn xuyên qua lớp ánh sáng này chạm vào người của cô.

Nhưng mà, bất kể tôi có làm như thế nào thì tôi cũng không thể đưa tay chạm vào được người của cô, tựa như thể cột sáng này đã biên hóa thành một lớp lá chắn vô hình ngăn cản tôi lại, không để tôi đi ra ngoài.

“Nguyễn huynh, xin hãy nhớ điều này, vấn đề ở đây nó chưa bao giờ là vấn đề về số lượng hay là chất lượng cả, mà là cơ hội, quyền hạn để người được làm nhiều hơn khả năng cho phép.”

Thiên Vũ đã không đáp lại câu hỏi của tôi, ngay trước khi tôi rời đi cô đưa mắt nhìn tôi rồi chậm rãi nói ra một câu vô cùng khó hiểu, mà phải mất một thời gian sau đó tôi mới có thể hiểu, điều mà Thiên Vũ đang muốn nói với tôi.

Khi nói xong, khuôn mặt của Thiên Vũ chậm rãi buông lỏng, nó không còn vô hồn vô cảm như trước nữa, mà là một nụ cười, Thiên Vũ đã cười, tựa như chia ly tựa như là đang tạm biệt, nụ cười đó nó vô cùng đau buồn tựa như đang mạnh mẽ che giấu đi bi thương ở trong lòng, nhưng ở đâu bên trong đó lại có một chút gì đó an tâm vui vẻ.

!?

Mắt nhìn nụ cười của Thiên Vũ, tôi không khỏi có chút giật mình sửng sốt nhưng chưa kịp để tôi lấy lại tinh thần, tôi bỗng cảm thấy có một lực kéo khủng khiếp xuất hiện, nó đem cả người tôi lôi kéo thẳng lên trên không trung trực tiếp đưa tôi tới ma pháp trận đồ ở trên trời, cùng nó hòa nhập thành một thể.

Khoảnh khắc tôi nhập thể vào ma pháp trận đồ, đã xuất hiện một luồng ánh sáng kinh thiên, nó từ tại trung tâm của trận pháp chiếu rọi thẳng xuống đại địa ở phía bên dưới, sau đó cái chùm sáng đó chậm rãi mở rộng dần dần đem toàn bộ tinh cầu bao phủ vào bên trong ánh sáng.

“Tạm biệt Hoang, và gửi tới cậu, người của quá khứ, nguyện huynh có những ngày tháng tươi đẹp nhất.”

Thời điểm Thiên Vũ sắp sửa bị chùm sáng cắn nuốt vào bên trong, cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ quả quýt ở trong lòng bàn tay mình, ngoại trừ mặt đồng hồ ra thì ở bên cạnh nó còn có một tấm hình.

Đó là một tấm ảnh chụp của năm con người, bao gồm hai nam ba nữ, những người ở trong hình bọn họ nhìn vô cùng trẻ trung, họ tụ tập ở bên bàn ăn vô lo vô nghĩ hồn nhiên mỉm cười với nhau, họ cùng nhau nâng ly cạn chén mỉm cười về phía chiếc máy ảnh, mà ở trong đó có một cô bé tóc vàng rất tinh nghịch, cô bé nghịch ngợm trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt của máy ảnh, rồi không xem ai ra gì chiếm lấy một góc lớn của bức ảnh, hơn còn đưa ngón tay ra tạo hình chữ V rồi còn lộ ra vẻ mỉm cười rất đắc thắng nữa.

Đặc biệt phải nói, chính là trong năm người có một chàng trai trẻ tản ra khí chất rất đặc biệt, người này cảm thấy vừa tồn tại nhưng lại vừa như không hề tồn tại, tựa như thể hòa nhập làm một với thiên địa cảnh sắc xung quanh, nhưng lại tạo một cảm giác cho người khác rằng, chàng giống như có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất vậy.

“Thật là hoài niệm làm sao… những ngày tháng đó...”

Khi mà Thiên Vũ nói xong cũng là lúc cô bị chùm sáng hoàn toàn bao phủ vào bên trong chỉ để lại phía sau là một thế giới màu trắng, tất cả đã bị xóa đi, thực tại của nơi này đã không còn tồn tại nữa và rất nhanh thôi, sẽ một thực tại mới xuất hiện thay thế nó, là một ‘tương lai’ hoàn toàn mới khi đã được viết lại.

………………………………

Hô!!

“Thiên Vũ!!”

Tôi hoảng hốt mở to mắt của mình, vừa mở mắt ra tôi liền đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lúc này đang đưa vô cùng gần với mặt của tôi.

“Trời à, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi.”

Thiên Vũ khi nhìn thầy tôi cuối cùng cũng mở mắt ra, cô liền không hiểu sao lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối tựa như thể đang cảm thấy mình đã để lỡ mất một điều gì đó rất tuyệt vời vậy ấy.

“Cứ nghĩ huynh là họ nhà heo, sẽ say ngủ tới mức dù là trời có sập cũng sẽ không tỉnh lại chứ.”

Thời điểm Thiên Vũ nói xong, cô bé đã nhân lúc tôi không có nhận ra, đã lén lút giấu đi một cây bút lông đang dính mực đen ở trong tay của cô.

Không cần phải đoán, cái con bé nghịch ngợm này tuyệt đối đang dự tính làm cái trò gì đó với tôi bằng cái bút lông có mực đen kia rồi.

“Cơ mà, ta có chút tò mò, rốt cuộc là huynh đã mơ thấy cái gì mà lại lộ vẻ hoảng hốt tựa như thể gặp ma vậy?”

Vẫn vô tâm vô phổi như thường lệ, Thiên Vũ không để ý trạng thái của tôi lúc này không được bình thường, cô trực tiếp hỏi thẳng tôi đã gặp chuyện gì.

“Không, không có chuyện gì.”

Tôi hiện tại không có tâm trạng để vui đùa cùng với cô bé Thiên Vũ lắm, đồng thời cũng không có ý định nói thẳng cho Thiên Vũ biết về ‘tiên tri mộng’.

Ít nhất phải chờ cho đến khi Thiên Vũ đã đầy đủ trưởng thành, thành thục hơn hiểu chuyện hơn và biết gánh lấy trọng trách trách nhiệm của bản thân, là một Thiên Vũ mà tôi có thể tin tưởng giao phó lại cho cô bé phía sau lưng của mình.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs

Truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.