Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mumu biển mất.

Tiểu thuyết gốc · 1181 chữ

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Minh An."

"......." mình có linh cảm, sắp bị "ăn hành" rồi.

"Có thể coi như là chúng ta có duyên phải không."

"Duyên cái gì, chỉ là trùng hợp thôi, xê ra cho tôi đi........"

"Không."

Cô bất đầu cảm thấy bực: "Tại sao không để tôi đi?"

"À, tôi vẫn chưa nói tên mình cho nhóc biết nhỉ, tôi tên Henry." Anh bơ luôn không trả lời câu hỏi của cô mà nói sang chuyện khác.

Cô thi nghe thấy cái tên Henry thì cố tỏ ra ngạc nhiên.

Cô hỏi: "Anh nói, tên anh là Henry."

Henry gật đầu thay cho câu trả lời, anh tiến lại ôm cô lên quay trở lại hồ nước nóng.

"Này anh làm cái gì vậy hả, mau thả tôi ra."

"Không, đã tới đây thì phải ngâm mình trong nước nóng để thư giản chứ, phải không."

"Tôi muốn đi ăn anh mau thả ra."

"Ngoan nào, chút nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn, tôi đãi nhóc. Với lại nhóc cũng đã thấy những gì không nên thấy."

"...." Cái tên Đại Thần này đang uy hiếp mình phải không, uy hiếp tôi làm gì chứ, tôi đã thấy được cái gì đâu hả, ngài nói đi....

Vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình cô dành im lặng mà chắp nhanh sự thật, Đại Thần nói sao thì làm vậy, có cơ hội thì đào tẩu cứ quyết định vậy đi.

[Thích quá nha, được Đại Thần bế kểu công chúa luôn kìa]

"Mầy thích lắm hả?"

[Tất nhiên là thích rồi]

"Vậy mầy ra thế chỗ cho tao đi, tao chỉ thích ngắm trai đẹp thôi chứ không thích tiếp xúc......"

[Ta cũng muốn lắm, nhưng cũng đành bó tay]

"Mầy có tay à."

[Chỉ là nói theo cách con người hay nói thôi] 😠😠

Bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, những thứ xung quanh điều vụt qua rất nhanh không thể thấy rõ hình dạng. Một chiếc siêu xe đang đi với tốc độ cực nhanh hướng tới trung tâm thành phố, bên trong xe chỉ có 2 người, người lái xe đương nhiên không ai khác ngoài vị Đại Thần siêu cấp của chúng ta thì còn ai nữa, người còn lại tất nhiên chính là Huỳnh rồi hiện tại cô đang âm thầm hỏi thăm sức khỏe 18 đời nhà Bobo.

"Bobo, cứ chờ đó bà đây nhất định trả đủ cả vốn lẫn lời, cứ chờ đấy."

[1 phút tưởng niệm....]


Còn về phần Ngân và Bobo thì họ đang đi đạo phố, ngắm các gian hàng hai bên đường bày bán đủ thứ không biết là cái gì, hai người mua rất nhiều thứ từ đồ ăn, quân áo, trang sức..... Còn thi đấu với vài người họ gặp trên đường, người quen có, người lạ cũng có, nói chung là chơi rất vui.

"Áccc xì...."

"Sao vậy Bobo?"

"Không có gì đâu, chắc có người đang nhớ thương tớ thôi."

"..." Nhớ thương... chắc không có đâu, đang nguyền rủa thì đúng hơn.

Lúc Ngân đi ngang qua một tiệm bán thịt nướng, suy nghĩ 2 giây rồi cô đi vào mua 2 phần đem về. Bobo thấy vậy cười nói: "Hai cậu rất thân nhỉ, làm tớ thấy ghen tỵ quá đi."

Cô cười nói: "Tớ và cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ, có nhiều điểm trái ngược nhau nhưng không hiểu sao lại rất thân."

"Tớ thấy Mumu cậu ta nói chuyện khó nghe hay bất lỗi cậu, cậu không giận sao Nikki?"

"Không, tớ không giận, vì tớ biết cậu ta quan tâm tớ, muốn tớ phải mạnh mẽ bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Trước mặt thì nói lời khó nghe nhưng sao lưng thì khác, nhìn cậu ấy hay kiếm chuyện với cậu nhưng cậu ấy là người rất tốt đấy Bobo."

"Haha, tớ biết nhưng tớ văn thích ghẹo cậu ấy, rất vui."

"Bobo, cậu đừng làm quá trớn, giống lúc nãy không được đâu."

"Ừ, tớ biết rồi khi về sẽ xin lỗi cậu ấy, được rồi chúng ta về thôi."

"Ừ."


"Mumu, bọn tớ về rồi đây, tớ có mua thức ăn cho cậu nữa này Mumu."

"Mumu ơi."

Ngân và Bobo trở lại nhà nghỉ đi lên phòng mà họ đã thuê, nhưng lúc đi vào thi không thấy mở đèn, lên tiếng gọi cũng không thấy người trả lời.

Ngân đi xung quanh phòng tìm cũng không thấy người đâu: "Mumu, cậu trốn đâu vậy, mau ra đây đi."

Bobo nói giỡn: "Mumu, cậu mau ra đây, không là tớ ăn hết thịt nướng không chừa cho cậu đâu, Mumu."

Sao một lúc không thấy Mumu trả lời, cũng không tìm thấy cậu ta đâu.

"Bobo, tớ đã tìm khắp nơi, nhưng không thấy Mumu đâu."

Bobo trấn an: "Nikki, cậu bình tỉnh đi, chắc Mumu cậu ấy chỉ đi đâu đó chơi thôi, chơi chán sẽ đi về cậu đừng lo."

"Tít, tít......" Âm thanh từ điện thoại van lên, có một tin nhấn được gửi tới. Ngân mở ra xem, tin nhấn chỉ có vài chữ nhưng làm Ngân không còn lo lắng, sợ hải: "Tao không sao, đừng lo, dùng búp bê Mumu thế chỗ tao đi, có thể trong một thời gian dài tao không trở lại được."

"Nikki, cậu sao vậy?"

Ngân lắc đầu bịa chuyện mà nói: "Tớ không sao, chỉ là tớ nhận được tin nhấn của Mumu, cậu ấy nói mình đang đi chơi nhưng lại lạc đường, còn nói chúng ta đừng lo cậu ấy không sao có thể tự lo được."

"Vậy Mumu hiện tại đang ở đâu?"

"Cậu ấy cũng không biết mình đang ở đâu, khi biết mình đang ở đâu Mumu sẽ nói cho chúng ta biết."

"Cậu ta cũng thiệt là, sao lại có thể đi lạc cơ chứ."

Ngân chỉ cười không trả lời, ai biết được, ở nơi này không có nhà để về, không có người thân, dù có đi lạc cũng chẳng sao........ Mà cũng có phải đi lạc đâu chứ có "bán đồ" rồi còn gì nữa, chỉ có thể là nguyên nhân khác mà thôi.

Bobo ngáp một cái nói: "Nếu Mumu không có việc gì, vậy chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn đi xem buổi biểu diễn của Sofia và cậu phải thi đấu cùng cậu ấy nữa."

"Ừ."

Sao khi tắt đèn đi ngủ, mọi thứ xung quanh đều chìm vào đêm tối, rất yên tỉnh chỉ còn vài tiếng của côn trùng kêu trong những bụi cây, trên trời là những vì sao sáng lấp lánh trong thật đẹp, có vài ngôi sao băng lướt qua giống một vết kiếm cắt ngang bầu trời đầy sao, có 2 người đang ở 2 nơi có chung một ước nguyện.

"cuộc sống sao này được bình yêu, không đinh vào những chuyện phiền phức nữa, có thể quay trở về nhà nơi thuộc về chính mình."

Bạn đang đọc Xuyên Vào game NSTT [ Ngôi sao thời trang ] sáng tác bởi Huynhnhu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huynhnhu123
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.