Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự hào về con gái

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Edit : Mei

Khoa trưởng Vương cũng không giữ được nét mặt bình tĩnh như trước. Giữa đường lại xuất hiện ra một Trình Giảo Kim, phá hỏng kế hoạch không hận sao được.

Nhưng ông ta không dám phạm thêm sai lầm nữa , vì chủ nhiệm Hứa vẫn đang nhìn chằm chằm vào ông ta kia kìa.

Nhạc Di nhận phần thưởng từ chủ nhiệm Hứa trao tặng. Khuôn mặt nở nụ cười tràn đầy vui vẻ, quay qua mỉm cười trước ống kính, trên mặt nhiều thêm một chút tinh nghịch của trẻ con.

Chủ nhiệm Hứa nhìn cô bé thêm mấy lần nữa, thấy cô bé đây chính là năng lực bẩm sinh : " Nhạc Di, em sẽ đại diện cho xã chúng ta đi thi đấu cấp huyện. Hãy chăm chỉ học tập để cố gắng giành giải nhé."

" Vâng ạ." Hai mắt Nhạc Di toả ra ánh sáng đầy tự tin, lại có thêm cơ hội kiếm phần thưởng rồi.

Nhân viên bảo vệ cùng Nhạc Quốc Vinh đang trò chuyện với nhau, cứ liên tục hướng mắt nhìn vào trong, lòng có chút bất an, sao vẫn chưa ra?

Bảo vệ nghe thấy Nhạc Quốc Vinh để con gái 10 tuổi đi thi đấu thì vô cùng ngạc nhiên: "Mới có 10 tuổi thôi sao? Còn nhỏ như vậy sao?"

Nhắc đến con gái, Nhạc Quốc Vinh dường như là biến một người khác, đôi mắt sáng ngời, nói không ngừng: "Đúng vậy, con gái tôi rất thông minh, nhưng đúng là hơi nhỏ tuổi nên có lẽ không thể so sánh được với những anh chị lớp trên được."

Là bởi vì ông không có tự tin, nhân viên bảo vệ thấy vậy cười an ủi : "Được cử đến đây tham gia cuộc thi đã chứng tỏ sự xuất sắc của con gái anh rồi, đại ca à...anh đúng là có phúc nha."

Nhạc Quốc Vinh nghe thấy lời này rất vui vẻ, không nhịn được cười.

Trong lúc đang nói đùa, ông nhìn thấy con gái mình chạy về phía này, vội vàng chạy lại ôm con bé: "Tiểu Di, con còn nhỏ nên hôm nay chỉ đến đây để xem cho biết với người ta là thôi,không đoạt giải cũng không sao,cũng như tích lũy kinh nghiệm thôi, đừng buồn."

Nhạc Di chạy muốn hết hơi, muốn báo tin vui càng sớm càng tốt cho người nhà, cô hào hứng hét lên: "Con dành được giải nhất rồi."

Khuôn mặt cô đỏ bừng , còn đôi mắt thì sáng ngời.

" Giải nhất à,rất tốt..." Nhạc Quốc Vinh chợt tỉnh táo lại, trợn trừng mắt: "Cái gì? Con vừa nói cái gì thế?"

Nhạc Di tháo cặp sách mới trên lưng xuống, lấy giày thể thao và bút chì ra: " Cha,con thắng rồi, đây đều là giải thưởng."

Nhạc Quốc Vinh bế con gái lên cao, mặt đỏ bừng vì phấn khích: "Hahaha, Tiểu Di của nhà ta thật giỏi quá đi...tuyệt vời quá."

Bảo vệ hai mắt đỏ hoe vì ghen tị, đây là con gái tiên nữ gì vậy?

Hai cha con vui vẻ trở về nhà, nhưng trên đường lại gặp hai người không ngờ tới là Liễu Diệp và Từ Mông.

Liễu Diệp đang lái xe ba bánh, Từ Mông thì ngồi phía sau xe. Đường đi thì gập ghềnh, nên cô ấy điều khiển xe có vẻ rất vất vả, đoạn đường khi lên dốc rất mất sức, mặt mũi Liễu Diệp đỏ bừng, thở hổn hển, nhìn giống như sắp ngất đi.

Từ Mông thì ngồi yên bất động, miệng thì nói toàn lời quan tâm : “ Cố lên, Liễu Diệp, em có thể làm được, em cứ từ từ, chúng ta không vội, cảm ơn em đã vất vả, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em."

Má nó...Thứ khốn nạn! Nhạc Di không khỏi trừng mắt.

Cô đang định bước tới đỡ giúp đỡ, thì bất ngờ chiếc xe ba bánh lại bị lật. Từ Mông bị hất văng ra ngoài.

"Kacha" phát ra một âm thanh chói tai, như thể xương bị gãy.

Tiếng hét thảm thiết đau thấu trời của Từ Mông vang lên: "Ahhh."

Nhạc Quốc Vinh trong vô thức kéo con gái lùi lại vài bước - để tránh hai người kia, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Liễu Diệp vùi cả mặt xuống đất, nằm bất động như thể đã bị ngất đi.

Từ Mông ôm lấy cái chân bị thương của mình, đau đớn vô cùng, vừa đau vừa hối hận. Lẽ ra không nên ngồi xe ba bánh để quay về.

Ôi... cái chân của anh ta !!!

Hai người qua đường cũng nhìn thấy cảnh tượng này liền bước tới giúp đỡ.

Từ Mông túm lấy tay người qua đường nói: " Mau lật chiếc xe ba bánh lại, rồi giúp đưa tôi tới bệnh viện với. Chân của tôi vì ngã mà bị gãy rồi."

Hai người qua đường rất nhiệt tình nên đồng ý ngay, nhưng lại có chút lo lắng khi nhìn thấy Liễu Diệp té xỉu nằm ở bên cạnh.

" Còn cô gái này thì phải làm sao ? Đưa cô ấy đi cùng chứ."

" Cứ để cô ấy nằm đấy đi, sẽ không chết được đâu..." Từ Mông tức giận đến mức mặt tái mét, có mỗi việc lái xe cũng có thể ngã cho được. Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Lúc này, Liễu Diệp cũng mơ hồ tỉnh lại, lập tức chạy tới bên cạnh người đàn ông: "Từ Mông, anh không sao chứ? Đau ở đâu à? Xin lỗi, em thật sự không cố ý."

Nét mặt vô cùng lo lắng và có vẻ đang rất áy náy. Vừa nói xong thì đã không kiềm nén được cảm xúc, nước mắt rơi đầy mặt.

Từ Mông đang lo lắng cho cái chân bị thương, nên làm gì có thời gian mà an ủi cô ấy.

Người qua đường không đành lòng nhìn Liễu Diệp tội nghiệp như vậy. Nên cũng cố gắng nói giúp vài lời tốt đẹp: " Người ta là con gái nên sức khỏe hơi yếu ớt, đáng ra không nên để cô ấy lái xe mới đúng. Không có người nào khác để giúp đỡ sao, người thân...bạn bè của cậu đâu sao không đến giúp một tay "

" Cô ấy cũng đâu muốn để ngã xe đâu, cậu cũng đừng trách cô ấy nữa. Là đàn ông cậu không nên so đo tính toán như vậy.”

" Ý tôi không phải vậy, tôi cũng là lo lắng cho sức khỏe của cô ấy." Từ Mông nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vô tình liếc nhìn qua thì thấy Nhạc Quốc Vinh, hai mắt anh ta sáng lên.

"Chú Ba Nhạc...Chú ba Nhạc, chú nhìn thấy rồi phải không? Tôi đây cũng được xem như là tai nạn lao động đúng không.”

" Cậu là đang trên đường đi làm việc cho thôn à ?" Quốc Vinh cười mỉa mai ... ở đó mà tai nạn lao động? Ai là chú ba của cậu? Cậu ta đang nói cái gì vậy?

" Chân của cậu đã lành rồi à, hay sao mà lại xuất viện sớm như vậy?"

Bác sĩ bảo Từ Mông về nhà nằm tịnh dưỡng, nên anh ta muốn mượn máy kéo của thôn đến đón nhưng đội trưởng không đồng ý. Nói rằng trong thôn cần máy kéo để xuống ruộng.

Đây rõ ràng là cố tình không muốn cho mượn.

Nghĩ tới Nhạc Quốc Cường khẩu phật tâm xà, lòng anh ta càng thêm căm hận.

" Tôi cũng không muốn làm trì hoãn công việc đồng áng của thôn. Chúng tôi xuống nông thôn là đang muốn nhiệt tình xây dựng nông thôn, cũng không sợ đổ máu không sợ hy sinh..."

Miệng cậu ta nói đầy lời lẽ chính đáng, quyết tâm muốn ăn vạ Nhạc Gia. Nhưng tiếc là Nhạc Quốc Vinh không phải là kẻ ngốc : " Hi sinh? Chân của cậu là ai làm gãy? Lần này sẽ không bị què luôn phải không ? Thật đúng là quá thảm, đây đúng là bi kịch của đời người mà. Cậu dạo gần đây đúng là rất hay xảy ra xui xẻo một cách bất thường , tôi tốt nhất nên tránh xa cậu một chút. Miễn cho bị cậu lây điềm xui qua cho tôi thì không ổn chút nào."

Ông bế con gái lên rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy mà không ngoái đầu lại. Đúng là chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa mà.

Nhạc Quốc Vinh hành động quá nhanh. Từ Mông tức giận đến mức trừng mắt nhìn về hướng ông chạy trốn. Người Nhạc Gia đúng là không có một ai tốt đẹp.

Chân anh ta càng lúc càng đau nhức, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy : " Mau đưa tôi đến bệnh viện giúp với. Tôi thật lòng rất cảm kích, Liễu Diệp em cũng bị thương rồi. Cùng nhau đến bệnh viện khám thử xem, như vậy anh mới có thể yên tâm."

Bây giờ thì anh ta lại đóng vai là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, lại rất biết lo lắng cho người khác.

Liễu Diệp cũng đồng ý, đi từ từ theo phía sau chiếc xe ba bánh. Đầu hơi cúi xuống, khóe miệng thì lại nhếch lên - nở một nụ cười mỉa mai, trong ánh hiện lên một tia tàn nhẫn.

Hết chương 32.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.