Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Edit : Mei

Bác sĩ Lý cũng không tiếp tục từ chối nữa mà đưa tay cầm lấy, ăn được cái bánh bao nhân thịt vừa thơm lại vừa ngon - ông ấy nói với vẻ xúc động: "Này Quốc Vinh, con gái cậu còn hiểu chuyện hơn cậu nhiều."

" Hahaha." Nhạc Quốc Vinh khuôn mặt đầy vẻ tự hào,càng vui vẻ hơn so với việc mình được khen.

" Cha, cái này cho cha." Nhạc Di sẽ không bao giờ quên cha ruột của mình " Để dành lại cho mẹ một cái."

Nhạc Quốc Vinh đang phải lái máy kéo nên không tiện ăn uống: "Con ăn trước đi, để lát cha ăn sau".

Nhạc Di liền cầm cái bánh bao lên, quý trọng mà cắn từng miếng một, vỏ ngoài thì mỏng, thịt lại rất thơm, hương vị thật tuyệt vời.

Nhạc Quốc Vinh trong lòng rất vui vẻ - khi nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của con gái : "Cha đã đồng ý với ông Lý rồi , là nhà chúng ta sẽ bắt ba con gà để nuôi bên chỗ ông ấy. Một con gà là của ông Lý và hai con gà thuộc về gia đình mình. Thức ăn cho gà sẽ do hai chị em phụ trách được không.

" Được ạ." Nhạc Di cảm thấy rất hào hứng, như vậy là nhà cô có thể ăn trứng mỗi ngày, trứng gà xào, trứng gà hấp, trứng gà luộc đều rất ngon.

Vẫn là nên kiếm tiền a !!!

Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ : "Ông Lý ơi, ông nghĩ thảo dược có thể trồng được không?"

" A, gieo trồng ?" Bác sĩ Lý sửng sốt một chút rồi mới nói .

" Không có khả năng, đất trong thôn chỉ có thể trồng lương thực."

Nhạc Di lắc lắc đầu, việc này thì cô hiểu rất rõ, "Ý cháu là trồng trên núi không chiếm đất canh tác. Việc này tốt hơn nhiều so với chạy khắp nơi để tìm kiếm thảo dược.Ông cũng có thể khuyến khích mọi người cùng nhau làm ,rồi để người trong thôn ra mặt trồng thử trước. Đây được coi là một công việc mang tính tập thể, vừa phù hợp với chính sách vừa có thể khiến người trong thôn kiếm thêm được một ít tiền ."

Chỉ một nhà trồng thì quá gây chú ý, súng thì thường bắn chim đầu đàn, nên nếu tất cả mọi người cùng nhau tham gia thì tốt hơn.

Nhà này kiếm tiền - nhà kia cũng kiếm tiền - cả thôn đều kiếm tiền. Mọi người đều cùng nhau phấn đấu làm giàu xây dựng đất nước, trốn trong đám đông là an toàn nhất.

Bác sĩ Lý cũng nảy ra được một vài linh cảm, đứa nhỏ này rất thông minh, nhưng đồng thời con bé cũng hiểu rõ đạo lí là cây to thì thường đón gió lớn : "Để ta suy nghĩ kĩ lại đã, trồng thảo dược là một công việc yêu cầu kỹ thuật rất cao - mà người bình thường chăm sóc sẽ rất khó."

Nhạc Di ngơ ngác ngồi chống cằm, thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh, vào núi hái dược liệu thì lạnh quá không đi được, lúc đó làm kiếm được tiền? Phải nghĩ cách khác để kiếm tiền mới được.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt : " Cha, dừng xe lại."

Nhạc Quốc Vinh tuy chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông lập tức ngoan ngoãn dừng xe lại.

Nhạc Di nhảy xuống xe đi theo tìm nơi phát ra âm thanh ,Nhạc Quốc Vinh cảm thấy không yên tâm nên đi theo phía sau con gái.

Cách đó không xa, có một ông lão bất động ngã xuống bên đường, một thiếu niên ở phía trên người ông, khóc lên gọi : "Ông nội, ông nội, người tỉnh lại đi."

Tiếng khóc vừa bất lực lại mang đầy tuyệt vọng, đặc biệt là ở nơi hoang vắng trong đêm tối - lạnh lẽo này.

Thiếu niên đó đang cố gắng cõng ông nội trên lưng để đi tiếp. Nhưng do tuổi còn nhỏ nên vóc dáng không thể bằng người trưởng thành được, vừa mới đi được hai bước đã ngã xuống đất, đầu bị đập xuống đất chảy máu như mưa, nhưng anh lại không kịp kiểm tra vết thương của mình, mà vội vàng nhìn về phía ông nội , lòng nóng như lửa đốt.

Ông trời, cầu ngài đại từ đại bi cứu với.

Thiếu niên này xưa giờ là người chưa bao giờ tin vào thần thánh và ma quỷ .Nhưng hiện tại anh đã cùng đường rồi nên chỉ còn biết cầu xin các vị thần phật trên trời đừng cướp đi người thân duy nhất trên đời của anh đi.

Ai sẽ tới giúp anh đây? Anh ấy sẵn sàng đánh đổi mọi thứ! Cho dù phải trả giá bằng mạng sống của mình, anh ấy cũng sẵn lòng!

Nhạc Di chạy tới thì nhìn thấy cảnh này, thiếu niên này trên mặt đầy máu, hai mắt đỏ ngầu, trông vô cùng bất lực - gần như sắp suy sụp đến nơi rồi.

Một đôi mắt chứa đầy bi thương dường như đã trải qua vô vàn gian khổ, tuyệt vọng đến mức không còn có thể rơi nước mắt được nữa.

Nhạc Di trong lòng khó chịu không nói nên lời, cô nhìn ông lão tóc bạc trắng gầy gò như người giấy đang nằm bất tỉnh trên mặt đất : " Ông lão bị làm sao vậy ?"

Đôi mắt của thiếu niên sáng lên như thể nhìn thấy một vị cứu tinh: "Ông nội của tôi bị bệnh nên ngất xỉu. Cầu xin các người hãy giúp đỡ tôi. Tôi dập đầu cầu ..."

Đầu gối đã yếu ớt muốn quỳ, nhưng lại được một đôi bàn tay nhỏ bé cản lại ,giọng nói trong trẻo dịu dàng của cô gái vang lên: "Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện,sẵn tiện đường,việc này chỉ là chuyện nhỏ không mất chút sức lực nào cả."

Vẻ mặt của thiếu niên không biết nên diễn tả thế nào nữa, giống như một người ở trong vực sâu nhìn thấy một tia sáng - nhưng rồi lại không dám vươn tay ra: "Tôi... chúng tôi không có tiền."

Nhạc Quốc Vinh đã cúi xuống, chạm vào vầng trán nóng bừng của ông lão, khẽ cau mày rồi cõng ông lão lên trên lưng, "Việc cứu người quan trọng hơn, đừng nói nữa, mau lên xe đi."

Dọc đường đi, thiếu niên đó cứ nhìn chằm chằm vào ông lão, vẻ mặt đầy hồi hộp và bất an.

Chiếc máy kéo một lần nữa lại dừng trước cửa bệnh viện, Nhạc Quốc Vinh cõng ông lão đến thẳng chỗ chủ nhiệm Tống - có người quen thì vẫn sẽ dễ làm việc hơn.

Ông lão đang sốt cao tận 39 độ - tình trạng đang rất nguy hiểm, Chủ nhiệm Tống bố trí một giường bệnh cho ông lão nằm, rồi mới bắt đầu tiêm thuốc hạ sốt.

Cậu thiếu niên vẫn ở bên cạnh ông lão không rời nửa bước, nắm chặt tay ông lão, hai mắt đỏ hoe, bộ dạng trông vô cùng đáng thương.

Mặt thì đầy máu nhưng dường như lại không cảm nhận được đau đớn. Nhạc Di không thể nhìn nổi nữa nên nhờ Chủ nhiệm Tống giúp sơ cứu vết thương trên mặt một chút để tránh bị nhiễm trùng.

Lau đi vết máu trên mặt, khuôn mặt của Thành Dật cũng lộ ra.

Cậu thiếu niên chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nhưng khuôn mặt rất sắt sảo, đường nét rất tinh tế,

vẻ ngoài vô cùng rất đẹp trai nhưng lại gầy, cực kì gầy.

Nhạc Di chính là một "nhan khống", nên liếc nhìn mặt người ta thêm vài lần, rồi mới nói: "Anh đừng sợ, đã tiêm thuốc hạ sốt rồi nên sẽ ổn thôi. Ông nội anh sẽ không sao đâu, tin em đi."

" Cảm ơn." Thiếu niên không ngẩng đầu lên, nhưng tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Có lẽ tinh thần đã được thả lõng, thì bụng đã bắt đầu kêu lên. Anh ấn vào cái bụng đang đau nhức sau một thời gian dài không ăn, vẻ mặt thờ ơ ,như thể đã quen với việc chịu đựng cơn đói.

Nhạc Di nhìn hộp cơm cô đang ôm trên tay, ánh mắt có chút giằng co không nỡ - nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của thiếu niên này lại khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Anh ấy liệu đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ rồi mới có thể để lộ ra vẻ mặt bất cần như thế .

Cô giãy dụa một hồi lâu, mới bất đắc dĩ lấy ra một cái bánh bao nhân thịt nói: "Cái này cho anh."

Dù có đẹp trai đến mấy cũng chỉ được cho một cái thôi, hai cái còn lại là của cha mẹ cô,không cho ai nữa hết á.

Thiếu niên nhìn thấy bánh bao liền sợ ngây người, sắc mặt rất phức tạp, từ sau khi trong nhà anh xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy rất nhiều mặt xấu xa và đen tối của người khác, chỉ là không ngờ...

" Anh không lấy đâu."

Cái này quá quý rồi .

Nhạc Di thậm chí còn chịu đựng đau lòng để cho rồi,nhưng anh lại không muốn nhận: " Ăn đi, nếu anh bị đói đến ngất xỉu thì ai sẽ chăm sóc ông nội của anh đây? Dù sao thì anh cũng đã mắc nợ rồi. Nếu có nợ thêm chút nữa cũng không sao."

Những lời này đã thành công thuyết phục được thiếu niên,ơn cứu mạng không gì có thể so sánh được. Anh sẽ nhớ kỹ - sau này sẽ hồi báo lại ơn cứu mạng ngày hôm nay.

Bánh bao thịt còn nóng hổi thơm ngon như vậy, đây là món ngon nhất anh từng được ăn. Suốt cuộc đời đều cảm thấy như vậy.

Khi ăn, khóe mắt anh dần ươn ướt, bản thân cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều vì được cứu sống khỏi tai nạn vừa rồi . Đồng thời cũng cảm nhận được một chút ấm áp và an ủi sau khi đã nếm trãi đầy những cay đắng và bạc bẽo của cuộc đời.

" Em tên Nhạc Di, anh tên gì?"

" Tiêu Thanh Bình."

Nhạc Di sững sốt một chút, sao cái tên này nghe quen dữ vậy ta? Có phải là nhân vật phụ quan trọng trong sách không nhỉ ???

Hết chương 26.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.