Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2652 chữ

Vì phòng ngừa ông chủ tiệm thông báo tin tức, Thẩm Tiêu để lại một người ở đây canh chừng.

Người lưu lại là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, năm nay vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Lúc trước ở trong bộ đội làm người thông báo thông tin, sau lại bởi vì tâm lí xuất hiện vấn đề mà không thể không xuất ngũ sớm, chỉ số sức mạnh không cao nhưng đối phó với ông chủ tiệm như vậy vẫn dư sức.

Cùng lưu lại còn có mẹ của Phương Tư Nhã, bọn họ đi lên dù sao cũng là vì cứu người, trong khoảng thời gian này mẹ của Phương Tư Nhã đã gầy đến mất dáng, đi theo lên núi không nói thể lực có theo kịp hay không, nếu thật sự tìm được Phương Tư Nhã, cảm xúc quá mức mà kích động té xỉu hoặc là đột ngột phát sinh ra việc ngoài ý muốn, khẳng định là không giúp được gì, làm không tốt còn có thể gây cản trở.

Hiện tại mỗi phút mỗi giây đều là thời gian trân quý vô cùng để cứu viện, dựa theo kế hoạch của Thẩm Tiêu bọn họ. Nếu như có thể thừa dịp tình hình đêm khuya không làm kinh động đến thôn dân địa phương trên diện rộng, tìm được người, đồng thời suốt đêm dẫn người đi, như vậy là tốt nhất.

Một khi kinh động đến thôn dân địa phương, sẽ bị toàn thôn thậm chí là người của thôn lân cận tới giúp đỡ, như vậy vô cùng nguy hiểm, không nói cứu người, chỉ nói có thể sống sót đi ra hay không cũng là vấn đề.

Mẹ của Phương Tư Nhã tuy rằng sốt ruột và nhung nhớ, nhưng cũng không phải là không nghe người khác khuyên bảo. Bà hiểu được trạng thái bây giờ của chính, mình miễn cưỡng đi lên theo cũng chẳng qua là làm chậm trễ thời gian tìm kiếm con gái, cho nên sau khi Thẩm Tiêu đưa ra vấn đề này, không do dự nhiều mà liền gật đầu đồng ý.

Trước khi bọn họ Lâm lên núi, mẹ Phương gọi Thẩm Tiêu lại.

“Cậu có thể cho tôi một món vũ khí không?” Ân thanh của mẹ Phương bởi vì ngủ và ưu tư lo lắng một thời gian dài mà có chút suy yếu, nhưng mang theo một loại kiên định không cho cự tuyệt.

Thẩm Tiêu nhìn thấy người phụ nữ suy nhược trước mặt, khuôn mặt của bà gầy có chút mất dáng, dưới mí mắt là quầng thâm dầy đặt, nhưng trong đôi đen kia lại không có chút do dự nào, tràn đầy hận ý sâu đậm.

Đối mặt mẹ Phương như vậy, Thẩm Tiêu không nói gì, từ trên xe cầm một cây dùi điện màu đen, đặt vào tay mẹ của Phương Tư Nhã, nói: “Lục Minh Viễn sẽ chỉ bác dùng như thế nào.”

Lục Minh Viễn chính là cậu thanh niên được Thẩm Tiêu lưu lại chỗ này canh chừng chủ tiệm, lúc thấy Thẩm Tiêu nhìn sang lập tức gật đầu. Sau khi Thẩm Tiêu thấp giọng dặn dò Lục Minh Viễn hai câu, lúc này mới rời đi cửa hàng bán lẻ biến mất trong bóng đê,.

——

Núi Ngũ Liên không cao, nhưng là đỉnh núi lại vô cùng dốc, điểm khác biệt với các khu du lịch nổi tiếng chính là vì nơi này ở huyện T nghèo khó lại xa xôi, căn bản không người nào nguyện ý đến nơi đây khai phá cái gì, ngay cả đường thông lên núi cũng đều là đường đất do thôn dân trên núi tự mình sửa.

Không có bất cứ biện pháp an toàn nào, cũng không có vòng hộ để phòng vệ cái gì, chỉ có hơi sơ suất là có thể rơi xuống xuống vách đá thẳng đứng.

Hiện giờ thời tiết đã vào thu, nhiệt độ trong núi so với bên ngoài càng rét lạnh hơn, may mắn lúc trước Thẩm Tiêu bọn họ cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa tố chất thân thể của người tới lần này đều không tệ, ngược lại cũng không đến mức quá khó khăn.

Lựa chọn lên núi vào ban đêm, chỗ tốt là cố gắng hết sức không kinh động thôn dân trong thôn, chỗ xấu lại là đường núi chưa khai thác nên vô cùng khó đi, hơi sơ suất thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng cũng may, đoàn người Thẩm Tiêu đều đã từng đi lính, vô luận là thân thủ hay là kinh nghiệm đều có, đối với hoàn cảnh như vậy, thích ứng cũng tính là tốt. nhất là có Thẩm Tiêu ở phía trước mở đường. Lần trước lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, tình huống so với cái này càng ác liệt hơn gấp trăm lần anh cũng đều đã gặp, mặc dù cái thân thể bây giờ không bằng lúc trước, nhưng kinh nghiệm và kỹ năng vẫn còn.

Bọn họ là mười một giờ rưỡi bắt đầu lên núi, rạng sáng một giờ năm mươi đã tới thôn làng đầu tiên nằm ở giữa sườn núi, theo lời của ông chủ tiệm vừa rồi thì biết được, Vương Gia thôn tổng cộng có hơn năm mươi người, thanh niên khỏe mạnh có chừng hai mươi người, là thôn có dân cư ít nhất trên núi Ngũ Liên.

Nhưng người ít lại không có nghĩa là có thể phớt lờ, thôn Vương gia đi lên không xa lắm chính là thôn Lý gia, đó là thôn có nhiều người nhất trên núi Ngũ Liên, thanh niên khỏe mạnh có đến sáu mươi bảy mươi người. Theo như ông chủ tiệm kia nói, người của hai thôn này tuy rằng bình thường luôn phát sinh ra mâu thuẫn lớn nhỏ, nhưng từ trước đến nay khi gặp phải chuyện lớn đều nhất trí đối ngoại, vô cùng đoàn kết. Chẳng qua là từ thôn Vương gia đến thôn Lý gia có tổng cộng mười mấy dặm đường núi, một khi kinh động người của thôn Lý gia, việc khẳng định sẽ lớn chuyện.

Rạng sáng hai giờ, trên ngọn núi không có đèn đường nào, trong thôn đều là một mảnh tối đen, an tĩnh đáng sợ, mà ở trong bầu không khí an tĩnh như vậy, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa và tiếng kêu của loại động vật không biết khác lại càng khiến cho người khác sợ hãi.

Thành công mò đến đỉnh núi, Thẩm Tiêu đại khái quan sát một chút địa hình xung quanh, lúc này quyết định tách ra hành động, để lại năm người bên cạnh, những người còn lại tiếp tục lên núi, đi thẳng về hai thôn làng khác trên núi tìm kiếm, một khi có tình huống gì bất chợt nào thì dùng điện thoại vệ tinh thông báo.

Thẩm Tiêu đặt biệt nhấn mạnh không được hành động theo cảm tình, nhất định phải lấy an toàn của bản thân làm trọng, nếu chẳng may bị thôn dân địa phương phát hiện thì cố hết sức kéo dài thời gian, chờ đợi bọn họ đến cứu viện, không nên phát sinh xung đột với thôn dân địa phương, hơn nữa không được để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.

Cũng không phải vì lo lắng họ sẽ làm tổn thương đến thôn dân địa phương, mà ngược lại, Thẩm Tiêu định như này hoàn toàn là suy nghĩ cho người của mình, anh không muốn nhìn thấy bọn họ có bất kỳ sơ suất nào.

Thôn Lý gia là nơi có khả năng tìm được Phương Tư Nhã nhất, bởi vì dân cư trong thôn này là nơi nhiều người nhất trên cả ngọn núi Ngũ Liên này, dân cư nhiều thì đồng nghĩa với nhu cầu nhiều, là chỗ trọng điểm mà bọn họ tìm kiếm trong chuyến này, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất.

Hầu như toàn bộ người mà Thẩm Tiêu dẫn theo đều lưu lại nơi này, chỉ mang theo Tiêu Bắc và Vệ Dương tiếp tục đi lên.

Nơi mà bọn họ phải đi chính là thôn cuối cùng trong núi, thôn Hoài Khẩu.

Đối với thôn này, cho dù Thẩm Tiêu đã muốn dùng rất nhiều mánh khóe, nhưng ông chủ tiểm lại ấp a ấp úng, trước sau cứ nói hàm hồ, chỉ nói thôn này dân cư không nhiều, nhưng toàn thôn đa số đều là thanh niên trai tráng, không có người già nào, sức chiến đấu rất mạnh, không thường lui tới thôn khác, căn bản là vài năm cũng sẽ không xuống núi một lần.

Sau khi nghe ông chủ tiệm nói, trong lòng Thẩm Tiêu mơ hồ có một cái suy đoán, chỉ sợ trên ngọn núi này thôn làng đáng sợ nhất không phải là thôn Lý gia, mà là thôn Hoài khẩu nằm ở đỉnh núi này.

Điều quỷ dị ở thôn này không phải là chỗ ở của dân cư nhiều hay ít, mà là tỉ lệ chỗ ở của dân cư quá mức quái dị. Dựa theo ông chủ tiệm nói, dân cư của toàn thôn cũng sẽ không đến một trăm, nhưng trong đó, những người này có gần 80% đều là thanh niên trai tráng.

Vậy thì, người lớn tuổi đi đâu rồi?

Một thôn năm ở sâu trong núi, ít có người ngoài lui tới. Dưới tình huống bình thường theo thời gian trôi qua, tuổi sẽ già đi nghiêm trọng, không nói đến là không phải là nhà nào cũng đều có thể mua được vợ, cho dù mỗi năm đều có sinh mệnh mới được sinh ra, thanh niên khỏe mạnh cũng không khả năng chiếm hơn phân nữa phần lớn tổng dân số toàn thôn.

Thẩm Tiêu hy vọng là chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng vô luận là từ trực giác đến con tim thì vẫn là phản ứng ông chủ tiệm khi đề cập đến thôn Hoài Khẩu cho anh, suy đoán của anh rất có thể chính là sự thật, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Chuyện này Thẩm Tiêu cũng chưa nói cho ai, nếu quả thật giống như anh suy đoán thì trong nháy mắt mức độ nguy hiểm của chuyến này liền tăng gấp đôi. Anh định một mình đi lên trước xem một chút, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, một người cũng dễ thoát thân hơn so với một đám người.

Chỉ là Vệ Dương và Tiêu Bắc lại phát giác ra điều không thích hợp, tuy rằng cũng không có tìm anh hỏi, nhưng cũng hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải đi theo anh, điều này làm cho Thẩm Tiêu có chút bất đắc dĩ.

Ba người trầm mặc đi nhanh trên con đường đất ở trong núi, đi khoảng một tiếng hơn, cuối cùng cũng thấy được cửa thôn Hoài Khẩu. Lúc này đã là rạng sáng ba giờ rưỡi, người miền núi bởi vì phải ra đồng, từ trước đến nay dậy rất sớm, thời gian còn lại cho ba người Thẩm Tiêu không nhiều lắm.

Đơn giản phân chia khu vực một chút, Thẩm Tiêu lặng lẽ không tiếng động lộn vòng vào sân của một nhà trong thôn. Nhà phôi đất kiểu cũ phôi nhìn qua vô cùng tồi tàn, sau khi Thẩm Tiêu quan sát một chút cái sân không quá lớn này, đi đến phía ước chừng là phòng củi.

Cửa khóa, mặt trên quấn lấy hai ổ khóa bằng xích sắt lớn chừng cánh tay con nít lớn xích sắt khóa. Khi nhìn thấy ổ khóa này, tâm Thẩm Tiêu chìm xuống, từ trong túi lấy ra một cây kim băng, xoay nhẹ lỗ khóa một phen, một tiếng nhỏ vang lên, Thẩm Tiêu lấy khóa lấy cửa xuống.

Vì giảm thiểu âm thanh tháo khóa xuống, Thẩm Tiêu cởi áo khoác bao trùm phía trên xiềng xích đã rỉ sét, cẩn thận lấy xuống, đẩy cửa ra, một mùi khó ngửi đập vào mặt trong căn phòng chật chội áp lực. Trong căn phòng tối đen một mảnh, không có chút ánh sáng nào.

Thẩm Tiêu mở đèn pin lên, ánh đèn vừa mới chiếu vào căn phòng, liền đối mặt với một cô gái tóc tai rối bù, mặt mày bẩn thỉu cùng đôi mắt vô hồn ngồi trong góc tường. Cô gái không làm ồn không ầm ỉ, vẫn duy trì tư thế cũ ngơ ngác nhìn Thẩm Tiêu.

Trạng thái của người phụ nữ rất không tốt, nhiệt độ trên ngọn núi thấp như vậy, cô gái cũng chỉ có một cái thảm bẩn đến không thể nhìn ra màu sắc vốn có, thân thể lạnh đến không ngừng được run lên, môi khô đến da cũng muốn rách ra, trên người cô gái rất dơ, nhất là trên mặt, quả thực là bẩn đến mức khiến cho người khác nhìn không ra khuôn mặt ban đầu.

Thẩm Tiêu nhịn xuống mùi khó ngửi bên trong căn phòng, đóng cửa lại, anh vừa mới chuẩn bị tới gần cô gái kia, thì thấy cô gái vốn không có động tĩnh đột nhiên lại vùng vẫy, cô gái điên cuồng ở góc tường xoay tới xoay lui. Lúc này Thẩm Tiêu mới phát hiện, vô luận cô gái giãy dụa như thế nào, đôi chân bị vặn thành hình dáng quái dị lại trước sau không nhúc nhích chút nào, hẳn là bị gảy rồi, hơn nữa bị gãy rất lâu rồi, nhìn hình dạng giống như là bị người nào đó đánh gảy.

Lo lắng cô gái gây ra động tĩnh quá lớn, Thẩm Tiêu bước nhanh đến trước bịt miệng cô gái lại. Không nghĩ tới hành động này lại để khiến cho cô gái yên tĩnh lại, cô gái không giãy dụa nữa, tựa vào góc tường một lần nữa, như là một con búp bê rách rưới bị rút đi linh hồn, trong đôi mắt thật to kia không có bất cứ dao động gì, cũng không có nửa điểm thần thái nào.

Thẩm Tiêu bén nhạy phát giác trạng thái của cô gái không đúng, đã hoàn toàn không giống như là người có ý chí minh mẫn. Anh dò xét tính đè thấp âm thanh nói với cô gái: “Tôi sẽ buông cô ra, cô đừng có lên tiếng, tôi sẽ không làm hại cô, nếu như nghe hiểu thì gật đầu.”

Đợi thật lâu, bộ dạng của cô gái vẫn như vậy, tùy ý để Thẩm Tiêu bịt miệng mình, ánh mắt trống rỗng không có chút phản ứng nào.

Xem ra tinh thần quả thật có vấn đề, Thẩm Tiêu thu tay về, muốn kéo cánh tay của cô ấy, nhìn xem trên vai có cái bớt hay không, xác định một chút có phải người anh muốn tìm hay không. Nhưng bất quá anh vừa mới kéo tay cô gái một cái, chỉ thấy cô gái vốn đang an tĩnh đột nhiên lại đem tấm thảm bọc trên người ném qua một bên, cười hì hì nhìn Thẩm Tiêu.

Mấy phút sau, Thẩm Tiêu từ trong phòng đi ra, anh không nói một lời nào đi đến một gia đình, toàn thân đều tràn đầy lệ khí khiến người khác sợ hãi.

Cô gái kia không phải Phương Tư Nhã.

Nhưng, vừa rồi lúc anh kiểm tra bả vai của cô gái đó, nhưng lại phát hiện cô ấy chẳng những bị người đánh gãy chân, ngay cả đầu lưỡi cũng bị người khác rút đi.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.