Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Miên biến hình (2)

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Vốn dĩ Hạ Miên có chút mơ màng buồn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng nhẹ bẫng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là gặp phải bọn buôn người cướp cháu trai mình, trong lòng hoảng hốt, tung chân ra đá đối phương, miệng gầm lên: “Dám cướp cháu trai tao, muốn chết à?”

Ninh Thiều Bạch không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy, bởi vì cố kỵ đứa trẻ trong lòng ngực, anh xoay người ăn trọn một cú đá, cảm giác đau đớn xuyên tim truyền đến, một đám lửa giận dâng lên trong lòng. Đã buôn người còn dám kiêu ngộ như vậy? Anh xoay người nhấc chân lên đá qua, kết quả lại bị đối phương dùng cánh tay ngăn cản.

Có điều đối phương cũng không thoải mái gì, liên tục lui về phía sau vài bước, đau đến mức nhe răng trợn mắt, rồi lại nhấc chân đá lại.

Lần này Ninh Thiều Bạch đã có chuẩn bị, tay vung ra một cái lập tức bắt được mắt cá chân của đối phương, xoay một cái.

Chân bị xoay một cái như vậy, thiếu chút nữa đã vật ngã Hạ Miên, sức co giãn của thân thể này không tốt lắm. Hạ Miên đau đớn rít lên, tức giận nói: “Tên buôn người kiêu ngạo kia, trả lại thằng bé cho tôi.”

Tiểu Phong nằm trong lòng ngực Ninh Thiều Bạch cuối cùng cũng bị đánh thức, phát hiện ra mình nằm trong lòng ngực người xa lạ, sốt ruột giãy dụa: “Dì!”

Ninh Thiều Bạch sửng sốt, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Miên hai giây: “Tôn Hầu Tử?”

Hạ Miên cũng ngừng phản kháng, nhận ra người trước mặt: “Đường Tam Tạng?” Ngay sau đó cô lại tức giận nói: “Anh làm cái gì thế? Phát bệnh thần kinh à?”

Ninh Thiều Bạch quan sát đối phương từ trên xuống dưới một phen, khi ánh mắt dừng trên cẳng chân trắng nõn mềm mịn của cô mới ý thức được mình đang làm gì, anh vội vàng lui về phía sau một bước, buông lỏng tay ra.

Trước đó Hạ Miên vẫn luôn kéo căng cơ thể để chống đỡ, bị anh buông tay lập tức ngã rầm xuống đất, tạo thành hình chữ mã, đau đến mức chỉ có thể thốt ra một chứ qua cổ họng: “Mẹ…”

Ninh Thiều Bạch cảm giác như mỗi sợi gân xanh trên trán cô đều đang mắng mình. Anh buông lỏng tay theo bản năng thả Tiểu Phong đang giãy giụa xuống, yên lặng vươn tay đỡ người dậy.

“Dì!” Tiểu Phong chạy đến một bên khác, trong mắt chứa đầy nước, bám chặt lấy cánh tay Hạ Miên, kéo cô dậy: “Dì có đau không?” Nói xong, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Đứa nhỏ này yên lặng rớt nước mắt như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn, Hạ Miên nhịn đau cười nói: “Dì không đau, chú Đường đang đùa với chúng ta thôi.”

Ninh Thiều Bạch:……

Hôm qua không ít lần anh nghe bà ngoại mình nói, nhìn cô bé này có vẻ không đáng tin, nhưng thực tế miệng lại vô cùng ngọt, ngoài những người lớn tuổi ra, dù gặp người đã bốn mươi tuổi cũng ngọt ngạo gọi người ta là anh là chị.

“Thật sao?” Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Miên, cực kỳ lo lắng.

“Thật!” Hạ Miên dứt khoát ôm cậu bé vào lòng, mượn lực từ cánh tay Ninh Thiều Bạch đứng dậy. Vừa đứng lên cơn đau nhức từ đùi truyền đến đã khiến chân cô mềm nhũn ra, thiếu chút nữa lại té ngã, may mà được Ninh Thiều Bạch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bả vai.

Hạ Miên cắn răng, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn! Chú Đường.”

Ninh Thiều Bạch thở dài, hiếm lắm mới thấy anh giải thích: “Tôi thật sự không nhận ra cô, nên tưởng rằng Tiểu Phong bị bọn buôn người bắt cóc.”

Cho nên anh ta cũng bị tiểu tiên nữ cô biến thân lừa gạt sao? Hạ Miên cảm thấy nếu vì lý do này thì có thể tha thứ được.

“Nể tình anh không có ý đồ xấu, tha cho anh đấy.” Hạ Miên bế Tiểu Phong, hơi nâng cằm lên: “Đây mới là phong cách vốn có của tôi! Trước đó là do tôi trẻ người non dạ, cho rằng người thành phố đều thích dáng vẻ kia nên mới tạm thời thay đổi. Sau này, tôi sẽ quay về làm chính bản thân mình.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, Ninh Thiều Bạch cảm thấy cô bé này đúng là có chút dở hơi.

Nhìn mái tóc ngắn học sinh thanh xuân tươi trẻ, kết hợp với bộ váy dài thục nữ, nhìn qua giống như cô gái nhỏ ngoan hiền, nhưng mà kết hợp với cú đá thiếu chút nữa khiến anh nứt xương vừa rồi thì… Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu, cười nhạo: “Xin hỏi bây giờ phong cách của cô là gì?”

Hạ Miên kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau, mới nói: “Tôi tin vừa rồi anh thật sự không hề nhận ra tôi.” Đúng là không phải mù bình thường.

Ninh Thiều Bạch gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi không có hoả nhãn kim tinh, không nhìn thấu được bảy mươi hai phép biến hóa của cô.”

Hạ Miên:……

Anh mới là Tôn Hầu Tử, cả nhà anh đều là Tôn Hầu Tử! Quả nhiên bát tự của cô không hợp với tên Đường Tam Tạng này. Hạ Miên hừ một tiếng, ôm Tiểu Phong xoay người đi.

Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ thở dài, nhanh chân bước hai bước đuổi theo, cầm lấy túi xách đang treo trên cánh tay cô.

Hạ Miên trợn trắng mắt, xoa đầu Tiểu Phong hình như bị dọa sợ: “Dì thật sự không sao, chú Đường là hàng xóm của chúng ta, không phải người xấu.”

Tiểu Phong ngẫm nghĩ một lát, rồi khẽ đầu, liếc mắt trộm nhìn Ninh Thiều Bạch.

Nhìn nhúm tóc ngu ngốc vểnh lên trên đầu cậu bé, Ninh Thiều Bạch không nhịn được vươn tay đè xuống. Nhớ tới vừa rồi dì Hạ Miên cũng làm như vậy, Tiểu Phong lập tức thả lỏng không ít.

Hạ Miên nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng trong nguyên tác Tiểu Phong là thiên tài, nhưng trước mắt cậu vẫn chỉ là đứa trẻ chưa tốt nghiệp mầm non, vẫn khá dễ dỗ dành.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.