Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký tên đi

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

Con trai bà Lưu đã đi làm rồi, Tráng Tráng đi học mầm non có thể đi muộn một chút, cho nên bây giờ nhà họ Lưu mới bắt đầu ăn bữa sáng, cũng không giàu có gì.

Hạ Miên mượn phòng bếp nhà thím lưu, lại lần nữa làm bánh trứng gà. Lý Tân Mai là người ham ăn, khi mùi hương và bay ra cô ấy đã không nhịn được chạy vào phòng bếp rồi: “Đây chính là món ăn mới à? Hóa ra thứ trong tay Hiên Hiên là do em làm.”

Động tác tay của Hạ Miên dừng lại, sau đó nói: “Em thích tự mày mò nấu ăn, hôm qua sau khi ăn bữa chiều ở nhà chị, Tiểu Phong không ăn thêm gì nữa, sáng ngủ dậy bọn họ cũng không để phần cơm cho chúng em.”

“Em cũng biết sau chuyện này hôm qua, em với nhà bọn họ đã xé rách ra mặt rồi, chắc chắn người ta hận không thể đuổi chúng em ra đường, cho nên cũng không so đo. Nhưng nghĩ tới lời bác sĩ nói, lại muốn làm chút đồ ăn có dinh dưỡng bồi bổ cho Tiểu Phong. Không ngờ chị ta thấy em làm xong, lại trực tiếp cướp lấy không cho Tiểu Phong ăn.”

“Trước kia đúng là không nhìn ra mà.” Lý Tân Mai chậc lưỡi hai tiếng: “Quả nhiên khi xảy ra chuyện mới nhìn ra được bản chất con người.”

Bà Lưu nhìn món bánh trứng cuộn Hạ Miên làm, nói: “Món này ngon, còn đủ sữa bò và trứng gà, làm nhiều một chút cho bọn nhỏ ăn thoải mái.”

Cuối cùng sau khi ăn một bữa cơm sáng thư thái ở nhà họ Lưu, cuối cùng Hạ Miên và Tiểu Phong cũng no bụng.

Hai ngời vừa ra đến cửa, bà Lưu lại nhét cho Tiểu Phong một cái bánh mì nhỏ: “Nếu cô ta lại làm khó dễ các cháu, cứ tới tìm thím, đừng để đứa trẻ bị đói nữa. Có cần thím gõ cửa giúp cháu không?”

Hạ Miên nói: “Không cần, chắc chị ta không dám đâu.”

Đúng là Hoàng Hiểu Quyên không dám thật, Hạ Miên vừa gõ cửa một cái, cửa phòng trộm lập tức mở ra.

Dắt Tiểu Phong vào nhà, nhìn Hoàng Hiểu Quyên trong mắt chứa đầy hận ý, Hạ Miên chậc một tiếng: “Tôi cho rằng chị đã được dạy dỗ khôn hơn rồi chứ?”

Nhìn kẻ tiểu nhân hai mặt trước mắt, Hoàng Hiểu Quyên vô cùng tức giận, nhưng thật sự không dám làm gì nữa.

Chỉ biết trơ mắt nhìn Hạ Miên đi tới bên cạnh điện thoại, tìm được số điện thoại nơi giao sữa, đặt bọn họ một cân sữa bò, sau đó còn quay đầu lại sai bảo cô ta: “Tôi thấy trứng gà trong nhà cũng hết rồi, hôm nay đi làm về nhớ mua chút trứng gà nhé, nếu có cá, tốt nhất cũng mua một con, nấu xong sẽ chia cho Hiên Hiên nhà chị một nửa.”

Nói giống như Hạ Miên mói là nữ chủ nhân trong ngôi nhà này.

Hoàng Hiểu Quyên tức sắp nổ phổi, nhưng mà câu tiếp theo của Hạ Miên đã khiến cô ta bình tĩnh lại.

“Sổ tiết kiệm của tôi đâu?”

“Sổ tiết kiệm nào?” Hoàng Hiểu Quyên trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Hạ Miên bật cười: “Còn sổ tiết kiệm nào nữa? Đương nhiên là sổ tiết kiệm của tôi rồi, sao hả? Chị không muốn trả lại à?”

Đương nhiên Hoàng Hiểu Quyên không muốn trả lại rồi. Nếu không có những chuyện lung tung rối loạn trước đó, cô ta có thể tạm thời đưa cho Hạ Miên để trấn an một chút, sau này vẫn có thể dỗ dành lấy lại. Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua và hôm nay, Hoàng Hiểu Quyên vô cùng rõ ràng, trả lại sổ tiết kiệm tuyệt đối không lấy được nữa.

Hạ Miên đã mất hết kiên nhẫn, thúc giục: “Mau đưa cho tôi nhanh lên, hôm nay tôi phải dẫn Tiểu Phong ra ngoài mua chút đồ, muốn rút ít tiền.”

Hoàng Hiểu Quyên lập tức động não: “Sổ tiết kiệm của cô hôm qua tôi mang tới trường học rồi, hôm nay sẽ mang về cho cô.”

Hạ Miên nhíu mày: “Tôi phải dùng tiền ngay bây giờ, tôi theo chị tới trường học lấy về.”

Tròng mắt Hoàng Hiểu Quyên xoay chuyển: “Cần bao nhiêu? Hôm qua tôi rút tiền còn dư lại một ít, cô dùng tạm, hôm nay sau khi tan làm tôi sẽ lấy về cho cô.”

“Một ngàn.”

“Cái gì?” Giọng Hoàng Hiểu Quyên vô thức cao hơn vài phần: “Cô cần nhiều tiền như vậy làm gì? Một ngàn đủ để cô đóng học phí một năm cấp ba rồi!”

“Tôi tiêu tiền của mình, liên quan gì tới chị?” Hạ Miên nói: “Hay để tôi đi theo chị tới trường học lấy sổ tiết kiệm?”

“Biết rồi!” Hoàng Hiểu Quyên xoay người vào phòng ngủ.

Hạ Miên nhướng mày, cô biết đối phương sẽ không dễ dàng trả lại sổ tiết kiệm cho cô, nhưng mà nhìn dáng vẻ này, hiển nhiên chị ta đã động vào số tiền ấy. Nếu thật sự như vậy thì dễ làm hơn rồi.

Chỉ một lát sau, Hoàng Hiểu Quyên cầm một xấp tiền mặt màu xám ra đưa cho Hạ Miên, là tiền giấy khi còn rất nhỏ cô từng thấy. Hạ Miên nhận tiền, còn cảm thấy rất mới lạ, cô đếm thử, chỉ có năm mươi tờ.

“Trong nhà tạm thời chỉ có bấy nhiêu tiền, cô cầm dùng trước.” Dễ nhận ra là Hoàng Hiểu Quyên sợ Hạ Miên gây sự, cô ta vội vàng nói thêm: “Ngày mai sẽ trả lại sổ tiết kiệm cho cô.”

Hạ Miên không nói gì cả, quay đầu viết gì đó trên giấy đẩy cho Hoàng Hiểu Quyên: “Ký tên đi!”

“Cái gì?” Hoàng Hiểu Quyên cúi đầu, thì trông thấy một tờ biên lai, chữ viết trên đó lại nhỏ nhắn xinh đẹp bất ngờ:

[ Hôm nay trong khu tập thể Hoa Quyên, Hạ Miên đã nhận từ cô Hoàng Hiểu Quyên năm trăm đồng chẵn]

Biên lai này có chút kỳ quái, cần cả hạ Miên và Hoàng Hiểu Quyên ký tên.

Hoàng Hiểu Quyên nhíu mày: “Cô có ý gì hả?”

“Không có ý gì.” Hạ Miên nói: “Không tin chị thôi, chị chỉ đưa cho tôi năm trăm đồng, sau này lại nói với người khác đã cho tôi một ngàn thì phải làm sao bây giờ? Cho nên để đảm bảo, chúng ta cùng nhau ký vào biên lai đi.”

Đúng là trong lòng Hoàng Hiểu Quyên đang có ý ngày, không ngờ đầu óc Hạ Miên lại xoay chuyển nhanh như vậy.

Hạ Miên không muốn dây dưa với chị ta, nói thẳng: “Nếu chị không muốn ký tên, thì tôi đi tìm người tới đây làm nhân chứng cũng đợc, dù sao thím Lưu và cô giáo Mễ đều ở nhà.”

Không còn cách nào khác, Hoàng Hiểu Quyên đành phải ký tên. Hạ Miên vừa thu hồi biên lai, vừa cảnh cáo: “Chị cẩn thận một chút, đừng đánh mất sổ tiết kiệm của tôi, trên sổ viết tên mẹ tôi, không có cách nào báo mất sổ làm lại được đâu.”

Nói tới đây, cô liếc mắt nhìn Hoàng Hiểu Quyên tròng mắt đang chuyển động khắp nơi một cái: “Nếu chị dám nói với tôi đã đánh mất sổ tiết kiệm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Đối phương đã nói đến nước ấy rồi, Hoàng Hiểu Quyên chỉ có thể tạm thời đánh mất ý định đó, cô ta tức giận nói: “Lòng dạ tiểu nhân! Ai thèm lấy tiền của cô.”

“Đúng vậy, chỉ có loại heo chó không bằng mới tham tiền của tôi thôi.”

Hoàng Hiểu Quyên lại tức giận.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.