Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khải Minh về rồi à

Phiên bản Dịch · 943 chữ

“Người lương thiện mới có thể bù đắp vì áy náy.” Cô giáo Mễ nói: “Đối với người không có lương tâm mà nói, không hề có áy náy, chỉ có áp bức và bóc lột.”

Bà Lưu càng nói càng thẳng thắn: “Bọn họ chỉ biết vì chột dạ mà càng không thể chấp nhận đứa trẻ. Đứa trẻ này bị hủy hoại, không phải là “Diệt cỏ tận gốc” sao?”

“Cháu có biết cô ta đã lấy của cháu bao nhiêu tiền không?” Bà Lưu vẫn không nhịn được, lo lắng hỏi.

Hạ Miên nói: “Không biết, sổ tiết kiệm nằm trong tay chị ta, mật khẩu cũng nói cho chị ta rồi.” Nói tới đây, cô trưng cầu ý kiến: “Tiền của cháu có số, nếu ít đi mà nói, có thể coi là chị ta ăn trộm không? Tội trộm cướp?”

Cửa sổ lầu hai vang lên một tiếng lạch cạch, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ nhà họ Trương ở lầu hai đã mở ra một khe hở.

“Hẳn là có thể quay về rồi.” Chị Vương cười ha ha nói.

“Không về, lại nói chuyện thêm một lát nữa.” Tại sao cô phải quay về? Hoàng Hiểu Quyên muốn nhốt cô ở ngoài thì nhốt, muốn gọi cô về thì cô về sao, chị ta nghĩ chị ta là ai chứ!

Hơn nữa, lúc này ngoại trừ hàng xóm tập trung ở trong này, những người khác đa phần đều là cái loa trong khu tập thể, vua tám chuyện, nói nhảm, cơ hội hiếm có biết bao? Khỏi phải nói, cảm giác nhiệt tình cắm mình trong đám người tám chuyện này, vẫn rất sảng khoái!

Hạ Miên hỏi tiếp: “Trộm tiền vượt quá bao nhiêu sẽ phải ngồi tù ạ?”

Cô giáo Mễ nói: “Hình như là hơn hai trăm thì phải.”

Hạ Miên nói: “Người đời nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra người xảo quyệt, xem như cháu đã nhận được một bài học rồi, nhà Hoàng Hiểu Quyên đúng là nghèo thật, nghèo đến mức không có chút ranh giới nào.”

“Điều kiện nhà bọn họ rất không tốt à?” Mọi người lập tức tò mò hỏi.

“Tất nhiên rồi!” Hạ Miên nói: “Còn không bằng ở nông thôn nữa.”

Hạ Miên phổ cập khoa học cho mọi người về tình hình của gia đình Hoàng Hiểu Quyên, bởi vì rất phẫn nộ, nên cô nhớ rất rõ tình hình gia đình của mọi người trong nhà họ Trương.

“Năm đó, cha chị ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau khi về thành phố cũng không có việc làm, cảm thấy kinh doanh hộ cá thể rất mất mặt, vẫn luôn dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ trong nhà.”

“Mẹ chị ta chính là người vợ mà cha chị ta cưới ở nông thôn, khôn khéo dũng mãnh, canh phòng cha chị ta rất chặt chẽ, năm đó theo sát sau lưng cha chị ta về thành phố, bà ta có năm anh chị em, trong nhà cực kỳ trọng nam khinh nữ...”

“Một nhà bảy người ở trong căn nhà cũ bốn mươi mấy mét vuông... Lại không có thu nhập ổn định, cho nên cả nhà đều là hạng người hãm hại lừa gạt lão luyện...”

Chuyện bát quái mới mẻ cực kỳ thú vị này, khiến cho mọi người không để ý đến cửa sổ trên lầu hai không ngừng đóng mở nữa, đều nghe đến say sưa.

Cuối cùng Hạ Miên tổng kết: ‘Nếu điều kiện tốt, sao chị ta lại theo Trương Khải Minh làm vợ bé? Có điều chị ta có hộ khẩu trong thành phố, lại quen giả vờ giả vịt, cháu nghe người lớn nói, lúc ấy khả năng Trương Khải Minh nghĩ là mình trèo cao lên được nhà chị ta!”

Nói như vậy, kết hợp với tình hình nhà họ Hoàng do Hạ Miên phổ cập khoa học cho, mọi người lập tức đoán ra nguyên nhân hậu quả.

Trương Khải Minh cũng là một người sĩ diện thích giả vờ thể hiện, mặc dù là một công nhân, nhưng người không biết vừa liếc mắt nhìn, còn tưởng rằng anh ta là cán bộ gì đó, còn Hoàng Hiểu Quyên cũng luôn ám chỉ điều kiện trong nhà cô ta tốt, còn có hộ khẩu thành phố, hai người đều mưu mô trong lòng, nên mới lăn lộn cùng với nhau...

Trong nhà, Hoàng Hiểu Quyên đã tức giận đến mức mặt tái xanh rồi, bây giờ cô ta vô cùng hối hận.

Cô ta thuận lợi ra khỏi đồn Công an, con nhóc kia hễ là có chút đầu óc, thì nên biết khả năng của anh rể nó, nếu muốn tiếp tục ở lại thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Không ngờ vậy mà đối phương lại là một con ngốc to gan.

Không những vẫn tiếp tục đối nghịch với cô ta, không quen biết ai cả còn dám tụ tập nói chuyện phiếm với đám người trong khu tập thể, lại còn không hề sợ hãi chút nào! Quan trọng là sao con nhóc đó lại biết nhiều như vậy?!

Hoàng Hiểu Quyên nghe thấy những chuyện mà cô ta cố gắng hết sức giấu diếm với người ngoài lại bị Hạ Miên vạch trần sạch sẽ, cắn chặt hàm răng, đang chuẩn bị mặt dạn mày dày trực tiếp gọi người thì...

Bỗng nhiên nghe thấy người đùa bỡn hô lên từ bên ngoài truyền tới: “Ơ, Khải Minh, đã về rồi đấy à.”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.