Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Phong Yến bất giác nhíu mày, bước chân lùi về phía sau.

Mà thế tử phi Thành Vương - Lâm Oánh nói khẽ: "Dì Mai vất vả rồi, mau đứng lên đi!"

Nàng chẳng những nhu tình như nước, ngay cả giọng nói cũng mềm mại như bông còn mang theo vẻ ngây thơ, giống như thiếu nữ chưa trải sự đời.

Giờ phút này ánh mắt nàng ngập nước, nhìn Phong Yến không chớp mắt, vừa vui mừng vừa áy náy: "Yến nhi, con là Yến nhi sao?"

Dì Mai vội đứng lên, đẩy đẩy Phong Yến: "Tiểu thư, đây là tiểu thiếu gia, nô tỳ hổ thẹn, tiểu thiếu gia còn không biết tới đây là để gặp người. Tiểu thiếu gia đừng đứng ngây ra nữa, mau đi bái kiến tiểu thư, nàng là mẫu thân của ngài, không phải ngài vẫn luôn muốn tận mắt nhìn thấy mẫu thân sao?" Nàng vội hô lên.

Ánh mắt Lâm Oánh vẫn luôn ngơ ngẩn, lúc này nước mắt rơi xuống như hạt châu, nói khụt khịt: "Yến nhi, Yến nhi đáng thương của ta, rốt cuộc nương đã nhìn thấy con!"

Vẻ mặt của nàng mong chờ bước lên vài bước, dường như muốn ôm Phong Yến, mắt hạnh ngập nước.

Phong Yến, hắn tránh né!

Hắn đã nghĩ tới ngàn loại âm mưu quỷ kế, lại không ngờ đến cục diện hoang đường quỷ dị trước mặt, quả thật quá vớ vẩn!

Nhưng bây giờ hắn không sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy bất lực, vô cùng bất lực.

Đối diện với biểu tình bi thương của nữ nhân, Phong Yến thở dài như tiểu đại nhân: "Nếu ta nhớ không lầm thì mẫu thân của ta đã chết, nàng là đích nữ An Viễn Hầu, là thê tử của phụ thân ta, sau khi chết nhập vào từ đường Phong gia, hưởng hương khói của con cháu đời sau. Ngươi là ai, có thân phận gì, mà dám nói là mẫu thân của ta?"

Tiếng nói thanh thúy của tiểu hài tử vang lên, tròng mắt đen láy của Phong Yến không chút dao động chứng kiến cái trò khôi hài này.

Hắn có thể đối với người chết hoài cảm một phen tình mẫu tử, nhưng đối với sự xuất hiện quỷ dị của mẫu thân ruột, thứ hắn vô pháp tiếp nhận!

Đối diện với nhi tử bình tĩnh xa lạ, Lâm Oánh lại khóc nấc một phen, ngã về lòng ngực của nam tử phía sau để nhận lấy sự an ủi.

Không đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình thương tâm, Từ ma ma lập tức nóng nảy: "Ai nha tiểu thiếu gia, dì Mai không lừa ngài, tiểu thư nhà ta chính là mẫu thân của ngài. Dì Mai, ngươi mau giải thích đi!"

Dì Mai nghiêm túc nói: "Tiểu thiếu gia, đó là sự thật, nô tỳ tận mắt nhìn thấy tiểu thư hạ sinh ra ngài, sẽ không nói dối ngài việc này."

Phong Yến khẽ nhíu mày: "À, vậy người nằm ở phần mộ tổ tiên là ai, người mà ta tế bái lại là ai? Nếu không phải nàng sinh ra ta, hay vốn dĩ ta không phải là huyết mạch của Thành Vương thế tử, mà chỉ là kẻ giả mạo?"

"Không, ngài thật sự là hài tử của thiếu gia!" Dì Mai thất sắc, huyết mạch của Vương phủ không thể đem ra đùa giỡn, nàng cắn răng nói, "Thiếu gia thông minh như vậy hẳn là đoán ra được, mẫu thân của ngài căn bản không chết, mà là giả chết. Tiểu thư thật sự chính là đích nữ An Viễn Hầu, là chủ tử mà nô tỳ hầu hạ từ bé, nô tỳ có thể chứng minh thân phận của tiểu thư."

Phong Yến nhíu mày, quả nhiên là như thế.

Nhưng mà chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Nội tâm của hắn rung chuyển, trên mặt lại bình tĩnh: "Nói bậy, mẫu thân của ta khó sinh mà chết không thể giả được, đây là chuyện trên dưới Thành Vương phủ ai cũng biết, ngươi cũng luôn luôn nói vậy với ta. Ở trước mặt nhiều người như vậy mà giả chết trốn ra phủ, còn có thể giấu kín không một kẽ hở, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thành Vương phủ đều là người chết? Còn có, sao An Viễn Hầu lại không biết nữ nhi của mình sống hay chết, để tùy ý kẻ khác thế thân phận nàng mà chôn cất, có khả năng sao?"

Phong Yến không phải vừa sinh ra đã có ý thức, là sau một năm thần trí từ từ khôi phục, quả thật hắn không biết ngày mình sinh ra đã phát sinh chuyện gì. Mà Phương ma ma và dì Mai chăm sóc hắn đã hơn ba năm lại càng chưa từng tiết lộ, hắn nghĩ mà không hiểu, việc này rốt cuộc vì sao lại làm được?

Dì Mai cắn môi nói: "Bởi vì chưởng gia chính là Vương phi, ngài là cô cô ruột của tiểu thư, có ngài ấy ra tay thì người trên kẻ dưới đều bịt miệng. Hơn nữa, còn có Vương gia trợ giúp, hầu gia, hầu gia cũng biết." Bọn họ đồng lòng ra tay giải quyết hậu quả.

Đêm đó quả là sóng to gió lớn, các nàng lấy lý do 'khó sinh' mà thay mận đổi đào bằng một thi thể nữ nhân vô danh, còn tiểu thư một thân đầy máu hốt hoảng rời khỏi Vương phủ, để mình và Phương ma ma ở lại chăm sóc tiểu hài tử mới sinh.

Có rất nhiều người vô tội không biết chuyện gì, mệnh tốt thì bị ném đi nơi xa, ở vùng nông thôn nào đó tự sinh tự diệt. Mệnh xấu thì lập tức bị diệt khẩu. Hoặc là tìm cái cớ, chậm rãi thu thập lòng người, bởi vì việc này bất luận thế nào cũng không thể lộ ra.

Phong Yến kinh ngạc mở to mắt, quả thật không tin được những gì đang nghe được: "Ngươi nói cái gì, Vương gia và ngoại tổ đều biết?"

Dì Mai không dám giấu giếm gật đầu: "Bọn họ đều biết." Bằng không thì sao có thể che giấu tất cả mọi chuyện đến vô thanh vô tức.

"Vậy phụ thân của ta, chẳng lẽ ngài ấy cũng biết?" Phong Yến không thể tưởng tượng nổi.

Trong mắt dì Mai hiện lên vẻ chua xót, lắc đầu nói: "Không, thế tử không biết. Khi đó ngài ấy bị điều ra bên ngoài làm việc, nửa năm liên tiếp không có mặt ở trong phủ, chờ ngài ấy trở về thì đã trần ai lạc định, đảm bảo không tìm thấy bất cứ dấu vết gì."

Trong ngực Phong Yến bỗng dâng lên lửa giận, trong đầu chỉ có một câu: Khinh người quá đáng!

Bạn đang đọc Xuyên Thành Con Trai Của Vai Ác của Tiểu Lại Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MỹTrân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.