Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trống

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Năm 2020 Đại dịch Covid19 phủ sóng toàn cầu. Hàng triệu người thiệt mạng vì hiện tại chưa tìm ra vacxin điều trị căn bệnh quái ác. Mỹ diễn ra cuộc bầu cử tổng thống thường niên 4 năm một lần giữa tình hình diễn biến phức tạp của đại dịch covid19. Ở một diễn biến khác, Nga công bố là quốc gia đầu tiên chế tạo thành công vacxin điều trị covid19 mang tên Sputnik V, tuy nhiên vẫn chưa được sử dụng rộng rãi vì WHO-Một Tổ chức Y Tế Thế Giới cho rằng Sputnik V vẫn chưa đủ điều kiện và thời gian thử nghiệm hoàn hảo. Sau đây là...

-Ba ơi, tắt tivi và vào ăn cơm thôi

-Ba biết rồi, đợi ba xem xong thời sự cái đã...

-Hết rồi mà Ba, vào ăn nhanh thôi con đói cào ruột luôn rồi nè.

-Ba đây.. Vào rồi đây này. Haizz... ba nói này, may mắn Việt Nam của mình không còn dịch bệnh nữa, nếu không ấy à, giống Mỹ hay Trung Quốc. Dịch mà bùng nổ là đi đời nhà ma cả lũ chứ chẳng chơi à nhe. Người vừa nói là Ba tôi, ông gắp một đũa cá chiên bỏ vào miệng, vừa nhai bõm bẽm nói

-Dạ, Việt Nam là number one. Tôi tiếp lời, đồng thời gắp miếng sườn bỏ vô miệng

-Chứ sao nữa con, Ba là ba tự hào Nước mình lắm lun đó.. Ba tôi cười haha

-Hai ba con ăn nhanh để cá nguội là hết ngon. À mà, Ông nó hôm qua đi làm có mua giúp tôi một ít hạt giống hoa sen mà tôi nhờ mua không vậy?. Vừa tiếp lời là mẹ tôi, Bà vớ tay uống một ngụm trà sen mát lạnh lấy trong tủ lạnh ra rồi chầm chậm nói

-Có mà, tôi làm sao mà quên được việc bà nhờ chứ.. túi hạt giống đó tôi để ở.., để ở..

-Để ở đâu.. hửm..? Mẹ tôi mặt bí xị

-Tôi quên rồi bà nó ơi.

-Tôi biết ngay mà.. Tối nay Ông đừng hòng bước lên giường Tôi nữa bước.

-Bà nó ơi con nó còn ở đây.. bà giữ dùm tôi xíu sỉ diện với coi. Ba ghé sát mẹ nói nhỏ

-Ây da. Con đau đầu quá, con không nghe gì hết, không biết gì hết nha. Tôi làm bộ mặt quỷ, rồi chạy tót ra phía sau nhà. Hiện tại là tháng 8, nước lũ sau hè nhà đã dâng lên cao rồi. Tôi ngồi khoang tay ngắm biển nước mênh mong, nơi mà mới có mấy ngày trước thôi vẫn còn là cánh đồng lúa thơm ngát mùi mạ non, mùi bông lúa thơm lừng. Thay vào đó là những hàng cây hoa điên điển nở rộ, vành hoe cả một bờ đất lũ, Cơn gió thổi nhè nhẹ vào mặt, vào tóc tôi mát rượi. Bỗng tôi nhìn thấy một đám lụt bình đang bập bềnh nương theo dòng nước trôi về phía tôi. Ở giữa có vài chùm hoa màu tim tím thật là đẹp làm sao. Tôi đưa tay muốn hái lấy chúng, cái loài hoa đặc trưng của mùa nước lũ, chỉ một chút nữa thôi, Tôi có thể hái lấy nó rồi.

Đại Việt Năm 1285

-Chạy đi đồ ngu, nếu còn không chạy là chết đó

Tôi mơ hồ bị một bàn tay thô ráp kéo đi. Chạy băng qua những ngôi nhà đang rừng rực cháy, rồi những cánh đồng trơ chọi, Có rất nhiều người đang chạy như bị ma đuổi giống mình, tôi còn thấy đâu đó lác đác phía sau, phía trước, bên trái và cả bên phải mình là những xác chết nằm la liệt, những con đường lạ lẫm. Cảnh vật thật tiêu điều quá. Đó là năm chữ mà tôi có thể nghĩ ra lúc nãy. Chuyện gì xảy ra thế này, tôi đang ở đâu đây? Vừa mới nãy tôi còn ngồi ngẩn ngơ ở nhà mình kia mà. Làm sao có thể đến được đây kia chứ. Đang lang man trong mạch suy nghĩ cuối cùng đã xảy ra truyện gì, thì người kéo tay tôi lúc nãy đột nhiên lên tiếng.

-Này, con nhỏ kì quái. Mày bị đập chúng đầu nên trở nên đần luôn rồi phải không. Lúc nãy nguy hiểm như vậy, nếu không phải tao kéo mày chạy. Có khi mày đã chầu tổ tiên sớm rồi đó biết không

-Cảm.. cảm ơn. Tôi bị khí thế hừng hực của chàng trai đứng trước mặt mà hơi hoảng, bất giác nói cảm ơn theo bản năng. Dù không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà hắn nói đã cứu tôi một mạng. Nhưng vừa nói xong, Tôi lại nghi hoặc hỏi-Anh ơi cho em hỏi ở đây là đâu vậy ?

-Ở đây là biên giới giữa Thanh Hoá Phủ Lộ và Xứ Nghệ An. Ngươi không biết gì sao. Bây giờ thế giặc mạnh như chẻ tre, Mới có 5 ngày thôi mà quân địch đã bắt và giết hết 4 vị tướng quân của Đại Việt ta rồi.

Đại Việt? Anh ta nói là Đại Việt sao? Không lẽ mình xuyên không rồi !

-Anh ơi, vậy hiện tại là Đại Việt năm bao nhiêu vậy? Không thể nào, mình sao có thể gặp cái tình huống xuyên không như trong tiểu thuyết được chứ. Phải bình tĩnh hỏi rõ ràng mới được.

-Đại Việt ngày 4 tháng 3 năm 1285. Đừng nói với tao là mày bị đập chúng đầu rồi mất trí đó chứ. Hắn nói rồi đưa bàn tay quơ quơ trước mặt Tôi giống như đang kiểm tra.

-Anh là quân sĩ? Tôi đột nhiên nhớ ra cái gì đó từ cánh tay đang duỗi ra của hắn

-Sao.. Sao mày biết !

-Trên tay anh có khắc hai chữ “ Sát Thát “. Tương truyền binh sĩ trong trận chiến chống quân Nguyên ai cũng đựơc khắc lên tay hai chữ này. Ý nghĩa chính là để tăng quyết tâm giết giặc của quân sĩ. Tôi như môt học sinh đang đứng trước giáo viên mà trả bài, cứ thế theo quán tính mà đọc làu làu.

-Mày cũng biết nhiều quá nhỉ. Anh ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi.-Chắc hẳn nhà của mày có người đi lính.

-Này, Anh đừng có kêu tôi bằng mày hay con nhỏ này nữa. Tôi có tên đó. Tên tôi là Thảo, Trần Minh Thảo

-Ổ, thì ra mày họ Trần à. Tao không nghĩ đến mày họ Trần luôn cơ đấy. Tao khuyên mày một câu, Tao thấy không lâu nữa đâu, Vua Trần thua giặc Nguyên rồi, tốt nhất là tới lúc đó mày đổi Họ luôn đi. Tao đoán là bọn chúng sẽ không tha cho những ai họ Trần đâu.

Tôi nữa cười nữa mỉa mai nói. –Anh đoán hay thật đấy, sao không đoán ra Vua Trần sẽ chiến thắng lũ giặc Nguyên chứ hả. Tôi mơ hồ đoán ra tình hình hiện tại, lúc này mới cảm thấy ba tôi thật là giúp tôi rất nhiều. Ai bảo Ông là giáo viên chuyên môn lịch sử cơ chứ. Khi còn học tôi đã không biết bao nhiêu lần giúp ông dò bài kiểm tra cho các cô cậu học sinh, bởi thế mới nói, nếu không có những ngày đó, chất hiện tại tôi cũng đã mơ hồ giữa đống lộn xộn này rồi. Do đó, tôi ngước lên nhìn trời, là do ông xắp đặt đúng không?, nếu không sau lại trùng hợp như vậy chứ?

Anh ta bị tôi nói cho không biết đường nào để trả lời lại. Chỉ đành hừ hừ hai tiếng nói tôi không biết tốt xấu - Tao có ơn cứu mày, mày còn ở đây lên cái giọng điệu đó với tao hả, con nhỏ này. Anh ta hung hăn nhìn tôi. Như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

-Anh muốn làm gì? Tôi hoảng hốt

-Tao tốn công cứu mày, đương nhiên là muốn hưởng chút khoái lạc rồi. Anh ta cười ha hả nhìn tôi, không phải là muốn cưỡn đoạt dân nữ đấy chứ.

-Anh đừng có làm bậy nha, Anh biết tôi là ai không mà dám !. ..

-Tao chả cần biết mày là ai, lưu lạc tới vùng này thì chỉ có là dân tị nạn thôi..Hehe.

-Chết tiệt !. Tôi mắng trong lòng một câu, vừa mới biết mình xuyên không, còn chưa kịp chơi đã thì game over rồi. Thật cmn mất nết mà.

Anh ta gấp gáp tiến về phía tôi, lúc này Tôi không chạy thì mới gọi là ngu đấy. Thế là một cuộc rượt đuổi bắt đầu diễn ra.

-Con nhỏ chết bằm mày đứng lại cho tao. Anh ta thở Hồng hộc nói

-Có ngu mới dừng lại. Tôi cắm đầu chạy về phía trước, chạy một lúc lại dẫm phải thi thể của dân chạy nạn. Cmn chứ dọa chết bản thiếu nữ rồi, thật quá đáng sợ mà. Thật là muốn khóc luôn mà, đây mà là xuyên không cái gì, đây là kinh dị, kinh dị đó biết không hả.

Trong lúc tôi kêu trời, trời không ngó, gọi đất, đất im ru như lúc này đây thì Tôi bất giác bị một cái xác nằm chắn giữa đường làm cho ngã sõng soài ra đất. Mặt tôi đanh lại, đau quá, nhắm chừng đầu gối chảy máu rồi. Tôi tức mình định mắng cho cái xác một trận thì đột nhiên cái xác đó vùng dậy. Một tay bê bết máu của hắn nắm chặt lấy chân tôi. Ê tôi còn chưa mắng anh đâu đấy, nói vậy chứ mặt tôi sợ đã sợ đến trắng xanh luôn rồi, tôi mếu máo, trong đầu chỉ muốn thét lên một câu “ Bớ làng nước ơi..xác chết vùng dậy rồi, từ kinh dị chuyển qua mạt thế rồi đây này…”

Tôi kinh hoàng đạp thắng tay hắn ra khỏi cái chân yêu quý của mình. Cùng lúc cũng đã thấy tên biến thái lúc nãy chạy đến. Ông bà xưa có câu nói tôi cảm thấy áp dụng vào lúc này thật đúng là rất chi thích hợp luôn, đó chính là “Phúc bất trùng lai, mà họa vô hai cái”

Tên biến thái chạy lại, thấy tình huống lúc này cũng hơi kinh sợ một tí, nhưng liếc mắt một cái hắn đã lấy lại bình tĩnh -Hắn chưa chết đâu, để tao tiễn hắn đi một đoạn cho bớt đau đớn, rồi sao đó sẽ đến lượt mày đó, mỹ nhân. Nói đoạn hắn lấy con dao nhỏ trong người ra, nhìn có vẻ rất sắt bén định đăm một nhát vào cái xác đang nằm úp xấp mặt dưới đất. Ngay lúc mà mũi dao cách người cái xác còn khoản 5mm nữa thôi thì bất ngờ tên biến thái bị một mũi tên xuyên qua lồng ngực. Hắn mở to hai con mắt chừng chừng nhìn hướng bắn ra mũi tên, vẻ mặt vừa đau đớn vừa không cam tâm ngã xuống.

-A.. Cái tình huống trước mắt làm tôi phải thét lên một tiếng. Giết người rồi, để một đứa con gái đã sống 22 cái nồi bánh chưng trong thế kỉ 21như tôi nhìn thấy tình huống trước mắt mà nói thật quá dọa người mà.

-Thái tử, đó là thái tử. Một âm thanh vui sướng vang lên từ đằng xa

Tiếp theo là gì thì mọi người cùng biết rồi đấy. Cái xác bị tôi đạp chúng lúc nãy thật sự là Thái tử luôn các bạn ạ. Bây giờ thì tôi đã thật sự chiêm nghiệm cảm giác đạp rồng thật phiên bản xác chết vùng dậy rồi. Ahaha, không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Ông trời muốn ngay lúc này chuyển cảnh thành cung đấu thì tôi cũng rất chi là sẵn sàng phối hợp, bởi lẽ cung đấu cũng đỡ đáng sợ hơn là Mạt thế a~

Bạn đang đọc Xuyên Quan Chỉ Để Làm Con Sen sáng tác bởi comthitsuon98

Truyện Xuyên Quan Chỉ Để Làm Con Sen tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi comthitsuon98
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.