Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 52

Phiên bản Dịch · 5729 chữ

Lạc Lan bị tên pháp sư kỳ quái đội chiếc mặt nạ bằng giáp sắt truy đuổi – giữa cái đó và bây giờ nói ‘tốt lắm’ không giống nhau a! Tên pháp sư biến thái này muốn quậy đến khi nào nữa vậy??? Cô cũng không phải là thành viên của Fairy Tail, cô còn không có bất kỳ lợi thế nào để đánh bại ai, ở đó còn bày đặt truy đuổi người khác, truy truy cái đầu nhà ngươi!

Lúc này cô mới ý thức được, tự cho là chính bản thân mình cùng với nội chiến của Fairy Tail sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu nên cứ yên tâm mà chạy, giờ ngẫm lại hành vi này thật sự không hề sáng suốt. Lạc Lan vừa chạy vừa phỉ nhổ tên biến thái đã đi theo cô từ chỗ kia đến tận bây giờ, cô tính chạy trở về quán rượu Fairy Tail, nơi đó chắn chắn là an toàn, nhưng tên kia giống như đã thấy rõ ý nghĩ của cô. Khi cô đang muốn về hội Fairy Tail nằm trên con phố kia, bỗng nhiên có hình nhân xuất hiện phá hỏng con đường cô đang muốn chạy đến.

“Tên đáng ghét chết tiệt kia! Ngươi là cái đồ biến thái! Làm cái quái gì mà lại đuổi theo tôi hoài thế!?” Cô quay đầu chửi bới tên pháp sư ở phía sau một trận, vừa chạy vừa nhìn xung quanh — Căn cứ theo con đường này thì cứ tiếp tục đi thẳng một vòng lớn thì cô sẽ chạy ra được khỏi thị trấn như đã định từ trước! Hoặc cô nên đi tìm nơi nào đó để xử lý tên biến thái này!

Tên pháp sư “biến thái” cư nhiên còn rất sĩ diện, ở phía sau lên tiếng kháng nghị: “Cái gì mà biến thái!! Tên của ta là Bixlow — Vừa mới khi nãy, cô đã quấy rầy trận chiến giữa ta và Gray, là do cô chạy tới nên cô phải thay hắn chơi đùa với ta không phải là điều nên làm sao!?”

Lạc Lan biết vậy nên đầy mặt huyết (hiện tượng máu dồn lên não) — đây là cái kiểu logic thần thánh gì vậy!

Cô hoàn toàn không có hứng thú lại cùng với người này đấu khẩu với nhau, thay vào đó còn không bằng giữ lại khí lực để chạy thêm vài bước nữa…… Xét cho cùng, bản thân cô, cô tự mình hiểu lấy — Dựa theo con người của cô thì cơ bản sẽ không vận động, từ trước đến nay không thèm rèn luyện thể lực mà nói, đã chạy lâu trong một thời gian như vậy thì dường như lúc này đây cô đã không còn một tí máu nào.

Chân mệt mỏi quá!!!

Bị đuổi theo đã lâu, Lạc Lan vô cùng phát điên chợt lóe qua ý tưởng: Đem hắn “thủ tiêu” đi — Người này chắc sẽ cho là cô cùng với Gray giống nhau, chỉ dùng đến pháp thuật hệ băng? Vậy thì cô đem năng lượng của Lullaby ra để đánh ngã hắn đi!…… Chính là cô chưa từng dùng qua, không biết hiệu quả có thể sẽ vô cùng đáng ngạc nhiên hay không, quả nhiên vẫn nên tìm nơi nào đó không có người dân a —

Mặt đối mặt đánh bừa sợ không phần thắng, đánh lén thì càng có thể nắm chắc được phần thắng trong tay đi?

Nhưng là……

Lạc Lan nhìn con đường chật kín người, cảm thấy vô cùng tàn bạo. Chính là vì lễ hội Fantasia, người dân trong thị trấn này gần như đã hoàn toàn bị “công tác thường ngày” của Fairy Tail bồi dưỡng thành dây thần kinh thép rồi. Bọn họ thấy cô bị người đuổi theo, lại có còn thể tưởng rằng bọn họ đang chuẩn bị cho hoạt động nào đó —

Mệt mỏi quá… Cô có cảm giác sẽ không lại yêu thích việc này nữa đâu……

Ngay tại lúc Lạc Lan thiếu chút nữa phải bắt buộc cuồng bạo (điên cuồng), cô nhìn thấy phía trước có một tòa giáo hội vô cùng hoa lệ và hoành tráng! Vào thời gian lễ hội Fantasia diễn ra, trong giáo hội sẽ không có bất kỳ người nào đi!

Nếu không phải cô đang chạy trốn, cô tuyệt đối muốn chống nạnh hướng lên trời cười to ba tiếng, tỏ vẻ sung sướng không thể lấy bất kỳ ngôn ngữ nào để diễn tả cảm giác này.

Bởi vì thấy được hi vọng như ánh sáng bình minh, hai chân Lạc Lan vốn đã muốn đau nhức và mệt mỏi giờ đây đã có khí lực trở lại! Cô chạy tới cánh cửa giáo hội đang được rộng mở kia —

Tiếng bước chân hỗn loạn đánh vỡ sự yên tĩnh trong giáo hội.

Đáng lý ra giáo hội giờ phút này vốn không nên có người bây giờ lại có khách ngồi đó. Người kia ngồi trước bàn thờ, trên những bậc thang thật dài, bởi vì ánh sáng sau lưng người đó quá chói nên thậm chí đối phương là nam hay nữ Lạc Lan cũng không hề rõ.

Trong nháy mắt, Lạc Lan vì nhìn đến bên trong giáo hội có người ở nên đã bắt đầu dừng bước chân lại ngay, cô thở hổn hển bước thêm hai bước nữa rồi mới dừng bàn chân mình lại —

Có người! Làm sao tấn công bây giờ, lúc này lại đi vòng vèo thật sự rất là……

Cô lập tức quay đầu lại nhìn, Bixlow đuổi theo phía sau một bên phát ra tiếng cười vang như sấm, một bên bắt đầu bước tiến vào: “… Thế nào, dự định tự chui đầu vào lưới sao?”

Lạc Lan tức giận đến mức muốn nghĩ đến việc dậm chân: “Ngươi làm ơn có thể để yên cho ta được không!? Các ngươi không phải đang nội chiến sao — Nói tự chui đầu vào lưới là ý gì kia chứ!!!”

Vị pháp sư biến thái mặt được che một nửa này đã đuổi theo cô cũng đã rất lâu, nhưng chỉ là do dáng vẻ tươi cười đáng đánh đòn kia làm cho Lạc Lan cảm thấy vô cùng chướng mắt. “…… Laxus.” Bixlow không có quan tâm đến Lạc Lan đang nói nhảm, tầm mắt liền lướt qua người ở phía sau lưng Lạc Lan, ngả ngớn (không nghiêm túc) vẫy tay với người ở phía sau cô: “Không nghĩ qua là sẽ chạy vào được đây, ta lập tức liền đem người này tống ra ngoài.”

Lạc Lan lập tức xoay cổ lại, cô vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy một đầu màu vàng óng ánh của Laxus, cô phát ra âm thanh vô cùng vui mừng: “Laxus!!! Đây là người quen của anh sao!?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là — Gặp được cứu tinh!

Oh yeah baby, làm việc vững chãi không mạo hiểm, toàn bộ đã không uổng phí sức lực a!

Lúc này Lạc Lan mới cảm giác được đụng phải tên biên thái này cũng không sai, tốt xấu gì cũng bởi vì hắn nên cô mới chạy đến giáo hội, mới có thể tìm được nhân vật mấu chốt Laxus.

Laxus đáp lại tương đương thật lạnh nhạt, hắn thoáng nhìn về hướng Bixlow ở phía sau Lạc Lan, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui: “Bixlow, ngươi không lo ở khu vực của mình phụ trách công việc, mà đi đuổi theo một người ngoài chạy đến nơi này làm gì?”

Bixlow chỉ vào Lạc Lan: “Khi tôi cùng với Gray đang chiến đấu thì người này nhảy ra giúp đỡ Gray –” Hắn nói, lộ ra tươi cười thèm nhỏ dãi: “Hơn nữa… Linh hồn của cô ta có chút thú vị, tôi cảm thấy rất có hứng thú.”

Lạc Lan duỗi tay ra: “Chậm lại cái đã! Đó là do nhìn thấy thấy bạn bè của mình gặp nguy hiểm nên mới làm ra hành vi phản xạ như vậy, tôi vốn chỉ là đi ngang qua mà thôi!” Cô mặt không đỏ, tim không đập nhanh bắt đầu bẻ cong sự thật về sự xuất hiện của mình ở nơi Bixlow cùng Gray chiến đấu, một mặt dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Laxus, lại không nghĩ rằng hắn ta sẽ nói ra một câu không đầu không đuôi —

“…… Cho nên nói, cô đứng về phía Fairy Tail?” Laxus trực tiếp đem cô phán tội, hai tay để lên đầu gối bắt đầu đứng lên, “Bixlow, ngươi đi làm chuyện nên làm của mình đi, cô ta sẽ do ta ‘giải quyết’.”

“… Nhưng mà……” Trong phút chốc, Bixlow hơi duy trì do dự, nhưng rất nhanh hắn liền thỏa hiệp: “Tôi đã biết.” Hình như căn bản chính là tuân theo mệnh lệnh của Laxus, Bixlow rất nhanh liền rời khỏi giáo hội.

Lạc Lan trợn mắt, há hốc mồm.

Mối nguy cơ khủng hoảng cũ đã được giải quyết không sai, nhưng về mối nguy cơ khủng hoàng mới — Thật sự rất nguy hiểm a! “Giải quyết” ở đây là chỉ ý tứ gì vậy! Tên này muốn làm gì???

Mắt thấy Laxus từng bước từng bước một đi tới, Lạc Lan lui về phía sau vài bước, bắt đầu dựa sát vào phía sau hai cây cột hình trụ lớn trốn tránh: “Chờ chút! Tôi chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, tay trói gà không chặt, như vậy mà anh cũng muốn hạ độc thủ sao!?”

Cô từng bước lui về phía sau, Laxus cư nhiên vốn không hề lại gần đây. Hắn ngừng lại ở nơi đó cách xa cô khoảng vài mét, ánh mắt lạnh lẽo giống như tàng băng. Laxus một mặt không hề thay đổi đứng ở nơi đó, cũng không có dâu hiệu muốn động thủ.

Lạc Lan lộ ra biểu tình có chút nghi hoặc, thì lại nghe người này nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này —

“Ngay cả cô cũng không đồng ý với cách làm của ta sao?”

Hả?

Dường như Lạc Lan nghe được Laxus cắn răng nói ra một câu như vậy, trong đầu bỗng nhiên có chút ánh sáng chợt lóe qua — Này này này, cái đó và suy đoán ban đầu của cô có phải có mối liên hệ với nhau không?

Bởi vì trước đây hội trưởng Makarov chỉ một lòng một dạ lo vùi đầu vào vấn đề của hiệp hội, không có thời gian quan tâm chăm sóc đến thời thơ ấu thuần khiết và tâm tư của Laxus. Tâm tình vốn hoàn hảo của người thiếu niên đã luôn luôn bị sự lạnh nhạt này bóp méo, cho nên lúc này mới muốn làm ra chút chuyện kinh thiên động địa để được sự quan tâm của hội trưởng?

Tự quyết định bổ sung roàn bộ câu chuyện tự biên tự diễn của mình vào não. Bỗng nhiên Lạc Lan cảm thấy Laxus cũng rất đáng thương, nhưng tính cách của người này hiển nhiên chính là sẽ không nhận ý tốt của người khác một cách dễ dàng như vậy, đồng cảm gì đó càng không có khả năng, tuyệt đối chỉ mang lại kết quả ngược trở lại thôi.

Vậy thì phải làm sao mới được?

Lạc Lan đem câu nói kia của Laxus yên lặng suy ngẫm một lần — “Không đồng ý với cách làm của anh ta?” Là chỉ trước đó cô đã ra tay trợ giúp Gray sao, cho nên anh ta mới cảm thấy cô đứng về phía Fairy Tail, vì thấy bọn họ chống đỡ hết nổi nên anh ta mới nghĩ là cô giúp đỡ cho cuộc chiến của họ đi?

“…… Trước hết, để tôi nói về một chút lập trường của mình.” Lạc Lan giơ hai tay lên tỏ vẻ chính mình là ‘thật tâm thành ý’ nói, bắt đầu nói ra những lời như sau: “Tôi đối với chuyện nội bộ bên trong hiệp hội của anh, dù xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào tôi căn bản không hề cảm thấy có bất kỳ hứng thú nào, bất quá cho dù là anh, Erza, Lucy hay là Gray, mọi người đều là bạn bè của tôi.”

Laxus cau mày, khí tức lãnh khốc vòng quanh thân người Laxus càng phát ra mãnh liệt, mà trên mặt hắn rõ ràng chính là phiền phán, thể hiện tâm tình giờ phút này của hắn có bao nhiêu không xong.

Lạc Lan rối rắm một chút, vẫn là quyết định đem sự thật nói ra: “Tôi là do ‘mạc danh kỳ diệu’ xuất hiện ở trong thế giới này, trước thời gian gặp được các ngươi, tôi… vẫn đều không có bất kỳ người bạn nào. Mà sau khi ở lại thị trấn Magnolia, các ngươi bắt đầu kết giao với tôi, từ đó tôi đã bắt đầu có bạn bè ở trên thế giới này — Cho dù bên trong các ngươi có là ai, tôi cũng không hi vọng nhìn thấy bạn bè của mình bị tổn thương. Trước đó, khi tôi ra tay trợ giúp Gray cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.” Cô dừng lại một chút, bổ sung nói: “Lấy lập trường của tôi ra xem, thì căn bản, tôi không cần thiết phải phủ nhận cách làm của anh, bởi vì — đã nhận định anh là bạn bè của tôi, cũng không cần phải lôi ra lập trường này nọ ra để phán quyết.”

“Hừ –” Laxus phát ra âm thang cười nhạt, vẻ mặt hắn đầy vẻ không kiên nhẫn cùng với không cho là đúng: “Bạn bè? A, cô sẽ không tự cao cho rằng ta sẽ cần đến loại bạn bè hay đồng đội này đó đi!”

Lạc Lan liền chống nạnh, cũng học hắn “hừ” một tiếng: “Chuyện tôi đem anh trở thành bạn bè của mình cũng không cần đến sự đồng ý của anh! Từ lần trước anh đã đem tôi cứu ra, đưa tôi về Magnolia, thì kể từ lần đó anh đã là bạn của tôi, thế thì sao? Anh có ý kiến?”

Một luồng điện của Laxus trực tiếp đập bể nền nhà dưới chân Lạc Lan.

Lạc Lan thực cứng khí ngây ngẩn người, lập tức đem tiếng kêu sợ hãi nuốt vào trong bụng, nhấc cằm lên: “Như vậy đòi hỏi cần phải có sự đồng cảm đi? Như vậy đi, chúng ta đánh cược là được rồi, nếu tôi thua, thì tôi sẽ đưa hai tay hai chân của mình ra để giúp đỡ anh, suy cho cùng thì sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh, thế nào! Nhưng nếu như anh thua, anh liền ngoan ngoãn thừa nhận anh chính là bạn của tôi.”

Hình như Laxus không nghĩ tới lá gan của Lạc Lan sẽ lớn đến như vậy, lúc này còn có thể dám cùng hắn đưa ra đánh đố, hắn nheo mắt lại, vết sẹo ngay mắt phải của hắn phụ trợ thêm phần âm trầm và nguy hiểm của Laxus: “Nhưng thật ra lại rất có can đảm, chỉ là…” Hắn bỗng nhiên bắt đầu bước chân lên, khoảng cách vài mét bị kéo gần ngay trong nháy mắt, Laxus từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt với Lạc Lan, ánh mắt có vài phần hung ác, vài phần còn lại chính là khinh thường: “Cô dựa vào cái gì?”

Lạc Lan dùng sức trừng trở lại, dùng thủ đoạn khích tướng: “Dựa vào việc tôi sẽ thắng!”

Nghe được câu này của cô, xem ra Laxus chỉ có thể nói “Ngây thơ dại dột.” Sau lời nói đó, thì hắn tuôn ra một trận cười to bao hàm châm chọc —

“Cùng cô chơi đùa cũng không phải không thể, nói — đánh cược là gì!?”

Tròng mắt Lạc Lan vừa chuyển, phi thường có thứ tự nói ra đánh cược:

“Không phải là anh muốn chức hội trưởng Fairy Tail sao? Liền đánh cược, anh có thể ngồi lên vị trí này hay không.”

Tìm kiếm với từ khoá: Nhận edit truyện theo yêu cầu! Nhận edit truyện theo yêu cầu 40 phút trước Bạc Tử Tuyết Gray, Eros Lanson Ngày tham gia: 06.02.2016, 17:32

Tuổi: 19 Re: [Xuyên không, Đồng nhân] Xuyên qua tôi là sách ma pháp - Hồ Cửu - Điểm: 10

Chương 53

Edit: Lã Thiên Di

Thật ra, căn bản Laxus thật không ngờ được trong thời điểm này rồi mà còn có người đến đây phá rối — Cái cô gái kia, sau khi nói xong đánh cược thì tự quyết định ngồi xuống vị trí khi nãy hắn ngồi, cứ ở yên đó mà ngồi ngốc.

Chậc……

Rõ ràng hắn hẳn là nên đem cô ta giải quyết đi! Cho dù có là trực tiếp giết cô ta cũng tốt, đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài cũng tốt…… Mức độ thấp nhất thì đuổi ra ngoài cũng tốt! Cuối cùng tại sao hết lần này tới lần khác lại đi đánh cược a!?

Cô gái này là đồ ngu ngốc sao?

Laxus nhíu mày lại, bởi vì lúc này không vui mà nhíu lại càng nhanh, đổi lại mặt mũi của hắn trong lúc đó lộ ra một vẻ hung ác. Hắn híp mắt lại, liếc cái người đang ngồi vắt ngang chân ở bậc thang kia — Cái liếc mắt này bình thường tuyệt đối sẽ dọa trẻ con khóc ầm lên, nhưng dùng nó ở trên người nữ nhân này thì lại không có bất kỳ tác dụng nào.

Cô thậm chí còn cười tủm tỉm hướng hắn vẫy tay khí thế.

…… Lá gan nữ nhân này có phải là lớn đến mức rụng rớt rồi hay không?

Sau khi phát động nội chiến, Laxus liền càng thêm phiền lòng, không hiểu vì sao càng ngày nóng nảy hơn. Cái gì mà đánh cược hắn có thể ngồi lên ghế chức hội trưởng Fairy Tail hay không!? Vị trí này vốn nên thuộc về hắn!

Đem Fairy Tail trở thành hiệp hội mạnh nhất, là một hội không để cho bất kỳ kẻ nào có thể khi dễ! — Người đang giữ chức hội trưởng, ông nội của hắn… Makarov căn bản không làm được!

Nếu làm không được thì không nên chiếm vị trí hội trưởng! Rõ ràng hắn có thể làm cho hội trở nên mạnh mẽ —

Nghĩ đến chỉ cần chức vị hội trưởng đến được trong tay thì hắn có thể làm theo ý mình cải tạo hiệp hội này, khiến nó trở thành sự tồn tại mà mọi người không thể cảm nhận được. Trong lòng Laxus nóng nảy, dường như có thể bị đủ loại khát khao này áp chế vài phần.

“Ai……” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài khiến cho Laxus nguy hiểm nheo mắt lại — Cái nữ nhân lại làm sao nữa vậy!? Đã cho cô ta ở lại thì không thể ngậm mồm ngậm miệng đến cuối cùng được sao!

Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt người đang ngồi trên bậc thang, nhưng đối phương lại nhìn thẳng vào cửa ra vào giáo hội, mơ hồ có thể nghe thấy được cô đang nói thầm: “…… Ai, vốn còn thực chờ mong cuộc diễu hành vào buổi tối…… Lúc này đều đã đến đây, tuyệt đối không thể nhìn thấy rồi…… Thật đáng tiếc……”

Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, khiến cho biểu tình của Laxus buông lỏng chỉ trong một chớp.

Không biết vì sao hắn lại nhớ lại về mình trước kia — Về mình khi còn nhỏ, đã có một niềm khát khao mãnh liệt về hội, điều này khiến cho tâm tình của hắn trầm lên.

“Ai ~~~~” Phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài so với tiếng thở dài trước còn lớn hơn, chỉ nghe thấy nữ nhân kia nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này: “Tôi nói này Laxus, rốt cuộc anh vì sao phải đối nghịch với hội trưởng vậy?”

Vấn đề này hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ muốn trả lời — Đặc biệt nhất là với một người ngoài.

Từ cửa giáo hội truyền đến tiếng bước chân làm cho Lạc Lan xóa tan ý nghĩ muốn quấn quít Laxus để tiếp tục đưa ra câu hỏi, đột nhiên bị đánh gãy, cô cùng Laxus không hẹn mà cùng quay đầu nhìn —

Chiều cao quen thuộc, thân hình quen thuộc, trang phục quen thuộc….. Cùng với vẻ mặt hoàn toàn không quen biết……

Lạc Lan che mặt — là Zeref!

Chờ chút! Người này làm sao có thể đi ra khỏi quán rượu được! Không phải đã bị thuật thức ngăn chặn sao!? Chẳng lẽ….. Bên kia đã không có việc gì nữa rồi?

Ý nghĩ này khiến cho Lạc Lan lựa chọn bỏ qua vẻ mặt rõ ràng đang trộn lẫn vẻ tối tăm cùng với không vui vẻ kia của Zeref: “A Laxus! Đây là người yêu của tôi, tên là Jackal……” Tâm tình cô vô cùng bi tráng đem tên giả mà mình đã đặt cho Zeref nói ra, trong lòng phỉ nhổ chính mình vạn phần — Lúc trước não cô teo dữ lắm nên mới lấy một cái tên không ra gì thế này! Lúc này cô cũng chỉ có thể xấu hổ: “… Anh ấy chỉ là tới tìm tôi ha ha ha ha…… Để cho anh ấy ở trong này cùng với tôi cũng tốt, làm ơn, cái gì khác chúng tôi cũng sẽ không làm!”

Laxus ở bên kia ném một tiếng “Chậc” thể hiện tâm tình đầy bất mãn của mình, nhưng ra vẻ không có ý muốn động thủ.

Mà Zeref cư nhiên ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Laxus, lập tức đi về hướng cô, đứng ở trước mặt cô. Một người đứng một người ngồi, loại cao độ chênh lệch này khiến cho Lạc Lan cảm thấy sắc mặt Zeref có điểm đáng sợ.

Sau khi xác định Laxus hẳn là sẽ không làm gì xong, Lạc Lan yên tâm nhìn chằm chằm Zeref đang ở trước mắt cô.

Không cần nghĩ cũng biết, Zeref nhất định tức giận bởi vì cô đã ném anh ở quán rượu bỏ chạy lấy người. Lúc này khi tìm được cô thì việc đầu tiên nhất định là tính sổ.

Lạc Lan xoa xoa tay: “…… Em biết sai rồi! Khi trở về thì anh muốn phạt em thế nào cũng được! Trước hết nói cho em biết đi, mọi người ở quán rượu không có việc gì chứ?” Cô vụng trộm vươn tay nắm lấy áo choàng Zeref, bán manh làm nũng cầu xin tha thứ: “Ai nha — thân ái — đừng nóng giận nữa mà.”

Mặt Zeref không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào cô. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nâng tay lên, cong tay hung hăng nắm lấy ót của cô: “Không có lần sau.”

Lạc Lan ôm ót, lúc này Zeref thật sự sự rất không vui a, cư nhiên hạ thủ hung hãn với cô — Sau khi cô nhỏ tiếng “Vâng”, ngắm nhìn sắc mặt Zeref đã không còn âm trầm như vậy nữa, lúc này mới có gan nắm lấy áo choàng anh lại đây, khiến cho anh ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Biểu tình Zeref trở lại bình thường, nhưng khi nói chuyện thì ánh mắt của Laxus vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ ở bên này: “Mọi người trong quán rượu không có việc gì, bao gồm cả những người hóa đá.”

Dường như Zeref cũng không nghĩ muốn giải thích nhiều, nhưng mấy câu nói đó đủ để làm cho Laxus tức giận — Thuật thức đã được giải, đám người Erza bị biến thành tượng đá cũng đã trở lại bình thường, điều này nói rõ kế hoạch của Laxus đã bị thất bại một nửa.

Vốn phải dựa vào điều này để uy toàn bộ thành viên và hội trưởng. Cứ tiếp tục như vậy, nguyên nhân phát động nội chiến Fairy Tail đã không còn nữa.

Đợi chút!!!…… Vi sao cô có cảm giác Zeref đang khiêu khích Laxus? Mặc dù lời nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt của hai người bọn họ……

Tầm mắt của Lạc Lan đảo qua người đàn ông nhà mình cùng Laxus trong lúc đó. Sau khi cảm nhận được đầy đủ tầm mắt Laxus phát ra càng ngày càng đậm sự điên cuồng và tức giận, cô mạnh mẽ vươn tay, cầm lấy gương mặt của Zeref chuyển qua đây, cũng không biết suy nghĩ chuyển như thế nào, lời kháng nghị rất là trôi chảy liền đi ra:

“Không cho nhìn người khác, em sẽ ghen!”

Laxus: “……”

Zeref: “……”

Không nói đến vẻ mặt Laxus lộ vẻ đầy “Cô đi ăn — shit đi”, vẻ mặt của Zeref cũng là vẻ mặt quái dị không đủ khả năng để chống cự. Mặc dù Lạc Lan cảm giác rằng hôm nay có vẻ không quản được miệng mình — vừa rồi cô mới đưa ra đánh cược với Laxus chính là không quản được miệng mình — nhưng nếu có thể đem không khí kỳ quái của hai người này đánh vỡ thì đây chính là một biện pháp tuyệt vời!

Lạc Lan đã không nghĩ muốn nói ra những lời nhảm nhí, tìm cách phá vỡ bầu không khí. Vẻ mặt Lạc Lan cười đến mức tự nhiên như không có chuyện gì, cô vừa muốn nói gì đó, cửa giáo hội bỗng nhiên xuất hiện một người, lại một nữa hấp dẫn ánh mắt của ba người đang ở trong giáo hội.

“…… Ể?” Ánh mắt Lạc Lan trống rỗng nhìn đi qua, sau khi cố ý đem tầm mắt biến thành mờ nhạt xong, cô cảm thấy thân hình của người này dường như có chút quen thuộc.

Người đến là một người mà Lạc Lan hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy qua, anh ta che mặt mình lại, đeo vô số pháp trượng hình dạng kỳ quái sau lưng mình, ăn mặc kỳ quái thì đừng nói đến. Từ xa nhìn đi qua, chỉ ngoại trừ ánh mắt và làn da thì lộ ra bên ngoài, còn những gì còn lại trên thân thể đều dùng những phương thức khác nhau bao bọc lại thật kỹ.

…… Hình như cô có cảm giác anh ta giống như đang tuyên bố “Tôi không thể bị người khác trông thấy”……?

“A? Rốt cuộc đã đến đây rồi sao — Mystogan!” Laxus cười lạnh: “Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ gia nhập vào trò chơi này nga?”

Ôi trời đất, chỉ trong một thoáng mà ý chí chiến đấu đã đến Level Max là sao? Dựa theo phản ứng của Laxus để phòng đoán thì nói không chừng cái người có tên “Mystogan” không được hay lắm này cũng là pháp sư rất mạnh thuộc cấp S…… Nếu như nói như vậy, thì anh ta cũng là thành là viên của Fairy Tail sao?

Lạc Lan đối với cuộc chiến đấu của hai người kia hoàn toàn vô cảm, cô nắm lấy áo choàng của Zeref đang ngồi bên kia, anh cũng hoàn toàn không có hứng thú gì với cuộc đối đầu phép thuật của họ, cô lên tiếng lặng lẽ nói: “Thuật thức ở trong quán rượu rốt cuộc làm sao có thể hóa giải vậy?”

Điều Zeref làm đầu tiên chính là mím môi, lộ ra ánh mắt có chút bất mãn nhìn cô — người này, không thể tin được lòng dạ hẹp lại hòi ngoài ý muốn! Lạc Lan không thể không giơ lên hai tay làm trạng thái đầu hàng, lại một lần nữa lộ ra nụ cười bán manh lấy lòng người ta, có thế này mới khiến Zeref mở miệng ra một cách thuận lợi.

Anh đem chuyện xảy ra ở trong sân quán rượu Fairy Tail nói ra. Hóa ra Erza là người đầu tiên được giải thoát khỏi phép thuật bị hóa thành tượng đá, cô lập tức liền ra khỏi quán rượu, dường như đã tìm được người đã thi triển phép thuật hóa thành tượng đá, sau khi đem cô ta đánh bại thì chị em phụ nữ ở trên sân khấu đều khôi phục lại nguyên dạng. Mà Levy, người am hiểu sâu về bùa phép nhất đã hóa giải toàn bộ bùa phép bao trùm toàn bộ trong quán rượu.

Rất mạnh mẽ!

Lạc Lan có cảm giác có thể dùng loại văn tự ma pháp này để khắc chế văn tự ma pháp không thể lại “đẹp trai” hơn được nữa, cô túm lấy tay áo Zeref đang ngồi ở một bên, dùng ánh mắt lánh nhìn anh: “Em, em không phải là sách phép thuật sao? Em cũng có thể sử dụng văn tự phép thuật chứ??”

Dường như Zeref bị cô chọc cười, vươn tay đặt lên trên đầu Lạc Lan, nhẹ nhàng xoa lấy, khóe miệng hiện lên một độ cong cực kỳ mỏng.

Không đợi Zeref đáp lại Lạc Lan, ở đầu bên kia, Laxus cùng Mystogan đang vô cùng khoái chí so chiêu với nhau. Hai người Erza và Natsu sau khi tới nơi, thì Natsu liền la lên, khiến hai người bên trong đang gây chiến đồng thời dừng đánh!

Natsu: “Laxus! Cùng với ta đánh một trận đi — !!!”

Erza: “Ôi chao? Mystogan! Các ngươi……”

Mystogan vừa mới cùng Laxus so chiêu hiện ra vẻ vô cùng thành thạo, không biết làm sao bỗng nhiên quay đầu lại. Dường như hoàn toàn không nghĩ tới muốn bị hai người ở phía sau nhìn thấy, bả vai bỗng nhiên co rút lại.

Lạc Lan mới vừa ở trong lòng thầm kêu không tốt – Mystogan, thực hiển nhiên bởi vì sự xuất hiện của Erza cùng Natsu mà phân tâm. Nếu như bị Laxus bắt được điểm này……

Ý nghĩ này của cô còn chưa kịp làm ra phán đoán nào, chỉ thấy Laxus cười lạnh nói lại đây một câu “Có sơ hở”, ánh sáng dòng điện sáng ngời chợt lóe — Mystogan bị Laxus đánh lén thành công!

Theo ánh sáng dòng điện màu vàng kim nhạt dần đi, Lạc Lan chỉ quan tâm đến hướng đi của mấy người kia chợt nhìn thấy người đứng bên kia thì đồng tử trong nháy máy liền co rụt một cách nhanh chóng! — Hóa ra cảm giác kỳ quái vừa rồi chính là vì điều này!

Căn phòng đen tối, vật chứa đầy máu, cùng với sự đau đớn thống khổ ở trên da thịt lại xuất hiện thêm một lần nữa…… Cuộc tra tấn như địa ngục ở Tháp Thiên Đường đó lại xuất hiện ở trong đầu cô.

Lạc Lan mở to mắt, mạnh mẽ che miệng mình lại, tự hồ như chỉ có làm như vậy thì cô mới thể áp chế cảm giác không khỏe đi xuống. Zeref vốn đang ngồi ở bên cạnh cô cũng phản ứng gần giống như vậy — khi nhìn đến diện mạo thực sự của người kia, trong nháy mắt anh liền đứng lên, tiến lên một bước dùng thân thể mình che chắn ở trước mặt Lạc Lan!

Người kia…… Cái người tên là “Mystogan” kia, không phải là Jellal sao!? Ngay cả hình xăm ngay mắt phải, không phải đều giống nhau như đúc sao!?

Bởi vì đã bị cuộc gặp mặt của Jellal mà cô đã bị tổn thường gần như đến mức thê thàm, Lạc Lan chỉ cảm thấy cuộc sinh hoạt bình yên của mình, cũng xem như là vừa mới tua sửa lại tinh thần thật tốt lại căng thẳng thêm một lần nữa. Từng ở trên Tháp Thiên Đường…… người đàn ông mang theo ác ý cùng với dính đầy máu tươi của cô, mỗi một lần tiếp xúc đều giống như ác mộng không tể xua tan được. Lại khiến cho cảm xúc của cô bị ảnh hưởng thật lớn —

Mystogan hiển nhiên cũng áp chế cảm xúc tương đối bối rối của mình, “diện mạo thực sự” của anh ta rõ ràng khiến cho hai người con gái ở đây gặp sự đã kích khác nhau. Mà Natsu, người cũng đã trải qua trận chiến ác liệt ở Tháp Thiên Đường cảm thấy khiếp sợ không biết nên nói một lời nào.

“Tôi không phải là người mà các người quen biết kia.” Người con trai tóc xanh bị nghi ngờ chỉ nói ra hai câu giải thích cơ bản: “Tôi không phải là Jellal.” Dường như cảm giác được lời giải thích của mình ở dưới khuôn mặt giống hệt “người kia” căn bản không có sức thuyết phục, anh chỉ lộ ra biểu tình phức tạp mà lại có chút bất đắc dĩ cùng với một câu “Xin lỗi”, rồi liền biến mất.

Sau khi người kia biến mất, lúc này Zeref mới quay đầu lại nhìn về Lạc Lan được anh che chở ở phía sau — Cô dường như đang phát run lên, trên mặt hiện ra yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ không sót một chút nào.

Trên mặt vị Pháp Sư Bóng Tối vĩ đại này khó có xuất hiện được vài phần cứng lại.

Mặc dù là Zeref cũng không có cách nào phán đoán được ý nghĩ bây giờ của Lạc Lan. Lúc ấy vì không chế được chính mình mà đã làm ra một chuyện không có khả năng được tha thứ, cho dù cuối cùng anh đã được tha thứ — Zeref lập tức liền xoay người, quỳ một gối xuống ở bên người Lạc Lan, vươn tay ôm lấy cô:

“Không phải hắn.”

Bạn đang đọc Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp của Hồ Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.