Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Quân đâm tâm

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Chương 80 Hồng Quân đâm tâm

Nàng gãi gãi đầu, kỳ thật nàng thật sự đã buông xuống, chỉ có điều hiện tại nghe được hắn nói những lời này, nàng vẫn là rất cảm động.

Hồng Quân hẳn là thật sự mất đi ký ức, nếu không không cần thiết nói với nàng những chuyện này, dù sao thanh danh kẻ phụ lòng của hắn đã truyền khắp Hồng Hoang.

- Ta tin tưởng ngài. Nhưng mà ngài thật sự không cần phải lại rối rắm về chuyện này, chuyện đều đã qua lâu như vậy rồi. Hiện tại ta tha thứ ngài, ngài cũng có thể buông xuống, song tu hay không song tu, về sau liền không cần nhắc lại nữa! Ta cảm thấy hiện tại vẫn là chuyện của Hồng Vân tương đối quan trọng hơn. Đạo Tổ, ngài cứu hắn đều không phải là làm việc thiên vị, mà là đương nhiên. Ngài nói Hồng Vân nên có kiếp nạn này, nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn phải vĩnh viễn ngủ say, hắn đã bị đánh thành như thế nào, lại có cái kiếp nạn gì cũng nên đi qua.

Miêu Miểu chớp đôi mắt, nhìn Hồng Quân với vẻ mặt khẩn cầu, nàng cũng đã bỏ qua thể diện để cầu tình, Đạo Tổ thật sự thờ ơ hay sao?

Tuy rằng đã sớm biết Miêu Miểu sẽ không bị mấy câu nói cả hắn đả động, nhưng nhìn nàng vân đạm phong khinh như vậy, Hồng Quân trong lòng vẫn là có chút bất đắc dĩ.

Hắn không có trả lời, mà là nhắm hai mắt và liên lạc với Thiên Đạo.

Có lẽ là Thiên Đạo cũng cảm thấy làm Hồng Vân thức tỉnh chỉ là việc nhỏ, cho nên cũng đồng ý.

Hồng Quân mở hai mắt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt:

- Thiên Đạo đồng ý cứu trị Hồng Vân.

Nghe được câu trả lời của Hồng Quân, Miêu Miểu lập tức vui mừng ra mặt, hai mắt sáng ngời:

- Thật sự sao?! Vậy thật là tốt quá! Đạo Tổ, thật sự phi thường cảm tạ ngài, ta liền biết kỳ thật ngài là người tốt! Đúng rồi, vậy liệu ngài có thể thuận tiện khôi phục tu vi của Hồng Vân hay không? Lúc trước, hắn cũng đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh. Còn có một sợi Hồng Mông Tử Khí kia, có thể lấy lại từ chỗ Chuẩn Đề hay không? Hai kẻ đầu trọc kia thật sự là quá đáng giận! Ta thật là không rõ, lúc trước tại sao ngài lại phải thu bọn họ làm đệ tử ký danh?

Nghe được Miêu Miểu bắn liên thanh, Hồng Quân không chỉ có không cảm thấy phiền, ngược lại là còn có chút hoài niệm. Trong khoảng thời gian bảy năm kia, bọn họ chính là sống như vậy.

- Lúc trước ta cùng với La Hầu chiến đấu đã đánh hỏng linh mạch của phương Tây, mới làm cho giới tu hành ở phương Tây điêu tàn, mà Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lại là đại biểu của tu sĩ phương Tây, cho nên ta cần bồi thường cho bọn họ, vì thế ta mới nhận bọn họ làm đệ tử ký danh. Còn về phần Hồng Mông Tử Khí, đó đúng là thứ ta đã ban thưởng, còn giữ được hay không thì phải dựa vào bản thân. Cho nên dù biết Chuẩn Đề đã cướp của Hồng Vân nhưng ta cũng không thể thu hồi lại. Cũng như lúc trước ta không thể thu hồi Hồng Mông Tử Khí ở trên người của nàng vậy. Vận mệnh của Hồng Vân đã được chú định là như vậy, ta không thể trợ giúp hắn khôi phục tu vi.

Miêu Miểu có chút tiếc nuối, xem ra muốn đối phó hai kẻ đầu trọc kia chỉ có thể dựa vào chính bọn họ mà thôi. Còn về phần Hồng Vân, chỉ sợ hắn vĩnh viễn muốn dừng bước tại Đại La Kim Tiên đại viên mãn.

Chỉ thấy từ phía trên đầu ngón tay của Hồng Quân xuất hiện một vầng sáng màu tím. Sau đó, vầng sáng kia nhanh chóng đi vào giữa mi tâm của Hồng Vân. Ngay sau đó, hô hấp của Hồng Vân lập tức rõ ràng không ít.

Hồng Quân nói:

- Ta đã chữa trị nguyên thần của hắn, lại tu dưỡng trăm năm là hắn có thể thức tỉnh.

- Quả nhiên vẫn là Đạo Tổ lợi hại nhất, ta thay mặt Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử cùng Thiên Đình cảm ơn Đạo Tổ ra tay tương trợ.

Nghe được câu nói của Hồng Quân, Miêu Miểu cũng cảm thấy yên lòng hơn. Bỗng nhiên nghĩ tới năm người đang chờ ở bên ngoài, sắc mặt của Miêu Miểu cũng trở nên quái dị, nàng mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, Tam Thanh vẫn còn chờ ở bên ngoài, tại sao ngài không cho bọn họ vào?

Hồng Quân dừng một chút, chậm rãi nói:

- Đã lâu như vậy rồi mà bọn họ còn chưa đột phá, trở thành Thánh Nhân, có mặt mũi gì tới gặp ta?

Miêu Miểu:

- . . .

Nàng nhất định phải nói lời này cho Tam Thanh nghe, cho bọn họ biết cái gì gọi là đâm tâm! Miễn cho bọn họ luôn tự cho rằng thân phận của mình là rất cao, đâm tâm người khác.

- Nếu . . . nếu như Hồng Vân đã được chữa khỏi, ta cũng nên cáo từ.

Miêu Miểu cảm thấy ở chung với Hồng Quân thật sự là khó chịu, hơn nữa, tính tính thời gian Hi Hòa đều sắp sửa sinh, nàng còn phải chạy đến Thiên Đình chờ đợi tiểu đệ của chính mình sinh ra đâu.

Hồng Quân gật gật đầu, đợi khi Miêu Miểu rời đi, lại trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

Có lẽ là hắn nên nghĩ biện pháp khác.

Từ trước đến nay, hắn là một người chấp nhất, đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng buông tay, cho dù có Thiên Đạo ngăn trở cũng không có tác dụng gì.

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.