Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Tổ chính là Vô Song

Phiên bản Dịch · 2079 chữ

Chương 60 Đạo Tổ chính là Vô Song

Trong nháy mắt, quảng trường to như vậy đã lập tức trở nên yên ắng giống như là có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi xuống đất. Mấy chục nghìn sinh linh đều trợn tròn mắt, không thể tin tưởng khi nhìn về phía Hồng Quân cùng Miêu Miểu.

Bọn họ vừa rồi mới nghe được bí mật kinh khủng gì vậy?

Đạo lữ!

Kẻ phụ lòng!

Ngủ?

Còn có luồng sương đen gọi là La Hầu kia rốt cuộc lại có địa vị gì? Tựa hồ ngay cả Đạo Tổ đều không thể lập tức xử lý hắn.

Nhưng mà sự an tĩnh chỉ duy trì được trong nháy mắt sau đó, tất cả mọi người lại sôi nổi nghị luận về tin tức nóng sốt nhất kể từ khi Đạo Tổ giảng đạo.

- Không phải nói con Hùng Miêu kia có một chân với Đông Hoàng bệ hạ hay sao? Hai người đã ở chung trong Đông Hoàng Cung ba mươi năm nữa chứ!

- Ta thật ra lại nghe nói con Hùng Miêu kia với Thông Thiên mới là cặp đôi dây dưa không rõ. Mọi người còn nhờ hay không? Lần đầu tiên giảng đạo, Thông Thiên ôm khư khư một cái đệm hương bồ, chính là để lại cho nàng ta đó.

- Vậy sao mà ta lại nghe nói nàng cùng Nguyên Thủy mới là một đôi? Nguyên Thủy thiếu chút nữa vì nàng mà xông lên Thiên Đình, đánh một trận với Yêu Hoàng bệ hạ.

....

Lời đồn đại sôi nổi, không chỉ có hấp dẫn lực chú ý của vô số Yêu tộc, cũng truyền vào lỗ tai của đám người Hồng Quân, Thái Nhất.

Miêu Miểu, Tam Thanh, Đế Tuấn, Thái Nhất, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử, Hi Hòa, Thường Hi, Nữ Oa đều ngây người, sắc mặt cũng có đủ loại giống như là mới mở phường nhuộm vậy, biểu tình muốn loại nào cũng có.

Sau lưng của Tam Thanh lập tức bị mồ hôi lạnh thấm ướt, bọn họ tìm kẻ phụ lòng lâu như vậy, cư nhiên chính là lão sư mới nhận của mình sao?

Cả ba đều có một loại xúc động muốn hộc máu.

Chuyện này sao có thể cơ chứ?! Đó chính là Đạo Tổ mà! Đạo lữ của Miêu Miểu không phải nên là Hỗn Độn Ma Thần hay sao?!

Như thế nào lại, như thế nào lại... Nhất định là La Hầu kia nói hươu nói vượn đi!

Khóe miệng của Nguyên Thủy không ngừng co giật. Lúc trước, hắn chính là âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải giúp Miêu Miểu đánh kẻ phụ lòng một trận. Hiện giờ người ở trước mắt, còn thành lão sư của chính mình nữa, hắn phải đánh như thế nào đây?

Ở một bên, sau khi ngây người một lúc, Thái Nhất cũng nhanh chóng suy tư, khó trách ngay cả Hà Đồ Lạc Thư của huynh trưởng đều không thể tính ra thân phận của kẻ phụ lòng kia, nguyên lai kẻ này lại là Đạo Tổ! Nhưng mặc dù là Đạo Tổ, cũng không nên làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa bực này chứ?.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thái Nhất khi nhìn về hướng Miêu Miểu càng thêm đau lòng.

- Đạo Tổ, ngài . . . ngài thật sự là Vô Song hay sao?

Vào lúc này, sau khi lấy lại tinh thần, Miêu Miểu chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào người phía sau rèm châu, bình tĩnh hỏi.

Không phải năng lực thừa nhận của nàng quá mạnh mẽ, mà là hoàn toàn không biết nên làm phản ứng gì.

Từ một kẻ phụ lòng thiên đao vạn quả cư nhiên lại trở thành Đạo Tổ mà bản thân cảm thấy kính trọng nhất, cao quý nhất, trong lúc nhất thời, Miêu Miểu thật sự không biết nên đối mặt người này như thế nào.

Thậm chí nàng còn bắt đầu cầu nguyện người ở phía đối diện kia phủ nhận.

Nhưng mà, so với bọn họ, Hồng Quân còn chịu chấn động lớn hơn nữa!

Hắn đã sớm biết chính mình mất đi một đoạn ký ức, hơn nữa hẳn là một đoạn ký ức rất quan trọng, nhưng làm như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ là đoạn ký ức như vậy.

Hắn cũng không cho rằng La Hầu đang lừa mình, thông qua phản ứng của mọi người ở đây, hắn cũng có thể nhìn ra rằng trên người của con Hùng Miêu kia nhất định đã xảy ra chuyện gì.

La Hầu đưa một sợi Hồng Mông Tử Khí kia cho Hùng Miêu căn bản không phải trùng hợp, mà là cố ý làm như vậy, để Hùng Miêu đột phá, trở thành Thánh Nhân, sau đó tới đối phó hắn.

Hồng Quân càng nghĩ càng đau đầu, hắn còn không có hợp đạo, cho nên còn không thể tìm về đoạn ký ức kia, không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ chuyện đúng theo như lời La Hầu nói, bản thân đã kết làm đạo lữ với con Hùng Miêu kia sau đó lại vứt bỏ nàng hay sao?

Không khí trong lúc nhất thời lại trở nên yên ắng, Hồng Quân lúc này lại không biết nên trả lời vấn đề của Miêu Miểu như thế nào.

Hắn có phải là Vô Song hay không? Chính bản thân hắn cũng không biết nữa!

Miêu Miểu đi từng bước một tiến về phía trước, sau đó một tay xốc rèm châu lên, bộ dáng của Hồng Quân lập tức hiện rõ ràng trong tầm mắt, quả nhiên giống Vô Song như đúc!

Chỉ là khí đen trên người đã không thấy, mái tóc dài cũng biến thành màu trắng như tuyết, khí chất yêu dã mị hoặc lặng yên biến mất, trở nên đạm nhiên mà linh hoạt kỳ ảo, cả người đều lộ ra cảm giác xuất trần thoát tục.

Chính là lại biến đổi như thế nào thì bộ dáng của hắn cũng không có thay đổi, một tia bễ nghễ kiêu ngạo, cự người sống chớ tiến lại gần ở trong đáy mắt kia cũng còn tồn tại.

- Ngài quả nhiên chính là Vô Song.

Được đến đáp án, Miêu Miểu dần dần khôi phục suy nghĩ, giọng nói của nàng có điểm lạnh lùng, biểu cảm khiếp sợ trong ánh mắt đã biến mất, hóa thành phẫn nộ cùng ghét bỏ.

Nàng chậm rãi đi từng bước một về phía Hồng Quân, lại là không có người ngăn cản, ngay cả Hạo Thiên cùng Dao Trì đều kinh ngạc không có nhúc nhích.

Tam Thanh rốt cuộc đứng dậy, bước nhanh theo, ông trời ơi, đây là muốn xảy ra chuyện đó!

Hồng Quân vẫn như cũ chỉ là hơi nhíu mày, không nói lời nào, hắn bình tĩnh nhìn Miêu Miểu đang chậm rãi đi tới, trong đầu không ngừng xoay chuyển.

Thẳng đến khi khoảng cách giữa bản thân và Hồng Quân đã không đủ ba mét, Miêu Miểu mới dừng bước chân lại. Nàng nguyên tưởng rằng chính mình sẽ trực tiếp xông lên đánh Hồng Quân một trận, lại hoặc là khóc lớn kêu to liên tục mắng ba ngày, nhưng sự thật, biểu hiện của nàng bình tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

- Vô Song, chàng vì sao đi không từ giã?

Nàng áp chế lửa giận ở trong nội tâm của mình, chỉ nghĩ làm rõ ràng chuyện này.

Tam Thanh, Nữ Oa cùng Thái Nhất cũng vào được, liền lẳng lặng đứng ở phía sau nàng, ai cũng không dám mở miệng.

Mọi người vốn đang nghị luận sôi nổi ở trên quảng trường cũng lập tức im tiếng, muốn biết giữa Đạo Tổ cùng con gấu trúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một đám hưng phấn đến ngừng thở.

Nhưng vào lúc này, ở trên người của Miêu Miểu cùng Hồng Quân đồng thời hiện ra một sợi tơ trong suốt, hai đầu sợi tơ cư nhiên nối tiếp ở cùng nhau, mọi người nhất thời trừng lớn hai mắt.

- Đây . . . đây là tình duyên?

Nữ Oa nhỏ giọng kinh hãi hô lên, nếu nói lúc trước hết thảy mọi chuyện đều là suy đoán, như vậy sau khi sợi tơ này xuất hiện về sau thì đã chứng minh lời Miêu Miểu nói là sự thật!

Thẳng đến lúc này, Hồng Quân cũng mới hoàn toàn tin tưởng lời La Hầu nói, nguyên lai hắn cùng con gấu trúc này thật sự từng có một đoạn duyên phận, hơn nữa kết làm đạo lữ.

Trong nháy mắt kia, nội tâm đã đóng băng đã lâu của hắn không thể khống chế nổi lên gợn sóng, chính mình thật là hạng người bội tình bạc nghĩa kia hay sao?

Bỗng nhiên giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm ở trên mặt của Hồng Quân khẽ biến đổi, hắn đứng dậy, chậm rãi nói:

- Ta bị mất đoạn ký ức kia, cũng không phải cố ý rời khỏi.

Lời này nói đến chính hắn đều không muốn tin tưởng, quả nhiên, Miêu Miểu lộ ra một nụ cười trào phúng.

- Ngươi nếu như ngoan ngoãn thừa nhận, ta khả năng còn cảm thấy ngươi là người dám làm dám đảm đương, không nghĩ tới ngươi lại tìm một cái cớ nát như vậy. Vô Song, ngươi chính là Đạo Tổ, ngươi chính là Thánh Nhân, ngươi sẽ mất trí nhớ hay sao? Lại còn có thể vừa khéonhư vậy, vừa vặn là ký ức liên quan đến ta hay sao?.

Giọng nói của Miêu Miểu càng ngày càng gay gắt, ngay cả mấy người Tam Thanh, Nữ Oa cũng muốn che mặt, lão sư lấy cớ này thật sự . . . thật sự là quá nát rồi!

Đừng nói Thánh Nhân tu vi cao thâm khó đoán, cho dù Đại La Kim Tiên như mấy người bọn họ cũng không có khả năng tùy tiện mất trí nhớ. Huống chi là sau khi mất trí nhớ mấy chục nghìn năm còn không phát hiện.

Hình tượng của lão sư ở trong cảm nhận của bọn họ lập tức sụp đổ không ít.

- Là La Hầu cướp đi đoạn ký ức kia của ta.

Hồng Quân không thể không giải thích, tuy rằng hắn hoàn toàn không có cảm giác giữa đạo lữ với người trước mắt, cũng không rõ ràng lắm vì sao sẽ kết làm đạo lữ, nhưng nếu tình duyên tồn tại, hắn nhất định phải phụ trách với đạo lữ của chính mình.

Miêu Miểu nhướng mày, Ma Tổ ra tay hay sao? Lời giải thích này thật ra cũng có thể khiến cho người ta tin tưởng hơn.

- Không nói đến lời ngươi nói là thật hay là giả, mặc dù là thật sự, vậy chẳng lẽ ngươi không có ý định tìm về đoạn ký ức kia hay sao? Nếu hôm nay La Hầu không nói ra, có phải ngài vĩnh viễn đều sẽ không nhớ rõ chuyện này hay không?

Hồng Quân trầm mặc, hắn xác thật không có ý định tìm về đoạn ký ức kia, bởi vì hắn không có khả năng thỏa mãn bất luận điều kiện gì của La Hầu. Nhưng hắn cũng không phải là hoàn toàn không thèm để ý, hắn định chờ đến lúc bản thân hợp đạo, khi đó kết hợp với quyền năng của Thiên Đạo, ký ức sẽ một lần nữa trở về.

Nhưng hắn không dự đoán được, đoạn ký ức kia thế mà lại là chuyện như thế này, còn liên lụy đến một con Hùng Miêu —— đạo lữ của hắn.

Hồng Quân biết Miêu Miểu thực tức giận loại chuyện này vô luận là ai đều sẽ tức giận. Chuyện hắn có thể làm cũng chỉ có bồi thường.

- Ta sẽ mau chóng tìm về ký ức, nàng . . .

- Chậm rồi.

Miêu Miểu lập tức ngắt lời Hồng Quân, nàng tiến lên một bước, lập tức rút ngắn khoảng cách với hắn chỉ còn lại có không đến nửa thước.

- Hoặc là hiện tại ngươi giết ta, nếu không, chờ sau khi ta đột phá, trở thành Thánh Nhân, ta nhất định sẽ trở lại, tìm ngươi tính sổ.

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.