Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Ngộ

Phiên bản Dịch · 1824 chữ

"Sau khi về đến nhà cậu liền nói không cẩn thận trầy trụa, dù sao vết thương lại không lớn, hơn nữa đã vảy kết rồi, chỉ cần cậu không gỡ băng gạt ra, ba mẹ cậu cũng sẽ không hoài nghi."

Ngụy Nguyệt Nguyệt sờ sờ vết thương trên đầu, cảm xúc thật vất vả mới khá hơn một chút lại sa sút.

"Tầm Tầm, cậu nói có thể lưu lại sẹo hay không a, mặt để lại sẹo thì phải làm sao chứ."

Giang Tầm suy nghĩ một chút, từ trong bao lấy ra một chai Mỹ Dung Cao, mặc dù không phải là kem tẩy sẹo, thế nhưng trước đó Nguyệt Nguyệt đã dùng nước có dính Ngưng Lộ lau qua, khả năng lưu lại vết sẹo cũng không lớn.

Lại phối hợp dùng Mỹ Dung Cao, tin tưởng cái trán chẳng mấy chốc sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

"Chai này là Mỹ Dung Cao, dùng rồi sẽ không có sẹo, nốt đậu trên mặt cậu cũng có thể xóa." Giang Tầm đem Mỹ Dung Cao đưa cho Ngụy Nguyệt Nguyệt. [RZ: Nốt đậu ở đây hẳn là mụn @@@]

Ngụy Nguyệt Nguyệt ánh mắt sáng lên, lập tức nhận lấy: "Cám ơn cậu Tầm Tầm."

Giang Tầm sửng sốt: "Cậu cũng không hỏi một chút xem là thật hay giả sao, lỡ như tớ chỉ là an ủi cậu thôi thì làm sao chứ."

Ngụy Nguyệt Nguyệt lại xì một tiếng bật cười: "Tầm Tầm, lời cậu nói tớ đều tin tưởng."

Giang Tầm gánh lấy trách nhiệm thật lớn trên vai: "Tùy cậu vậy, nhanh đi về đi, tớ cũng phải về nhà rồi."

Sau khi hai người tạm biệt, Giang Tầm vào tiệm điện thoại di động, tốn hơn 2 ngàn đồng mua một cái điện thoại di động tính năng tốt, lại làm một tấm thẻ điện thoại, lúc này mới về nhà.

Kỳ nghỉ ba ngày thoáng một cái đã trôi qua, sau khi Giang Tầm đến trường học liền thấy Ngụy Nguyệt Nguyệt vẻ mặt hưng phấn chạy tới.

"Tầm Tầm, cậu xem, trên đầu tớ có phải không nhìn thấy một chút vết sẹo nào hay không, còn có còn có, da của tớ có phải đã khá hơn nhiều hay không, cảm ơn cậu nhiều nha Tầm Tầm." Ngụy Nguyệt Nguyệt làm ra vẻ định cho Giang Tầm một cái ôm lớn, bị Giang Tầm nhanh nhẹn tránh ra.

"Này, nhường đường một chút, cô cản trở đường của tôi." Tôn Song Song đứng ở phía sau Ngụy Nguyệt Nguyệt không nhịn được hô.

Ngụy Nguyệt Nguyệt vội vã tránh ra, Tôn Song Song nặng nề hừ một tiếng lúc này mới đi trở về chỗ ngồi.

Ngụy Nguyệt Nguyệt bất mãn bĩu môi, còn chưa có nói gì thêm thì chủ nhiệm lớp đã đến, Ngụy Nguyệt Nguyệt đành phải không cam lòng trở về chỗ ngồi của mình.

Càng gần sát thời gian đếm ngược kỳ thi tốt nghiệp trên bảng đen, bầu không khí trong lớp càng ngày càng căng thẳng, hôm nay Tần Chính cau mày đi vào phòng học liền gọi Giang Tầm đi ra ngoài.

"Giang Tầm, mẹ em nằm viện!"

. . .

Thời điểm Giang Tầm đi tới bệnh viện nhân dân ở huyện, Trương Vinh hư nhược nằm ở trên giường, trên tay buộc kim tiêm, Giang Học lo lắng bảo vệ ở một bên, giữa hai đầu lông mày tràn đầy uể oải, Trần Bình đang giúp giữ Tiểu Bảo.

"Tiểu Tầm con cuối cùng cũng tới rồi, hai đứa bé nhà bác hai ngày này nháo ầm ĩ cực kỳ, bác phải lập tức trở về thôi." Trần Bình thấy Giang Tầm tới cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Giang Tầm ngoài miệng mang theo nụ cười, đỡ lấy Tiểu Bảo.

"Cảm tạ bác gái."

Trần Bình là đại tẩu của Giang Học, cháu trai cháu gái trong nhà đầy đủ hết, ngày thường đối với một nhà các cô rất là chiếu cố, có đôi khi trong nhà có đồ gì ăn ngon đều sẽ cầm một phần qua đây cho Tiểu Bảo, ngày lễ ngày tết có lúc còn có thể mua bộ quần áo cho Tiểu Bảo, lần này cũng là lúc bà qua nhà mới phát hiện Trương Vinh ngã xuống đất ngất đi, lúc này mới đưa tới bệnh viện, Tiểu Bảo lúc đó sợ tới mức choáng váng.

Nhà Trần Bình cháu gái bất quá mười tuổi, cháu trai mới năm tuổi, ba mẹ hai đứa bé đều công tác ở bên ngoài, hai đứa bé ở nhà vẫn là nhờ hàng xóm giúp đỡ trông nom hai ngày, cũng khó trách bà sẽ lo lắng.

"Bác gái để con tiễn bác." Giang Tầm ôm Tiểu Bảo cùng Giang Học chuẩn bị tiễn Trần Bình.

Trần Bình lại vội vàng khoát khoát tay: "Không cần không cần, Giang Học cậu lưu lại chăm sóc em dâu, Tiểu Tầm chán chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo nhé."

"Đại tẩu, để cho Tiểu Tầm tiễn tẩu đi." Giang Học mở miệng nói.

Từ lúc trọng sinh tới nay đây là lần đầu tiên Giang Tầm nhìn thấy Giang Học, Giang Học có chút chất phác, thân cao cao, rất gầy, thời gian dài ở trên công trường công tác khiến cho da tay của hắn trở nên ngăm đen, nguyên chủ nhớ kỹ Giang Học bởi vì thời gian dài dưới ánh mặt trời bạo chiếu, bị bệnh ngoài da rất nghiêm trọng, có đôi khi da ngứa gãi đến mức rách nát.

Giang Tầm gật đầu, tiễn Trần Bình đi xuống lầu.

Bên ngoài bệnh viện cũng không có xe buýt đi nông thôn, cho nên trước tiên cần ngồi xe buýt công cộng của thành phố rồi mới chuyển xe, rất là phiền phức, Trần Bình vội vã về nhà, cho nên thời đi đến bên ngoài bệnh viện Trần Bình đón một chiếc taxi, Giang Tầm đem tiền đưa cho tài xế lại bị Trần Bình ngăn cản.

"Đi, tốn kém cái gì, chừa chút tiền bồi bổ cho mình, sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, nếu như không phải trong nhà thực sự không yên lòng, cũng sẽ không gọi cháu qua đây, hai ngày này cần có người bên cạnh mẹ cháu, đợi hai ngày nữa khá hơn một chút, Tiểu Bảo đưa cho ba cháu giữ, em gái cháu hai ngày nay trường học tổ chức cuộc thi, thực sự tới không được."

Giang Tầm cũng không từ chối, đem tiền thu vào.

Mãi cho đến khi Trần Bình đi rồi, Giang Tầm lúc này mới ôm Tiểu Bảo lên lầu, dọc theo đường đi, Tiểu Bảo đều rất trầm mặc, cho đến khi sắp vào phòng bệnh rồi, Tiểu Bảo mới nãi thanh nãi khí thật thấp mở miệng.

"Tỷ tỷ, Tiểu Bảo sợ."

Giang Tầm vỗ vỗ Tiểu Bảo, lúc này mới chú ý tới Tiểu Bảo tròn trịa khuôn mặt gầy đi rất nhiều, vẻ mặt cũng biến thành dại ra, Giang Tầm trong lòng bỗng nhiên hiện ra một cổ đau lòng, bi thương tới tự sâu trong đáy lòng.

Giang Tầm cả kinh, đây là bi thương tới tự sâu trong thân thể nguyên chủ, Giang Tầm trầm mặc.

Cô chiếm cứ cổ thân thể này, tựa như cũng không có làm được việc mà người nhà nên làm, cô vẫn luôn là lấy thân phận là người ngoài xác định vị trí của mình, vào giờ phút này, Giang Tầm đột nhiên cảm giác được cô có thể là đã làm sai.

Thời điểm kiếp trước cô là một cô nhi, nhân tình ấm lạnh trải qua nhiều rồi, tự cho là coi nhẹ, kỳ thực so với bất luận kẻ nào đều mong mỏi thân tình, chỉ là trải qua mạt thế để cho cô đối với mấy thứ tình cảm này đều có chút sợ hãi, bị thân nhân bằng hữu ở sau lưng đâm một đao là chuyện khiến cho người ta sụp đổ nhất, cho nên rất nhiều người tình nguyện không dính vào những thứ tình cảm này.

Giang Tầm cũng luôn cảm thấy như vậy.

Nhưng là bây giờ lại làm cho cô có cảm quan mới, nơi đây đã không còn là mạt thế làm người ta kinh hồn táng đảm nữa rồi, cô có thể thử tiếp thu đoạn thân tình này, hơn nữa đối với ba mẹ em trai em gái của nguyên chủ, cô chưa bao giờ bài xích, thậm chí nội tâm có một chút mừng rỡ mà mình cũng không thể nào nói rõ được, thời điểm ở cùng với bọn họ, cô cảm nhận được sự ấm áp.

Nghĩ vậy, Giang Tầm khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Tiểu Bảo đừng sợ, đại tỷ ở đây, mẹ rồi cũng sẽ khỏe lên thôi." Giang Tầm vuốt ve đầu Tiểu Bảo an ủi.

Tiểu Bảo núp ở trong lòng Giang Tầm buồn buồn lên tiếng.

Thừa dịp thời gian này, Giang Tầm dứt khoát đem phòng bệnh của Trương Vinh chuyển đến phòng bệnh không chỉ có phục vụ chu đáo hơn mà ba người chen ở trong phòng bệnh càng thuận tiện thoải mái hơn nhiều, trước đây từ chỗ Mộc Uyển có được 5 vạn cô chỉ chừa lại 5 ngàn đồng, còn có 4 vạn 5 ngàn ở trong thẻ, tiền nằm bệnh viện như vậy là đủ rồi. [RZ: M.n đừng hỏi ta vì sao không phải gần 3 vạn 5 ngàn, ta cũng không biết đâu, chắc tác giả nhầm ở đâu rồi @@]

Lúc Trương Vinh được đẩy tới phòng bệnh, Giang Học vẫn còn có chút mộng, vội vàng kéo lại một người y tá hỏi: "Bác sĩ, sao lại đem chúng ta chuyển tới nơi này."

Hộ sĩ nghi hoặc nhìn bảng tên bệnh nhân một chút, sau đó ngẩng đầu: "Là Trương Vinh đúng không, không phải là mấy người vừa mới yêu cầu chuyển phòng bệnh sao?"

"Phòng bệnh? Tôi từ lúc nào, cái này. . ."

"Ba, là con bảo." Giang Học lời còn chưa nói hết, Giang Tầm mới vừa đi tới liền nói.

"Vậy được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, có chuyện gì nhớ rung chuông." Tiểu hộ sĩ mỉm cười dặn dò một câu.

Tiểu hộ sĩ mới vừa rời đi, Giang Học nhìn Giang Tầm một chút, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha hai tay ôm đầu, thở dài: "Tiểu Tầm, tình huống nhà của chúng ta con biết mà, tiền lương của ba ông chủ đến bây giờ cũng còn kéo dài chưa trả, tiền nằm bệnh viện lần này cũng là nhờ bác gái con ứng tiền, căn bản ở không nổi loại phòng bệnh này."

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.