Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm người sói kinh hoàng 6

Phiên bản Dịch · 1462 chữ

Kết quả nhanh chóng được công bố.

Cố Đạc chín phiếu, Mã Hồng Quang một phiếu.

Trò chơi có tổng cộng chín người, thân là cảnh sát trưởng, Mã Hồng Quang có hai phiếu. Trừ Cố Đạc bị Mã Hồng Quang nhắm vào nên trả thù, những người còn lại toàn bộ nghe theo cảnh sát trưởng, bỏ phiếu cho Cố Đạc.

Cố Đạc thậm chí còn chưa kịp tức giận đã bị người máy mạnh mẽ kéo vào phòng tối.

Mẹ kiếp!

Trong phòng tối không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Cố Đạc đấm mạnh vào tường vang lên một tiếng động lớn.

Cảm giác đau đớn chậm rãi tới.

Anh ta lại như không cảm nhận được, một đấm rồi lại một đấm, hung hăng mà đấm vào vách tường.

"Người chơi Cố Đạc được phép để lại di ngôn, có thể lựa chọn lưu lại lời nhắn hoặc im lặng."

Cố Đạc bỗng lạnh lùng mà cười một tiếng.

Di ngôn?

Thật tốt!

Anh ta chết, tên họ Mã kia cũng đừng hòng được sống tốt!

"Tôi là nhà tiên tri. Tối hôm qua, tôi đã kiểm tra thân phận của Mã Hồng Quang, cậu ta là người sói. Cậu ta muốn làm cảnh sát trưởng chính vì muốn làm rối loạn mọi người. Ngày mai bỏ phiếu, mọi người nhất định phải bỏ phiếu cho cậu ta!"

Cố Đạc không chút do dự đem đầu họng súng nhắm vào cảnh sát trưởng.

Dứt lời, nội tâm anh vẫn tức giận không thôi, thậm chí còn càng thêm bực bội.

Anh làm sai cái gì cơ chứ! Anh chỉ là muốn sống sót trở về mà thôi!

Kết quả là?

Vòng đầu tiên, mới vòng đầu tiên, anh ta đã bị loại!

Chờ đợi anh ta sẽ là cái gì?

Cố Đạc ở trong phòng tối sờ soạng khắp nơi, sờ đến một cái ghế dựa, thuận thế ngồi xuống, ngón tay để ở lưng ghế, thở hổn hển, vẫn không nhúc nhích mà chờ đợi trừng phạt.

Thời gian, một giây lại một giây trôi qua.

Trong bóng đêm, ngoại trừ tiếng hít thở của anh ta, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng.

Bàn tay đấm vào vách tường vừa nãy bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Có chất lỏng ấm áp theo mu bàn tay chậm rãi chảy xuống sàn nhà, phát ra tiếng "tí tách" như là vòi nước quên đóng đang nhỏ nước.

Cố Đạc "tê" một tiếng, giật giật tay, theo bản năng xem xét vết thương.

Đột nhiên, anh ta cảm nhận được mu bàn tay chợt lạnh, một ngón tay lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay anh.

Cố Đạc không dám nhúc nhích.

Ngón tay lạnh lẽo này, theo cánh tay anh, từng chút một mà hướng lên trên, cho đến khi chạm vào cổ thì mới dừng lại.

Một cỗ khí lạnh dâng lên ở động mạch chủ yếu ớt.

Tiếng hít thở của Cố Đạc dồn dập, trong phòng vẫn tĩnh lặng như trước.

"Tiểu Đạc." Một giọng nói dịu dàng vang lên, ôn nhu gọi anh: "Tiểu Đạc, mẹ tới thăm con."

Cố Đạc nắm chặt tay, thần kinh căng thẳng, lại thả lỏng trong nháy mắt.

"Tiểu Đạc, mấy năm nay, con có nhớ mẹ không?" Giọng nữ dùng âm thanh tràn ngập từ ái kêu tên anh ta.

Tiểu Đạc, Tiểu Đạc...

Chuyện cũ bỗng chốc ùa về.

Anh ta ngẩn ngơ hồi lâu, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm.

Khi đó, anh ta vừa mới tốt nghiệp cao trung, ba ở công trường xây dựng dọn gạch bị cưa đứt một chân, vừa lúc doanh nghiệp ôm tiền chạy trốn, nhà thầu không có tiền chi trả thuốc men.

Ba luôn ốm đau nằm trên giường bệnh, không thể tự gánh vác sinh hoạt thường ngày, thường xuyên đi vệ sinh trên giường, mất hết cả tôn nghiêm.

Trong nhà chi phí sinh hoạt gia tăng, thu không đủ chi, mẹ tan làm sẽ cùng Cố Đạc làm thêm ban đêm, mà em gái học thêm xong sẽ về nhà chăm sóc ba.

Hai đứa nhỏ trong một đêm trưởng thành, chẳng sợ tính tình ba mẹ trở nên xấu đi, động một chút liền đối với họ không đánh thì mắng, họ cũng đều im lặng chịu đựng.

Kết thúc nghỉ hè, hai phần học phí đang chờ đợi gia đình bất hạnh này.

Thân là anh trai, Cố Đạc chủ động từ bỏ cơ hội vào đại học, bỏ học đi làm thêm để kiếm tiền mua thuốc cho ba và học phí cho em gái.

Ngày anh ta đi, em gái vẫn luôn khóc.

Em gái lôi kéo anh ta, xin anh không cần đi, em gái nói mình sẽ không đi học nữa. Em gái đã xin việc ở một quán cơm, mỗi tháng có 4000 đồng tiền lương, chỉ cần hai tháng là có thể đủ tiền cho anh đi học đại học.

Cố Đạc vỗ đầu cô gái nhỏ, cười nói: "Đứa bé ngốc, anh làm sao có thể để cho em đi chịu khổ như vậy?"

Anh ta nắm tay em gái, tay em đặc biệt nhỏ bé, còn không có to bằng lòng bàn tay anh.

Đây là đôi tay trắng nõn, mềm mại, vừa nhìn liền biết chủ nhân nó được nuông chiều từ bé.

"Đôi tay này của em chỉ có thể cầm bút, biết chưa?"

Anh ta có tiền lương cao nhất trong nhà xưởng, làm công việc nguy hiểm nhất, mệt mỏi nhất cũng chỉ vì muốn gia đình nhỏ này một lần nữa tràn ngập tiếng cười.

Mỗi buổi thứ sáu cuối tuần, mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh, vừa nghe thấy âm thanh mệt mỏi của anh ta liền khóc, "Tiểu Đạc, con chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức, mẹ không muốn con phải vất vả như vậy."

Bên kia điện thoại, em gái đang nhẹ giọng khóc nức nở.

"Con biết mà mẹ, con có nghỉ ngơi đầy đủ." Anh ta dốc nước lạnh vào mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nỗ lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Eo mẹ không tốt, về sau đừng đi làm ở quán nữa."

Anh ta muốn cùng em gái nói mấy câu, em gái lại luôn không muốn nghe điện thoại.

"Đứa nhỏ này cảm thấy có lỗi với con, không có mặt mũi cùng con nói chuyện." Lúc đó, mẹ luôn giải thích như vậy.

Anh ta thế mà lại tin.

Sau một khoảng thời gian rất dài, Cố Đạc mơ thấy cảnh tượng như vậy đều hối hận không thôi.

Nếu anh ta có thể quan tâm đến em nhiều hơn, nếu cố tìm hiểu lí do, nếu có thể cùng em gái nói chuyện nhiều hơn, có lẽ mọi chuyện về sau sẽ không phát sinh.

"Mẹ nói với em, để em đừng tự tạo áp lực, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, nghỉ thì cùng các bạn đi ra ngoài chơi. Anh trai có rất nhiều tiền, nuôi được một cô gái nhỏ như em ấy."

Đầu bên kia điện thoại vẫn vang lên tiếng khóc, áp lực mà bi thương.

Anh ta quá liều mạng kiếm tiên, mỗi ngày đều cố gắng làm thêm giờ, là để có thể cho em gái mua thêm nhiều sách vở, mua cho ba thêm nhiều thuốc.

Sinh hoạt khổ cực nhưng trong lòng lại ấm áp, vui vẻ.

Tất cả những ảo tưởng này đều bị phá vỡ vào buổi tối ngày hôm đó.

Buổi tối hôm đó, nhà xưởng nghỉ, anh ta bớt thời gian trở về nhà.

Em gái sắp thi đại học, anh muốn về nhà nhìn xem có chỗ nào cho em gái học thêm không.

Anh ta nhìn thấy cái gì?

Anh ta nhìn thấy phòng ngủ tối đen, em gái đáng yêu, đơn thuần của anh ta bị người cha luôn ốm đau bệnh tật đè ở trên giường, áo quần rách tả tơi.

Em gái vừa khóc vừa giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.

Mà mẹ anh ta, thì ngồi ở đầu giường giữ chặt tay em gái.

Bà cũng khóc, bà khóc vô cùng thương tâm, tuyệt vọng.

"Con à, đừng khóc. Ba sinh bệnh, rất khó chịu. Mẹ thật sự rất mệt mỏi. Con gái, con ngoan ngoãn giúp mẹ an ủi ba, được không?"

Bà ta một bên khóc lóc, một bên lôi chiếc điện thoại cũ ra, ngón tay dựng thẳng đặt trên miệng, "Nào, mẹ phải gọi cho anh con, con không muốn anh trai phải khổ sở, đúng không nào?"

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Vai ác boss bệnh kiều của Mang Quả Mai Tử Tương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhxxn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.