Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thần Đời Sống Thực Vật (4)

Phiên bản Dịch · 2656 chữ

Xem hiểu ý tứ trong ánh mắt Ôn Noãn, Phong Việt cũng không có bị hai người đang vui vẻ sung sướng đằng sau lùm chuối tây kia làm cho phát cáu, ngược lại có chút bị cô gái nhỏ này làm cho bật cười.

Đặc biệt là ánh mắt càng ngày càng lộ liễu của cô, càng ngày càng rõ ràng tình hình, nếu như không phải là không thể cử động được, Phong Việt thực sự rất muốn ngay tại chỗ cạy cái đầu nhỏ của cô ra xem rốt cuộc bên trong chứa những gì, tại sao cái gì cũng xem không hiểu, thế mà lại giống như cái gì cũng đều hiểu.

Bên này hai người vẫn còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ ngăn cách bằng một lùm chuối tây hai người kia lại càng ngày càng kịch liệt, kịch liệt đến mức Ôn Noãn và Phong Việt thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước xì xì, chỉ là thanh âm như vậy, Ôn Noãn cũng không lo được lục quang, sủi cảo gì đó, đối mặt với Phong Việt khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, đôi mắt nhỏ lay động thoáng qua, đều có chút không biết đặt ở nơi nào cho tốt.

Thấy được, trong mắt Phong Việt không tự chủ được lóe lên một nụ cười.

Cũng không biết có phải là thấy được ý cười trong mắt Phong Việt hay không, thời điểm Ôn Noãn liếc đến trên mặt hắn, vô ý thức liền đưa mắt lườm hắn một cái.

Nhưng vừa mới lườm hắn xong, bên kia bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng kêu hưng phấn cao vút, thậm chí còn phối với âm thanh khác.

Cái gì mà "Lợi hại hay không", "Không chịu nổi, tha cho em, lần sau không dám nữa", "Anh yêu em, chỉ thích một mình em", "Lão công à em thực sự chịu không nổi nữa", "Một lần nữa" vân vân và vân mây...

Lùm chuối tây kia càng giống như đang gặp phải cơn bão táp, rung rung không ngừng, Ôn Noãn nhìn thấy đều có chút đau lòng.

Có điều gặp phải bão táp không phải có mình lùm chuối tây này không đâu, phải biết rằng màu xanh trên người nào đó phía trước đã sắp có thể tiến hành quang hợp luôn rồi!

Nghĩ như vậy, Ôn Noãn quay đầu lại, nhưng không nghĩ đến bỗng chốc liền đụng phải một đôi con ngươi sâu thẳm cùng cực.

Chỉ nhìn một cái, Ôn Noãn liền sững sờ.

Cô lại cũng không biết con người trước mặt này căn bản không tiếp tục nghe hiện trường say sưa kịch liệt bên cạnh, mà ngược lại không tự chủ được hồi tưởng lại cái lần mấy ngày trước hai người tiếp xúc thân mật.

Là đối phương tự tay giúp hắn cởi quần áo, còn giằng co tại vị trí bí mật kia của mình lâu như vậy, thậm chí cuối cùng cả người đều ngồi trong ngực của hắn, nếu như hắn có thể cử động...

Nghĩ như vậy, hô hấp của Phong Việt cũng không tránh khỏi nặng nề hơn, hai mắt càng là liên tục nhìn ánh mắt của Ôn Noãn không chịu dời khỏi.

Hắn không phải là người đam mê dục vọng, thậm chí có thể nói là một người đặc biệt khắc chế dục vọng của chính mình, thế nhưng hai năm qua kiếp sống người thực vật không thể cử động làm cho hắn học được cách phóng túng mọi cảm giác, hắn hiện tại rất ghét cản trở, chán ghét áp chế.

Nghĩ như vậy, Ôn Noãn nhìn chằm chằm hai mắt của hắn trong nháy mắt liền trợn to lên.

Hắn không phải cho tới nay đều không thèm để ý hiện trường phát sóng trực tiếp của Phương Thanh Nhã và Chu Văn Diệu sao? Hắn không phải là từ trước tới giờ đều cho đó là vận động đơn giản khô khan mà nhàm chán sao? Hắn không phải là...

Ôn Noãn sau khi tự lừa mình dối người đã không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa rồi, cắn môi khẽ mắng hai chữ liền lập tức xoay người lại không nhìn tiếp nữa.

Nhưng dù cho hai chữ kia Ôn Noãn nói rất nhỏ, Phong Việt vẫn là tinh tường nghe thấy được.

Hắn nghe được cô nói.

"Lưu manh."

Hắn cũng không nghĩ tới có một ngày hắn lại bị một cô gái mở miệng mắng hai chữ này, hơn nữa trong lòng còn sung sướng như vậy.

Đúng vậy, so với quá khứ bất kỳ lần nào nhìn thấy hiện trường phát sóng trực tiếp của bọn họ còn sung sướng hơn, sung sướng đến mức hắn thậm chí có chút muốn bật cười.

Thế nhưng cười ra tiếng là làm không được, khóe miệng người đàn ông cũng là giương lên thật cao.

Thời điểm Ôn Noãn quay lưng lại, căn bản không có chú ý tới.

Bốn người cứ như vậy cách một lùm chuối tây, diễn ra hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm sau lùm chuối tây mới từ từ dừng lại.

Lóng tai nghe, Ôn Noãn cũng chỉ nghe được một hồi xào xạc tiếng mặc quần áo, lại sít gần thêm một chút, chẳng những không có nghe được tiếng bước chân hai người đi khỏi cô chờ đợi đã lâu, ngược lại còn nghe được tiếng cười khàn khàn của một người đàn ông và tiếng nói chuyện của hắn.

"Hai người cách vách nghe lâu như vậy, nghe đủ rồi chứ? Nếu như không đủ, hoàn toàn có thể tới bên này, không những được nghe, còn có thể xem, thế nào..."

Vừa nghe được thanh âm của Chu Văn Diệu, không chỉ Ôn Noãn bị kinh hách, mà nằm trên mặt đất, dư vị chưa tiêu Phương Thanh Nhã cũng trong lúc đó hoảng sợ trợn to hai mắt, Phong Việt ngược lại lộ ra một ánh mắt hiểu rõ.

Nghe được thanh âm như vậy, Ôn Noãn cũng không định đợi hai người cách vách đi trước nữa, lúc này xoay người nhanh chóng đi vòng qua đằng sau xe đẩy của Phong Việt, đẩy xe lăn của hắn định bỏ chạy, liền nghe được Chu Văn Diệu mang theo ý cười nói xong lời còn sót lại.

"A Việt, Tống tiểu thư?"

Nghe vậy, tay Ôn Noãn nắm cán xe lăn của Phong Việt, cứ như vậy dừng ngay tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn đối phương trong nháy mắt đã đem cây chuối đáng thương trước mặt một cước đạp ngã, ngay cả thanh âm kêu đau cũng không kịp phát sinh.

Mà không có vật che chắn là lùm chuối tây, bốn người cứ như vậy trần trụi mặt đối mặt.

Cơ hồ là trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Phương Thanh Nhã vang lên mãnh liệt.

Khiến cho Ôn Noãn ngay cả là tìm cái cớ đều ở trong chớp mắt này tất cả đều quên sạch, cứ như vậy tựa như rơi vào hoàn cảnh lúng túng đứng tại chỗ nhìn đối phương đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, luống cuống tay chân đem quần áo đã bị xé rách nằm trên mặt đất không ngừng đắp lên người mình, hai mắt lại càng nhanh chóng đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Đáng thương đến nỗi ngay cả Ôn Noãn cũng có chút từ trong đáy lòng đồng tình với cô ta.

Kỳ thực cô vẫn không hiểu rõ, Phương Thanh Nhã đến cuối cùng rốt cuộc tại sao lại thích một người đàn ông hại vị hôn phu của mình biến thành người thực vật, cường bạo cô ta, nhục nhã cô ta, thậm chí là động tay động chân với cô ta.

Người đàn ông như vậy ngoại trừ gương mặt, toàn thân hắn hầu như không có một điểm đáng khen nào cả.

Cực đoan, bạo lực, chuyên chế, độc đoán, điên rồ, thậm chí ngay cả gương mặt đó cũng không đẹp bằng Phong Việt!

Rốt cuộc là tại sao chứ?

Cô thực sự là không hiểu!

Dù sao nếu như đổi lại là cô, Chu Văn Diệu dám làm bất cứ chuyện gì kể trên, cô dù liều mạng cũng phải cắn hắn một phát.

Phương Thanh Nhã vì mạng sống mà nhẫn nhịn cô cũng có thể hiểu được, sau lại còn yêu người đàn ông này, cô thực sự là, không hiểu nổi!

Ôn Noãn ở trong lòng tấm tắc hai tiếng, sau đó liền đem tầm mắt của mình chuyển đến trên mặt Chu Văn Diệu vẫn luôn cười nhìn cô, ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói, "Chu tiên sinh, tôi cũng là mới đẩy Phong Việt đến bên này, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy được. Ừmm, tôi biết tôi lén đẩy Phong Việt xuống dưới đây phơi nắng đã phá hủy quy định của anh, thế nhưng tôi cảm thấy một bệnh nhân, đặc biệt là bệnh nhân như Phong Việt vẫn là cần phơi nắng nhiều một chút, nếu có thể, tôi hy vọng..."

Câu nói kế tiếp Ôn Noãn còn chưa nói hết, Chu Văn Diệu liền cắt đứt, "Chu thúc không có chuyển đạt ý của tôi cho cô nghe sao? Sau này mọi chuyện của Phong Việt toàn quyền giao cho cô xử lý hết, như vậy hài lòng chưa? Ôn Noãn tiểu thư?"

Nghe thấy tên mình được nói ra từ trong miệng người đàn ông này, thành công làm cho Ôn Noãn cảm giác buồn nôn cứ như ăn phải miếng thịt béo đầy mỡ vậy.

Ngay lập tức gật đầu, cổ họng ấp a ấp úng nói, "Vậy được, Phong Việt cũng phơi nắng đủ rồi, tôi trước... đẩy anh ta lên lầu trước, mọi người cái gì đó... cứ tiếp tục chơi đi..."

Nói xong, cô liền nhanh chóng đẩy Phong Việt chạy thoát.

Để lại Chu Văn Diệu nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, khóe miệng cong một cái, sau đó nhìn về phía người phụ nữ khóc khẽ ở bên cạnh, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô ta, dùng sức nhéo một cái, "Nếu như còn không nghe lời nữa, trừng phạt lần sau không phải đơn giản như vậy nữa đâu."

Nói xong, người đàn ông cầm lên tây trang bị ném sang một bên, khoác lên người mình, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Để lại Phương Thanh Nhã một thân một mình ngồi tại chỗ cũ, nước mắt rơi lã chã, hồi lâu mới ngước mắt lên.

Người phụ nữ lúc này, ở chỗ sâu trong đáy mắt tràn đầy oán hận sâu đậm và bi phẫn, chỉ là ngạc nhiên ở chỗ, cũng không phải là hướng về phía phương hướng Chu Văn Diệu rời khỏi, mà là vị trí Ôn Noãn đứng ban nãy.

Cô dùng sức bóp tay, mãi cho đến khi ngón tay trắng bệch cũng vẫn không có ý định buông ra.

Một đầu khác Ôn Noãn rốt cuộc cũng mang Phong Việt về phòng hai người lúc này tựa ở cửa phòng từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chờ hơi thở đều đặn mới chậm rãi đi đến bên cạnh bàn rót cho mình một cốc nước ấm, hạ xuống tâm tình phiền muộn.

Sau đó lại dùng cốc nước kia rót nước đưa tới bên miệng Phong Việt, "Anh có khát không?"

Đến lúc tiến tới cô mới phản ứng được, Phong Việt bây giờ hẳn là không có biện pháp uống, ah một tiếng, vừa mới chuẩn bị lấy cái cốc nước ra, liền phát hiện miệng cốc bỗng nhiên tựa như bị vật gì đó cắn chặt.

Mắt thấy Phong Việt há miệng Ô Ôn Noãn nhất thời ngạc nhiên trợn to hai mắt, "Anh... anh..."

Sau đó rất nhanh đứng lên, cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy cái cốc, giúp Phong Việt uống nước, đồng thời tay kia không ngừng lau nước nhiễu bên miệng giúp hắn.

"Cứ như vậy, đúng, uống chậm một chút, chậm một chút, anh lợi hại quá, Phong Việt!"

Nghe được hai chữ lợi hại, lỗ tai Phong Việt không chịu khống chế mà đỏ lên, trời mới biết hắn đã liên tưởng đến cái gì.

Đợi uống xong nửa cốc nước, Ôn Noãn liền cả người nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống trước mặt Phong Việt, dùng sức cầm tay hắn, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn về phía hắn, "Anh sẽ khỏe lên thôi, anh nhất định sẽ khỏe lại, Phong Việt! Có thể bây giờ anh sẽ đau đớn, sẽ khó chịu, sẽ không cam lòng, thậm chí bất lực, thế nhưng xin tin tưởng tôi, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi, ban nãy không phải là có tiến triển rồi sao? Về sau anh cũng sẽ gặp được người vợ mà anh yêu thương, sẽ cùng cô ấy sinh hạ một đứa trẻ đáng yêu, sẽ sở hữu một gia đình mỹ mãn, tất cả đều sẽ có."

Vừa nói chuyện, Ôn Noãn hơi nâng lên khóe miệng, cả khuôn mặt giống như là mạ một tầng ánh sáng, trong nháy mắt liền xua tan đại bộ phận lo lắng trong lòng Phong Việt.

Phải không?

Hắn ở trong lòng nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Nhưng hai mắt nhìn về phía nữ sinh lại không tự chủ được mang theo một chút nhu hòa...

Mà từ sau khi kết thúc lần trừng phạt đó, trong một khoảng thời gian rất dài, Ôn Noãn ở nhà đều không đụng phải Phương Thanh Nhã, một lần cũng không có.

Vào lúc cô cho rằng đối phương có phải là xấu hổ không muốn gặp lại cô hay không thì cô lại nhận được lời mời từ đối phương.

Hơn nữa còn là vào thời điểm buổi tối hơn chín giờ, chuyện gì cô cũng đã làm xong, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ôn Noãn vẻ mặt mộng bức tuân theo yêu cầu đối phương đi lên căn phòng ở trên lầu của Phương Thanh Nhã, lúc này người phụ nữ trong phòng đang mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đỏ mỉm cười nhìn cô.

Mùi trong phòng hết sức cổ quái, ngửi thôi cũng làm người ta hết sức khó chịu.

Nhưng bởi vì lễ phép, Ôn Noãn vẫn là đi vào.

"Chào cô, cho hỏi..."

Lúc này lời Ôn Noãn nói, Phương Thanh Nhã cái gì cũng đều nghe không lọt, nghĩ trong đầu hoàn toàn chính là cuộc trò chuyện vào lúc ban ngày.

"Chào cô, tôi và chồng mình...ừm... cuộc sống vợ chồng có chút không hài hòa, là cái loại đặc biệt không hòa hài kia, cho hỏi có loại hương nào có thể làm cho chúng tôi..."

"Có, chắc chắn có, chỗ này có vài loại, nữ sĩ cô xem xem muốn loại nào?"

"Loại dược hiệu lớn nhất ấy."

Nhìn thấy tôi hãm trong nước bùn cười đặc biệt vui vẻ phải không? Thấy tôi phải chịu khuất nhục rất cao cao tại thượng phải không? Như vậy thì cho tôi xem thử, cô cũng giống như tôi rơi vào bùn lầy, còn có thể cười vui vẻ giống như vậy nữa hay không?

Có phải hay không, hả?

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cũng sẽ không được như ý, yên tâm ~

Cặn bã nam tiện nữ sẽ không có kết cuộc tốt~

Còn có, mùa đông ta sẽ không để mọi người chịu ngược, ngọt ngào đều ở kết cục a~~

Bạn đang đọc [Xuyên Nhanh] Trước Lúc Nam Thần Hắc Hóa của Đường Mật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.