Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ sinh tai tiếng (3)

Tiểu thuyết gốc · 2322 chữ

Bước vào phòng khách, Minh Nguyệt thấy bố đang ngồi xem ti vi cùng vợ của ông ta, Ngọc Hân thì ở bên cạnh duyên dáng gọt táo. Hình ảnh một nhà ba người thật ấm áp làm sao.

Vừa thấy Minh Nguyệt, bà Hà vội đứng dậy, đon đả đi tới bên cạnh xách cặp, cất giày giúp cô.

Ngọc Hân không đứng lên nhưng cũng mỉm cười, thân thiện nói:

- Em về rồi, chị có gọt táo nè, lát em nhớ ăn nhé.

Trái với hai người đó, ông Long, bố của Minh Nguyệt trông không được vui cho lắm, ông gằn giọng hỏi:

- Đi đâu mà giờ này mới về?

Minh Nguyệt dựa theo thái độ của người ủy thác với bố, lễ phép trả lời:

- Xe con bị hư.

Ngọc Hân nhìn Minh Nguyệt từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên vẻ quan tâm:

- Em đi đâu mà mặt mày, tay chân trầy trụa, quần áo lấm lem thế kia? Mau lại đây, để chị kiểm tra vết thương cho em.

Nói rồi Ngọc Hân chạy vào bếp lấy hộp cứu thương, một hai kéo tay Minh Nguyệt ngồi xuống sô pha để cô ta xem xét vết thương ở cánh tay của cô.

Minh Nguyệt thẳng thắn từ chối:

- Tôi đã sát trùng và băng bó đàng hoàng rồi. Chuyện nhỏ này không cần phiền đến chị. Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của chị.

Ngọc Hân rơm rớm nước mắt nhìn Minh Nguyệt, sau đó ôm hộp cứu thương đem đi cất.

Ông Long không hài lòng trước thái độ đó của Minh Nguyệt, nghiêm giọng quát:

- Hỗn láo! Dám ăn nói với chị của con như vậy hả? Mau xin lỗi chị con!

Người ủy thác tính cách yếu đuối, chỉ biết im lặng chịu đựng cho qua chuyện chứ không dám phản kháng, cho nên luôn bị bắt nạt. Minh Nguyệt lại không như thế. Cô lập tức phản bác:

- Con không xin lỗi. Con đâu có làm gì sai. Con đã từ chối rất lịch sự.

Ông Long chỉ tay vô mặt Minh Nguyệt, mắng:

- Còn dám cãi?!

Bà Hà vuốt giận cho chồng, ôn tồn khuyên nhủ:

- Anh đừng la Anh Thư nữa, anh không thấy là mình mẩy con bé toàn thương tích sao? Không biết con đã gặp phải chuyện gì ở ngoài đường, anh không hỏi han, còn trách mắng con.

Đoạn bà Hà nhìn Minh Nguyệt, quan tâm hỏi:

- Con có còn đau không? Có muốn đi bệnh viện băng bó lại không?

Minh Nguyệt cúi đầu, rụt rè đáp:

- Con không sao. Không cần đi bệnh viện đâu ạ.

Ông Long nhíu mày, hỏi:

- Ai đánh con?

Đúng lúc này Ngọc Hân cầm điện thoại chạy ra, vừa đi vừa nói:

- Bố mẹ ơi, con mới thấy đoạn clip này trên mạng.

Minh Nguyệt vừa nghe liền có dự cảm không lành. Dù đã đoán ra được phần nào, cô vẫn tò mò muốn biết bọn chúng đã giở trò gì. Nghĩ như vậy, Minh Nguyệt bèn lại gần ông Long, ghé qua vai ông ta xem ké đoạn clip ở trên máy của Ngọc Hân.

Nội dung đoạn clip giống như Minh Nguyệt đã dự đoán, chính là cảnh cô cầm gậy ba khúc hung hăng đánh người. Âm thanh cũng đã bị chỉnh sửa, chỉ nghe thấy tiếng la hét của cô chứ hoàn toàn không có tiếng hò reo cổ vũ, đòi đánh chết cô của bọn du côn kia.

Ông Long xem xong thì nổi giận đùng đùng chạy đi kiếm cây chổi lông gà đòi đánh chết cô.

- Thứ mất dạy! Uổng công tao lo cho mày ăn học, mày lại ra đường kết bè kết phái đánh nhau với người ta. Đã vậy còn không biết hối lỗi, về nhà lớn tiếng với chị mày, hỗn hào với bố mày.

Bà Hà khuyên can chồng:

- Anh hãy bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó. Con nó sai thì từ từ chúng ta dạy dỗ lại. Việc cấp bách nhất là phải ngăn chặn clip này phát tán trên mạng, tránh làm ảnh hưởng tới uy tín của anh và công ty.

Ngọc Hân cũng phụ hoạ với mẹ xin tha cho Minh Nguyệt:

- Bố ơi, đâu phải khi không em Thư đánh bạn. Ắt hẳn phải có nguyên nhân nào đó. Chúng ta hãy ngồi xuống nghe em ấy giải thích rõ nguồn cơn.

Ông Long nện mạnh cây chổi lông gà xuống bàn, tức giận quát vào mặt Minh Nguyệt:

- Mày hãy mau giải thích! Chuyện này là sao?

Minh Nguyệt bình thản trả lời:

- Chúng nó đánh con thì con đánh lại thôi.

Bà Hà lo lắng hỏi:

- Nhưng tại sao con lại bị đánh? Con bị tụi nó bắt nạt, phải không con?

Minh Nguyệt nhìn đôi mắt hiền từ của bà Hà mà không ngừng thán phục tài năng diễn xuất đỉnh cao của bà ta. Nếu không có ký ức của người ủy thác, chắc cô cũng nghĩ bà ta là người tốt.

Ngọc Hân như sực nhớ ra gì đó, khẽ kêu lên:

- Chẳng lẽ là vì chuyện đó?

Ông Long quay sang hỏi con gái:

- Con nói chuyện đó là chuyện gì?

Ngọc Hân nhìn Minh Nguyệt bằng ánh mắt ái ngại, nửa như muốn nói nửa lại thôi. Ông Long hỏi mãi cô ta mới trả lời, kể lại vụ thư tình.

Ngọc Hân thút thít khóc, bộ dáng đau lòng khôn xiết:

- Là lỗi của con. Có lẽ các bạn ấy thấy bất bình thay con nên mới làm như vậy. Bố hãy tin con, con thật sự không biết em Thư cũng thích Hoài Phong. Nếu biết, con sẽ chủ động rút lui.

Ông Long biết chuyện Ngọc Hân đang cặp kè với Trịnh Hoài Phong, con trai út của Tổng giám đốc Công ty Cổ phần Xuất nhập khẩu Trịnh Gia.

Ông ta không phản đối, cũng không có ý kiến gì, ngấm ngầm đồng ý cho Ngọc Hân qua lại với Trịnh Hoài Phong, thậm chí còn tính tới chuyện sang năm cho con gái sang Anh du học để bồi dưỡng tình cảm với cậu út nhà họ Trịnh.

Bây giờ nghe Ngọc Hân nói như vậy, ông ta vô cùng tức giận. Ông an ủi con gái:

- Tình cảm không phải là thứ nói nhường là nhường. Chuyện này để bố phân xử cho con.

Ông ta liếc nhìn Minh Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, cầm chổi lông gà chĩa về phía cô, lớn tiếng hỏi:

- Anh Thư, tại sao mày lại dám có ý đồ cướp bạn trai của chị mày?

Minh Nguyệt ngay thẳng đáp:

- Con không có. Con cũng biết tự lượng sức mình mà. Bộ dáng con như vầy, dù có đứng trước mặt cậu ta đòi sống đòi chết vì cậu ta cũng chưa chắc khiến cậu ta xiêu lòng. Hà cứ gì con phải đâm đầu vào vách tường để tự chuốc khổ cho mình, bố nghĩ kỹ lại xem con nói có đúng không?

Nói tới đây Minh Nguyệt hướng ánh mắt về phía Ngọc Hân, thân thiện mỉm cười với cô ta:

- Chị đừng nhường Hoài Phong cho tôi làm gì. Có nhường thì tôi cũng không thèm lấy. Vả lại chưa chắc Hoài Phong đồng ý với chị. Cậu ta là con người, tự biết suy nghĩ, đâu phải đồ vật của chị mà chị nói nhường là nhường. Hai người phải ở bên cạnh nhau cả đời thì tôi mới thấy vui được.

Ông Long đập mạnh cây chổi lông gà xuống mặt bàn, quát:

- Anh Thư, sao mày dám ăn nói với chị mày như vậy?!

Minh Nguyệt thờ ơ đáp:

- Con nói chuyện như vậy là đã lịch sự lắm rồi. Nếu bố không đồng ý thì có thể đăng lên mạng nhờ cộng đồng mạng phân xử giùm. Bố đăng bản đầy đủ chứ đừng đăng bản cắt ghép, chỉnh sửa như đoạn clip bố xem khi nãy. Để người khác biết được thì không hay đâu.

- Mày nói vậy là có ý gì? - Ông Long gằn giọng hỏi.

Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, giật mình kêu lên:

- Chà, mới đó mà đã chín giờ rồi. Thôi con về phòng trước. Chúc bố và dì ngủ ngon.

Nói rồi Minh Nguyệt ôm cặp chạy lên lầu, mặc cho ông Long mắng chửi, cô cũng không thèm quay đầu lại.

Việc đầu tiên Minh Nguyệt làm khi về phòng là kiểm tra xem bên trong có máy quay lén hay thiết bị ghi âm nào không. Sau khi chắc chắn không có gì đáng ngờ cô mới an tâm đi tắm.

Minh Nguyệt ngồi vào bàn học lúc mười giờ, sau khi đã tắm rửa, giặt giũ xong xuôi. Cô tự sát trùng rồi băng bó lại vết thương, một lúc sau mới mở máy tính và tập vở ra để học bài.

Người ủy thác vốn là học sinh giỏi, nhưng từ khi vào lớp 10, cô bé liên tục bị chuyện gia đình và trường học làm cho phiền não, vì thế học hành sa sút, hạng tụt dần qua từng học kỳ. Ông Long cũng vì vậy mà càng thêm thất vọng về đứa con gái cả tài lẫn sắc đều không có này.

Minh Nguyệt quyết định, mặc kệ thế nào, kết quả thi cuối kỳ không thể quá tệ.

Máy tính vừa khởi động xong thì tin nhắn Facebook của Khánh An ồ ạt nhảy lên.

Bình Yên: Thư ơi, cậu đâu rồi? Sao tớ nhắn tin, gọi điện mà không thấy ai trả lời?

Bình Yên: Cậu đừng để ý tới mấy đoạn clip trên mạng. Tớ đã nhờ chị Thanh xử lý rồi. Tớ mà biết đứa nào làm tớ sẽ đánh nó ba má nhận không ra luôn.

Bình Yên: Cậu đã về nhà chưa? Đừng nói là bị bố tịch thu điện thoại rồi nha?

Phía dưới còn hơn chục tin nhắn nhưng Minh Nguyệt không kịp đọc, cô vội lục cặp kiếm điện thoại để kiểm tra thì phát hiện điện thoại đang ở chế độ im lặng, mở lên xem thì thấy có năm cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn của Khánh An.

Minh Nguyệt chưa kịp nhắn tin trả lời thì Khánh An lại gửi tin nhắn tới.

Bình Yên: Sao cậu online trễ vậy? Bị bố mắng hả?

Anh Thư: Xin lỗi cậu. Tớ để chế độ im lặng nên không nghe thấy cậu gọi. Tớ ghé trường lấy xe nên về trễ, bị bố la cho một trận nhưng tớ đã nhanh chân chuồn lẹ.

Anh Thư: Tớ không để ý tới mấy đoạn clip đó đâu. Cậu đừng lo cho tớ. Sự thật mãi mãi là sự thật, không thể che giấu chỉ bằng những trò trẻ con đó.

Bình Yên: Cậu nghĩ được như vậy là tốt. Đừng xem hay đọc bình luận. Toàn mấy đứa không biết gì mà vô phán như đúng rồi.

Bình Yên: Suýt thì tớ quên, hôm nay cậu ngầu lắm đó. Cậu lén lút học võ hồi nào? Khai ra mau!

Anh Thư: Tớ tự học ở trên mạng. Nếu cậu muốn, tụi mình có thể cùng tập.

Bình Yên: Thôi cho tớ xin. Cậu cũng biết tớ không thích vận động quá nhiều mà. Ha ha.

Anh Thư: Vậy dẹp chuyện học võ sang một bên. Bây giờ cậu thấy trong người thế nào? Những chỗ bị đánh còn đau không?

Bình Yên: Cậu yên tâm, tớ không sao. Lúc tắm chỉ hơi rát một chút. Xin lỗi vì đã kéo cậu đi tới đó dù cậu không muốn.

Anh Thư: Lỗi phải gì. Nếu không tới đó thì sao lấy được tập vở. Mất điện thoại coi như tớ mất tiền dành dụm bấy lâu nay luôn.

Bình Yên: Ha ha, lần này coi như xé nháp. Nếu có lần sau tớ sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

Anh Thư: ( ̄  ̄ |||)

Bình Yên: Ha ha, tớ đùa đó. Cậu làm bài tập chưa?

Anh Thư: Tớ chưa đụng tới môn nào luôn.

Minh Nguyệt thấy Khánh An không trả lời nên không tiếp tục theo dõi màn hình máy tính nữa mà tập trung làm bài và soạn bài cho ngày mai.

Mười phút sau, messenger báo có tin nhắn tới. Minh Nguyệt mở lên xem thì thấy Khánh An gửi cho cô mấy chục tin nhắn hình ảnh.

Bình Yên: Không cần cảm ơn. Cậu chép rồi dò lại giúp tớ, chỗ nào sai nói tớ để tớ sửa luôn.

Minh Nguyệt gửi cho Khánh An biểu tượng cảm xúc hình trái tim kèm theo lời nhắn “OK” rồi lại tiếp tục làm bài.

Mười hai giờ khuya, Khánh An nhắn tin chúc Minh Nguyệt ngủ ngon rồi offline, không quên nhắc cô ngày mai nhớ đi học sớm để hai đứa có thể cùng ăn sáng ở căn tin trường.

Minh Nguyệt ngồi học tới gần hai giờ sáng mới giải quyết xong đống bài tập về nhà. Mặc dù có ký ức của người ủy thác, nói cho cùng cô vẫn không phải là chính chủ.

Minh Nguyệt gặp nhiều khó khăn trong việc dùng kiến thức ở trong ký ức của người ủy thác để giải bài tập. Cũng may cô chỉ chậm hiểu chứ không ngu. Sau một hồi trầy trật, cô đã dần làm quen và tìm ra phương pháp tự học phù hợp với mình.

Mục tiêu của người ủy thác là vượt qua được kỳ thi đại học. Nếu không cố gắng ngay từ bây giờ, rất có thể cô sẽ thất bại vào phút chót.

Giải quyết ổn thỏa bài vở, Minh Nguyệt cài đặt báo thức rồi mới yên tâm lên giường đi ngủ.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh - Thế Giới Tốt Đẹp sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.