Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ tư 16

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

“Điện hạ!”

Nhìn thấy Ôn Lung từ trong trường thi đi ra, Nhạc Dung lập tức đứng lên.

Ôn Lung cười đi đến bên cạnh cô.

“Tất cả đều thuận lợi.”

Hai mắt Nhạc Dung thoáng một cái sáng lên, “Thật tốt quá!”

“Thần tin ngài nhất định sẽ thành công mà!”

Cũng không biết người lấy Hoắc Vũ Hành ra làm lá chắn là ai nữa.

“Trở về đi, ngày mốt có lẽ sẽ có kết quả.”

“Vâng!”

Ôn Lung không quên còn có một người.

“Ôn Lê, đi thôi.”

Nhận được mệnh lệnh, Ôn Lê cất bước đi theo sau hai người.

Nhạc Dung ríu rít nói chuyện với Ôn Lê, nghe cô miêu tả quá trình thi cử, trong ánh mắt đầy cung kính.

Mà Ôn Lê có hệ thống thông minh giao tiếp với con người, thì lại đi ở phía sau không lên tiếng.

Dù sao thì ngày thường cũng là Ôn Lung nói gì thì hắn trả lời cái đó. Tuyệt đối sẽ không chủ động khơi mào đề tài.

Chương trình của hắn không có thứ đồ này.

Nhưng mà gần đây, hình như có chút biến hóa.

Ôn Lê quay đầu đi, nhìn về mặt kính ở phía ven đường.

Bên trong bày đồ triển lãm của cửa hàng.

Từ trong mặt kính, hắn có thể nhìn thấy bộ dạng của mình.

Ý thức gọi là “Ta” càng ngày càng mạnh.

“Ta” tên là Ôn Lê.

“Ta” muốn nói chuyện.

Thân thể muốn làm một người tự mình có ý thức phát ra âm thanh, mà không phải là một người máy.

Đó là quá trình mà mỗi một sinh mệnh mới nào cũng sẽ trải qua.

Họ coi tự mình có ý thức là trung tâm.

Ôn Lê nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trên mặt kính.

Nửa khuôn mặt không bị che đậy bởi áo choàng, là tấm kim loại màu đen và đôi môi với chất liệu kỳ lạ, khe hở ở giữa là các đường dây điện chằng chịt đủ các sắc màu.

Trong mắt của nhân loại, hắn hẳn là một tên quái vật.

Ta là quái vật sao?

Trong mắt Ôn Lê hiện lên một tia cảm xúc mờ mịt giống như nhân loại.

Vậy thì trong mắt của chủ nhân, có phải cũng thấy như vậy hay không?

“Ôn Lê?” Thấy hắn bỗng nhiên ngừng lại, Ôn Lung quay đầu lại gọi hắn.

“Sao vậy?”

“Chủ nhân.”

“Hử?”

Ôn Lê nhìn về phía một cửa hàng nào đó ở trên phố.

Hắn nói ra từng chữ một, “Ta muốn.”

Ôn Lung ngẩn ra, nhìn về hướng Ôn Lê chỉ.

Đó là một cửa hàng công nghệ sinh học chế tạo lớp da của người máy.

Cô nhìn thấy cửa hàng kia, lại chậm chạp không nói gì.

Một người máy sẽ không mở miệng đưa ra yêu cầu. Nhưng mà Ôn Lê lại nói “Ta muốn”.

Cái chữ “muốn” này, chưa bao giờ thuộc về người máy.

【Mức độ tự do của vai ác so với hai năm trước đã cao hơn rồi. 】

【 Hắn sẽ từ từ trở thành vai ác số 73 hoàn toàn thoát khỏi chương trình trói buộc trong cốt truyện. 】

Ôn Lung trầm mặc.

Điểm này cô hiểu rõ.

Nhạc Dung vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.

Cô ấy không hiểu biết về người máy, vì vậy cho nên cũng không hiểu vì sao Ôn Lung lại trầm mặc.

“Được, vừa hay hai ngày này chờ kết quả nhập học.” Ôn Lung cuối cùng cũng mở miệng.

“Ta dẫn ngươi đi.”

Trước đây không bọc thêm lớp da bên ngoài cho Ôn Lê là bởi vì cứ cách mấy ngày là phải thêm chức năng cho hắn.

Nếu như không có lớp da thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng mà bây giờ,cơ thể của Ôn Lê phần lớn đã sửa chữa xong, hơn nữa cô cũng phải đi học.

Con em quý tộc trong học viện của đế quốc rất đông đảo, chắc hẳn có người đã nhìn thấy bộ dáng bị tổn hại của Ôn Lê trước đây.

Huống chi sự nhận thức của Ôn Lê đã tăng lên, phương diện nào đó đúng là cũng phải chú ý một chút.

Để một khuôn mặt như vậy dọa tới người khác thì không nói, nói không chừng còn tổn thương đến lòng tự trọng của vai ác nữa. Tốt nhất là không nên để chuyện này xảy ra.

Ôn Lung cổ quái mà nhíu mày.

Mặc dù cũng không rõ lắm, vai ác có cái thứ gọi là lòng tự trọng này hay không nữa.

……

Mặc dù công nghệ chế tạo da cho người máy của đế quốc Aqier đã rất thành thạo, nhưng mà từ việc lựa chọn phẩm loại đến việc phủ da lên cho Ôn Lê cũng phải mất hết hai ngày.

Cũng may là thành quả cuối cùng cũng không tồi.

Nhạc Dung nhìn nam nhân cao lớn đứng trước mặt, không khỏi trừng lớn hai mắt.

Nếu như không phải biểu tình của Ôn Lê vẫn trước sau như một, thì cô ấy thật sự cho rằng đây là người thật rồi.

“Cũng không tệ lắm.”

Ôn Lung kết luận.

Ôn Lê chớp chớp mắt.

Bây giờ hắn đã có mí mắt rồi. Mặc dù việc chớp mắt là không cần thiết, nhưng vì để giống con người hơn thì vẫn nên duy trì tần suất chớp mắt của con người.

Hắn nhìn bộ dáng của mình phản chiếu qua tấm gương.

Hắn không có quan điểm thẩm mỹ nên không phân biệt được xấu đẹp, chỉ có thể nhận ra dáng vẻ bây giờ của mình rất giống nhân loại.

Có lẽ là bởi vì Ôn Lê cuối cùng cũng có được bộ dáng của người,cho nên trong tiềm thức Nhạc Dung cũng coi hắn như con người.

Cô ấy hiếm có chia sẻ tin tức tốt với Ôn Lê: “Trong hai ngày này ngươi phủ da lên người, điện hạ đã thành công tiến vào học viện cơ giáp rồi!”

Ôn Lê chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ôn Lung, “Chúc mừng ngài, chủ nhân.”

“…… Ừ.”

Ôn Lung nhẹ nhàng nheo mắt lại.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa (Dịch) của Sồ Sồ Cúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaHoaHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.