Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tường Vi Trắng (7)

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Bánh bao hấp được dọn lên bàn, Việt Nẫm ăn hai cái, thấy thời gian sắp đến, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên vừa bước vào cửa hàng.

Anh ta cúi gằm mặt, thẫn thờ ôm một cái hộp trong tay nhìn xung quanh, hiện tại là cao điểm của cửa hàng ăn sáng, xung quanh không còn chỗ trống, chỉ còn một vị trí ngồi đối diện Việt Nẫm.

Anh ta bước tới đối diện với Việt Nẫm, "Hai lạng mì thịt bò cay, không hành lá."

Đồ đạc tùy tiện ném lên bàn, góc hộp nhô lên khiến sữa đậu nành trên bàn bị đổ xuống, trong nháy mắt ướt toàn bộ cái hộp, Việt Nẫm chỉ kịp giúp hắn dời chiếc máy tính đắt tiền nhất bên trong ra ngoài.

“Xin lỗi, xin lỗi!” sự cố bất ngờ khiến người đàn ông tỉnh táo lại một chút, anh ta nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy lau máy tính, nâng mắt nhìn cô gái đối diện.

“Ôi! Cảm ơn cô, tôi gọi cho cô chén sữa đậu nành mới nhé.”

Việt Nẫm lắc đầu: “Đồ không bị hỏng là tốt rồi.”

Trong hộp không có gì quan trọng khác, nhưng sau sự cố lúc nãy người đàn ông vẫn đặt chiếc hộp xuống đất và nói nhỏ: "Haizz… mệnh phạm thái tuế, năm hạn xui xẻo."

Cô vừa ăn xong bánh bao, mì và sữa đậu nành của người đàn ông được bưng lên, Việt Nẫm bưng sữa đậu nành chưa kịp uống hai ngụm thì điện thoại di động của người đàn ông đối diện vang lên.

“Tôi bị các người đuổi việc rồi, các người còn muốn gì nữa?”

“Ồ? Còn muốn bản thiết kế? Mẹ nó chứ nằm mơ đi! Không biết xấu hổ còn đòi tôi bản thiết kế hả? Hắn ta nói mấy phương án đó là hắn nghĩ ra…… đụng hàng? Tháng này hắn và tôi đụng hàng bao nhiêu lần rồi?”

“Nói chuyện hợp đồng với tôi? Luật pháp? Vậy luật pháp có nói với các người là muốn sa thải nhân viên phải báo trước ba tháng không?”

…….

Người đàn ông nói xong như trút giận, ném điện thoại vào trong hộp, sau đó cầm lấy máy tính, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, hai phút sau, màn hình máy tính liền biến thành màn hình màu đen, anh ta điên cuồng vỗ bàn phím, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, sau đó máy bị treo biến thành màn hình xanh.

“Con mẹ nó!!!"

“Chết tiệt! Máy hỏng rồi!”

Chửi mắng được một nửa anh ta chợt nhớ vừa rồi bị sữa đậu nành đổ vào, anh ta tức giận gập máy tính lại, không còn tâm trạng ăn uống nữa, cầm máy tính định rời đi, nhưng Việt Nẫm bỗng nhiên ngăn anh ta lại.

“Tôi biết sửa máy tính, hay là tôi xem giúp anh được không?”

……

Lý Nguyên Cát vừa ăn mì vừa nhìn cô gái ngồi đối diện thuần thục mở máy tính ra, đôi tay thoăn thoát chơi đùa.

Sau khi ăn ít đồ vào bụng làm giảm bớt cảm xúc nóng nảy, anh ta kinh ngạc nhìn Việt Nẫm, "Cô có thể sửa máy tính à? Thật không thể tin được, ở tuổi này của cô ... cô học chuyên ngành máy tính phải không?"

Việt Nẫm nhập vào mấy chuỗi mã số, cô cười khẽ trả lời: “Chỉ là sở thích thôi, chút lỗi nhỏ này không vấn đề gì cả.” Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, Việt Nẫm luôn tìm cách phá bỏ thiết lập của vòng lặp bảy ngày, cô cái gì cũng học, đặc biệt là lập trình, thời gian dài tự nhiên cái gì cũng biết.

“Yên tâm đi, sữa đậu nành chưa chảy vào máy tính, màn hình xanh là do nhiễm virus.” Trước đó từng có kinh nghiệm tương tự, Việt Nẫm nhanh chóng chỉ ra vấn đề, “Máy tính của anh có thường xuyên bị treo không, dù anh có làm sạch bộ nhớ cũng vô dụng."

"Ừm, tôi còn tưởng là do bộ nhớ không đủ, thì ra là bị nhiễm virus? Tôi thường vẽ thiết kế, cũng không kết nối Internet, không làm gì cả? Thế nào lại bị nhiễm virus?

Là một nhà thiết kế, chiếc máy tính này là vật anh ta kiếm cơm, anh ta xem trọng nó hơn cả mạng sống của mình! Nếu sử dụng bình thường thì không thể nhiễm virus, trừ khi ...

"Loại virus này sẽ sao chép mọi thứ trong máy tính của anh, bao gồm cả ổ cứng di động được gắn vào, và chờ ba tiếng sau nó sẽ tự động tải dữ liệu lên máy tính chủ." Việt Nẫm nói đến đây thì hơi dừng lại: “Thích hợp nhất để những người cùng ngành cạnh tranh.”

Mẹ kiếp! Biết ngay mà!

Chắc chắn là đám ma cà bông trộm cắp kia làm! Hôm nay anh ta bị sa thải vì phương án thiết kế của anh giống hệt của đám ma cà bông trộm cắp kia! Giống hệt nhau thì thôi đi, điểm mấu chốt nhất là hắn ta đem nộp những thứ đó trước mình.

Đây là điều cấm kỵ lớn trong ngành, hai bản thiết kế hầu như giống nhau như đúc lần lượt được nộp lên, điều này tương đương với việc nói với người khác rằng một trong hai người đã sao chép của người kia. Lúc này tình hình phía bên trên đã trở thành ai chậm hơn thì người đó sao chép, Lý Nguyên Cát nộp chậm hơn nên đã bị sa thải.

Lý Nguyên Cát nhíu mày, hai mắt sáng ngời đến kinh ngạc, nói chuyện mình đã gặp phải với Việt Nẫm và hỏi: "Cô có thể giữ con virus này làm bằng chứng được không? Tôi định ném nó vào mặt sếp của tôi!" Người sao chép không phải là anh ta, anh ta là người bị hại!

------------

Chú thích:

[1] Tân Văn Liên Bố: là một chương trình tin tức hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Trong thời gian phát sóng gốc; chương trình được chiếu đồng thời ở hầu hết các đài truyền hình địa phương và trung ương ở Trung Quốc đại lục; khiến nó trở thành một trong những chương trình được xem nhiều nhất trên thế giới.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.