Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tường Vi Trắng (5)

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Ngực Việt Nẫm đau đến mức mắt cô bắt đầu mờ đi, đôi mắt màu caramel như đang nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn vào gương khẽ nhếch khóe miệng, nhép miệng không thành tiếng.

“Ngu ngốc.”

Cô nói xong hai mắt nhắm lại, ngã xuống ghế.

“? ? ?”

“! ! !”

Lão Triệu phản ứng trước, chạy đến bên cạnh Việt Nẫm, đưa tay vỗ nhẹ vào má cô: “Việt Nẫm?”

Thấy cô không còn tri giác nữa, sờ mạch đập trên cổ, dưới tay cũng không có cảm giác gì, "Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra!"

Cô ta chết rồi ư?

Mẹ nó! Sao nói chết là chết! Những lời cuối cùng của cô ta nói có ý gì?

Shit! Rốt cuộc là NPC hay người chơi vậy!

Phá game còn chơi được gì nữa mà chơi!

“Mau cứu người!” Viên cảnh sát đặt cô xuống đất và bắt đầu hô hấp nhân tạo, vẻ mặt lão Triệu vô cùng phức tạp, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, anh ta nói với viên cảnh sát: “Tôi đi gọi xe!” Trước khi mở cửa, anh ta dường như vô ý lấy tấm thiệp và hoa tường vi trắng trên bàn đi.

Bốn người chơi đang theo dõi cuộc thẩm vấn bên ngoài và chuẩn bị xâu chuỗi manh mối cũng sững sờ ... NPC này làm sao nói chết là chết, không hề cho họ một chút chuẩn bị nào!

Ken két------

Cửa bị mở ra, Lão Triệu đặt hoa tường vi trắng và tấm thiệp lên bàn, "Mau giải mã đi, chúng ta còn mười hai tiếng nữa."

Nữ cảnh sát nghi ngờ hỏi: "??? Anh không phải đi gọi xe sao?" Cô vừa nghe Lão Triệu nói đi gọi xe, thế nào quay trở lại rồi?

Lão Triệu cười chế nhạo, "Tôi tùy tiện nói cô cũng tin? Chỉ là một NPC không quan trọng mà thôi, việc quan trọng là nhanh chóng qua ải, nếu không phải cô ta trốn sáu ngày khiến chúng ta mất nhiều thời gian tìm kiếm như vậy, thì có lẽ hung thủ thực sự đã bị xử tử rồi.

Điều kiện để qua được cửa ải Tường vi trắng là tìm ra hung thủ và giết chết hung thủ.

Mặt trăng đỏ treo cao, tiếng còi kỳ lạ cắt ngang sự tĩnh lặng của bóng đêm mờ ảo, người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam đang che bụng chạy điên cuồng trong tòa nhà bỏ hoang, khuôn mặt tái nhợt bám đầy bụi, để chạy nhanh hơn cô đã bẻ gãy gót giày cao gót dưới chân.

Cô vừa chạy vừa rẽ vào một góc phố, thở hổn hển nhìn lại, lối đi tối om vắng vẻ.

Mẹ kiếp! Tại sao trò chơi giải mã lại trở thành trò chơi rượt đuổi trong phim kinh dị chứ!

Điềm Nhuyễn Điềm cúi nhìn máu chảy ra từ kẽ ngón tay mà không kìm được nước mắt chua xót, công ty game vì để người chơi trải nghiệm nhập vai hơn, cảm giác đau trong game tương đương một nửa với thực tế!

MMP[1], trải nghiệm trò chơi cực kỳ kém!

Cô đi theo Triệu Phách Thiên lâu như vậy, nên xem như nhìn thấy rõ, khoe khoang là sẽ gánh cô trong game, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ là một con chó bắp cải[2]!

Vài giờ trước, Việt Nẫm được tuyên bố là đã chết, sợi dây manh mối bị đứt, Triệu Phách Thiên nói rằng anh ta sẽ đưa họ đi tìm manh mối, nhưng vừa ra cửa thì cô bất tỉnh, khi tỉnh lại thì cô đã ở đây!

Điều này vẫn chưa đáng sợ, đáng sợ hơn là hai người đang treo trước mặt cô, hai chân cách mặt đất đung đưa qua lại trước mặt cô, khiến chân cô mềm nhũn ra, cô lấy can đảm liếc nhìn, ĐM, đây chẳng phải là hai người bạn đồng hành của cô hay sao?

Mặt sẹo và gã người gầy kia!

Trái tim cô vẫn đang treo lơ lững thì phần bụng đau quặn thắt khiến cô ngừng suy nghĩ, cô nhìn xuống thì thấy một con dao găm đang găm vào bụng, vừa rồi sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía trước, cô không để ý đến ai ở phía sau.

“Tỉnh chưa?”

“! ! !”

Giọng người đàn ông trầm thấp và âm u, hơi thở người đó phả vào cổ Điềm Nhuyễn Điềm, dọa cô sợ hãi đến dựng tóc gáy.

“Tỉnh rồi thì chúng ta chơi trò chơi nhé!” Con dao găm từ từ được rút ra, người đó dùng nó cắt đứt sợi dây trói chặt Điềm Nhuyễn Điềm, “Chỉ cần cô trốn khỏi nhà máy này, tôi sẽ thả cô đi, thế nào?"

"Anh là ai! Tại sao lại đâm tôi, chúng ta không oán không thù mà đại ca!!" Đau đớn làm cho Điềm Nhuyễn Điềm can đảm hơn một chút, giữa lằn ranh sinh tử chất dopamine[3] được tiết ra khiến đầu óc cô tỉnh táo, cô quay lại nhìn người đàn ông mặc đồ đen.

“Anh là ‘Tường vi đen’?!”

Ôi mẹ ơi! Họ đã làm gì mà khiến hung thủ nhảy ra xử bọn họ!

……Khoan đã! Họ đã làm gì……

Điềm Nhuyễn Điềm chợt nhớ đến hai đóa Tường vi trắng và tấm thiệp.

----Tôi đang nhìn em, sở hữu em, em thuộc về tôi.

Fuck! Việt Nẫm có quan hệ với "Tường vi đen"? Trước kia “Tường vi đen” không đụng tới bọn họ, điều đó có nghĩa là họ chưa chạm vào điểm mấu chốt của hung thủ!

Triệu Phách Thiên đúng là thằng ngu, anh ta đã khiến hắn nổi điên rồi!

Gã đàn ông không nói gì, hắn huýt sáo và nghịch lưỡi dao, ánh mắt như con rắn độc nhìn cô chăm chú, “Chạy đi.”

Điềm Nhuyễn Điềm xem như hiểu tại sao gọi cửa ải này là “Địa ngục của tân thủ”, có vẻ như game over rồi!

-----------------

Chú thích:

[1] MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng. (Nguồn: https://hugioi.wordpress.com)

[2] Chó bắp cải: là thuật ngữ Internet phổ biến gần đây, nó có nghĩa là một tân binh, chơi game và những thứ tương tự rất tệ.

[3] Dopamine là một trong những hormone quan trọng trong não bộ mang lại nhiều tác dụng cho con người. Dopamine liên quan đến cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung và điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.

Khi hormone hạnh phúc dopamine được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác hưng phấn, thích thú, tăng cảm hứng sống. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ khiến bạn giảm động lực, giảm sự nhiệt tình với mọi thứ xung quanh.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.