Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai giết ai (11)

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Chuyện gì xảy ra với cô ta vậy? Hôm nay trông khác với mọi ngày thì phải?

Trần Sổ nhìn Việt Nẫm từ trên xuống dưới, không thấy có gì khác biệt, hắn bỏ qua sự khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: “Kêu hai tiếng nghe thử, kêu nghe thoải mái tao mới buông.”

Có người làm theo lời của hắn, nói với giọng điệu vênh váo, “Ây da, kêu thế nào nhỉ? Trần ca ca ~”

“Con trai mấy người đừng ghê tởm thế được không, dùng giọng tao nhã mà kêu như lúc ở trên giường ấy.”

“Em gái Giang, em ghen à?”

“Hừ! Loại hàng này cũng chỉ có các người chay mặn không kiêng kỵ.” Cô gái đứng trên bục giảng khinh bỉ nhìn xuống, “Nể tình quen biết, tôi giúp cậu thuê phòng.”

Lời nói xung quanh càng lúc càng quá đáng, Việt Nẫm là nhân vật chính không nói lời nào, cầm lấy chiếc com-pa trên bàn Trần Sổ đâm mạnh vào bàn tay đang kéo váy của cô.

Trần Sổ hoảng sợ, vội buông tay ra.

Cộp-----

Đầu nhọn của com-pa xuyên qua ống tay áo của Trần Sổ cắm sâu trên bàn.

“Mẹ Kiếp! Trần Sổ hít một hơi khí lạnh, xô ghế đứng lên, “Việt Nẫm, mày chán sống rồi hả!” Nếu hắn không nhanh tay buông ra, com-pa đã đâm thẳng vào tay hắn rồi.

“Mày có bản lĩnh cứ thử?” Việt Nẫm rút com-pa ra khỏi bàn, nhếch miệng hỏi bằng giọng điệu rất quỷ dị, “Thử xem mày chết trước hay tao chết trước?"

Mẹ Kiếp! Bình thường bọn họ chà đạp cô giống như con thỏ nhỏ, Việt Nẫm hôm nay làm sao vậy? Cô ta dám chống lại Trần Sổ? Còn cái nhìn kia nữa! Cô ta điên rồi sao!

Việt Nẫm từng yếu đuối, sắc mặt u ám, không thích nói chuyện, là chỗ trút giận của bọn họ, bọn họ đã làm qua vài lần, lúc đó cô không phải không phản kháng, nhưng trải qua sự “dạy dỗ” của bọn họ, cô cũng buông xuôi để mặc họ nhào nặn.

Hôm nay sự phản kháng của cô khác với trước kia, giống như…… không sợ chết, tính toán cùng bọn đồng quy vu tận!

Tất cả đều im lặng.

Trong lớp học ngoại trừ tiếng Trần Sổ thở hổn hển tức giận, không ai khác dám hé răng nửa lời.

Ánh mắt lạnh như băng của Việt Nẫm nhìn thẳng vào mọi người, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi vào cổ bọn học giống như bị rắn quấn lấy, không khí tràn ngập hơi thở u ám lạnh lẽo đến khó thở.

Cô ta thay đổi rồi.

Cô ta không giống như trước đây!

Không khí giằng co kéo dài cho đến khi hai nam ba nữ bước vào lớp, nam sinh dẫn đầu liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng tới vị trí gần cửa sổ, nam sinh đi phía sau thấy không khí trong lớp khác lạ liền kêu lên tiếng “ủa?”.

“Chuyện gì vậy?” Cô gái có diện mạo xinh đẹp hỏi những người trong lớp, “Sao tôi cảm thấy các cậu kỳ quái thế?”

“Chị Vãn Tình, Việt Nẫm cô ta……” Cô gái lên tiếng cẩn thận nhìn hai bên đang giằng co, “Cô ta điên rồi.”

“Cô ta muốn giết Trần Sổ!”

!!!!

Loảng xoảng----

Triệu Vãn Tình chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh giống cô đến tám phần đã lùi lại nửa bước, không cẩn thận đụng phải cái bàn phía sau.

Triệu Vãn Tình liếc nhìn chị gái của mình, mắng thầm một câu không có tiền đồ, "Đã lâu không gặp, sợ là không nhớ rõ được một số chuyện, vậy thì tạo thêm ấn tượng cho cô ta đi."

“Nhưng mà……” Theo như tình hình hiện tại, bọn họ không có ai ra tay!

Cô gái vẫn chưa nói xong thì chuông reo vào học vang lên, một giáo viên cầm sách giáo khoa bước vào lớp.

“Các em đứng chặn cửa lớp làm gì? Nào, đến giờ học rồi.” Ông đặt cuốn sách giáo khoa lên bục giảng, nhìn thấy bàn ghế lộn xộn và sách giáo khoa bị xé nát trong góc thì nhíu mày lại.

Ông ta biết Việt Nẫm lại bị những thiếu gia và tiểu thư này bắt nạt, nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì chứ? Những người này ông ta không trêu vào nổi, bọn họ chỉ thuận miệng nói một câu thôi thì ông ta khỏi ở thành phố này luôn, ông ta còn phải nuôi gia đình, con gái ông đang học lớp bên cạnh nữa.

Việt Nẫm không có gì cả, gia đình cô cũng không thể so sánh được với họ.

Nhiều năm như vậy, ông ta đã sớm chai sạn rồi.

Trên bục giảng, giọng nói của giáo viên nghiêm túc, giọng điệu như muốn ám chỉ những học sinh nổi loạn, “Việt Nẫm, về chỗ ngồi của em đi, dọn dẹp bàn học sạch sẽ.”

Sợ bị liên lụy, ông ta khó chịu nói thêm một câu, “Em làm khẽ thôi, đừng quấy rầy chúng tôi học.”

Người nào đó trong lớp phát ra tiếng cười khinh thường, tựa như một giọt nước rơi vào trong dầu nóng, váng dầu lan ra khắp nơi.

Tiếng cười khẽ này phá vỡ khí thế vừa rồi của Việt Nẫm, tất cả mọi người như tìm thấy được chỗ dựa, dùng ánh mắt quan sát tất cả như đang xem hài kịch.

Cái chết của Dư Mặc có lẽ đã mang đến cho cô chút dũng khí phản kháng lại, nên cô ta mới dám nói chuyện với bọn họ như vậy, Trần Sổ là tên hèn nhát, thế mà bị Việt Nẫm hù dọa cơ chứ?

Thỏ con quả nhiên vẫn là thỏ con, cho dù cố gắng ngụy trang mình thành sói con đi chăng nữa thì cũng không hợp với bọn họ.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.