Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai giết ai (6)

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

"Khách sạn? Cô là học sinh sao lại ở đó?" Thực tập sinh ghi lại tất cả thông tin, "Cô không phải người thành phố này đúng không? Sao cô không sống ở nhà?"

"Điều này không nằm trong phạm vi hợp tác của tôi, cảnh sát Hứa."

Hứa Thành đá người thực tập dưới gầm bàn, bảo anh ta thay đổi câu hỏi, nhưng anh ta thì lật xem kết quả điều tra vừa mới lấy được, bên trong viết rõ quan hệ giữa Việt Nẫm và nạn nhân.

“Sau đó cô có phát hiện thêm gì ở hiện trường không?”

“Không có.”

Hứa Thành liếc mắt nhìn thực tập sinh, "Bạn học của cô nói cô và cô gái nhảy lầu có quan hệ rất tốt, như hình với bóng? Vậy lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy trước khi cô ấy nhảy lầu là khi nào? Ở đâu?"

“Quan hệ bình thường thôi.” Việt Nẫm nhớ đến nội dung trong nhật ký, cùng với bộ dáng hôm qua cô gặp, “Ngày hôm qua ở bệnh viện thành phố, chúng tôi không đi cùng nhau, tình cờ gặp nhau trong thang máy."

"Cô ấy bị bệnh à?"

"Không biết nha."

“Cô biết.” Hứa Thành nhìn dáng vẻ của Việt Nẫm liền biết cô biết rõ chuyện gì đang xảy ra. “Cô biết nhưng cô không nói, tại sao?”

Tại sao? Nói cho họ biết kết quả suy đoán của mình? Còn bằng chứng thì sao?

Nếu giải thích thì rất phiền phức, sau khi suy nghĩ Việt Nẫm chỉ đáp: “Các anh chờ kết quả khám nghiệm tử thi đi.”

Cảnh sát thực tập: “………”

Hứa Thành dường như đã nghĩ ra điều gì đó, im lặng không nói gì.

Việt Nẫm thành thật nói hết tất cả những gì mình biết và nhân tiện ăn trưa ở đây luôn, buổi chiều Hứa Thành liền bảo cô ký tên.

“Có muốn tôi giúp cô gọi ba mẹ đến đón không?”

Việt Nẫm im lặng một lúc, sau đó nhìn vào đôi mắt tươi cười của Hứa Thành, "Anh cố ý."

Hứa Thành nhìn cô gái nhỏ rồi xoa đầu cô, như vừa nhắc nhở vừa khuyên nhủ, “Cô rất thông minh, nhưng có một số việc không thể ỷ vào mình thông minh mà làm, cho dù không tra ra dấu vết nhưng cũng không thể làm, cô hiểu không?”

“Cảnh cáo?”

“Không, tôi chỉ muốn cô dọn sạch cái đuôi của mình thôi.” Hứa Thành chớp mắt nhìn Việt Nẫm, “Lời khuyên của người đã từng đến đây.”

Anh chàng này…… rất thú vị.

.................................

“Hứa Đội, anh nói thêm gì với cô ấy nữa vậy? Lâu như vậy" Cậu cảnh sát thực tập lẩm bẩm rồi vòng tay qua người rồi xoa xoa, "Cô gái này thật quỷ dị, cô ấy bóc trần không còn một mảnh, bị cô ấy nhìn thôi mà em đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng thẩm vấn giảm xuống rồi.”

“Cậu nghĩ cô ấy là tủ lạnh à?” Hứa Thành ngậm một điếu thuốc, không châm lên, nhẹ giọng cười cười, "Cô ấy lợi hại đấy.”

"A?" Cảnh sát thực tập kêu lên, "Chẳng lẽ cô ấy là hung thủ của vụ án này sao?!! Hứa Đội! Anh có muốn em bắt cô ấy lại không!"

Đẩy người xuống còn cố ý báo cảnh sát, còn che giấu nhiều việc, nhìn là biết đang giở trò.

Cậu cảnh sát nhỏ càng nghĩ càng cảm thấy đúng sự thật, đang định đuổi theo thì bị Hứa Thành ngăn lại, anh ta tức giận liếc nhìn cậu cảnh sát trẻ, “Động bộ não của cậu đi, dựa vào chỉ số thông minh của cô ấy nếu làm những chuyện này sẽ không làm đến mơ hồ như vậy.”

"Dù sao vụ án này không giao cho tôi, không do tôi quản, các cậu tự mình đau đầu nhức óc đi."

Cảnh sát nhỏ: “………”

Hứa đội, anh nói nghiêm túc hả? Anh không quan tâm? Lúc trước là ai bảo cậu ta lấy biên bản ghi chép! Cấp trên hỏi tới một thực tập sinh như mình sao đỡ nổi trời!

Thấy cậu cảnh sát nhỏ như thế, Hứa Thành không trêu chọc cậu ta nữa, đưa cho cậu ta một phần hồ sơ khác trên tay.

Nhìn vào dòng chữ trong hồ sơ, cảnh sát nhỏ kêu "Ơ?" lên, "Đây là hồ sơ vụ báo án giả tối hôm qua mà? Vụ trộm thẻ ngân hàng hơn một triệu đồng?"

Cậu ta biết vụ báo án giả này, tối hôm qua có hai mẹ con đến báo án, nói là tiền trong thẻ ngân hàng bị mất, hơn một triệu, bọn họ lập tức lập hồ sơ thành vụ trọng án để giải quyết, kết quả điều tra ra thì phát hiện thẻ ngân hàng của họ không có nhiều tiền như vậy, vẻ mặt của hai mẹ con họ như bị mắc câu ấy, cả hai gây rối đến tận sáng…… Sáng nay cậu ta mới ngồi trên ghế chợp mắt một lát thì xảy ra vụ án của Dư Mặc.

Tiền thì ít, việc thì nhiều, người mệt mỏi, làm cảnh sát thật vất vả.

Cảnh sát nhỏ không biết tại sao Hứa đội đưa hồ sơ cho cậu ta, vì vậy cậu ta thở dài nghi ngờ hỏi, "Hồ sơ này không phải bị hủy bỏ rồi sao? Hứa đội, tại sao anh vẫn giữ nó?"

"Cậu xem kỹ lời khai của họ, hơn một triệu là tiền bán nhà của người chồng đã mất trước đây, người chồng có một đứa con gái."

Cảnh sát nhỏ bé nhìn xuống và thấy hai chữ quen thuộc.

“Việt Nẫm?”

Không phải chứ! Chắc không phải cùng một người đâu nhỉ!

Thế giới này sao lại nhỏ như vậy?

Cảnh sát nhỏ đầu óc được khai thông, chỉ số thông minh online, "Hứa đội, anh nói vụ án giả kia là thật?"

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.