Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6: Thao tới bắn nước tiểu, gọi ông xã.(H)

Phiên bản Dịch · 2510 chữ

Chương 6: Thao tới bắn nước tiểu, gọi ông xã.

Bên trên mặt gương phủ đầy bụi, phản chiếu bóng người mơ hồ không rõ.

Một dòng nước bỗng dưng xuất hiện, rửa sạch bụi bặm bám ở mặt gương, sau đó một trận gió thổi tới, thổi khô nước trên gương.

Trông giống như là một cái gương mới, phản chiếu rõ ràng hình ảnh Nguyễn Thời Hành đã bị thao đến dâm loạn bất kham.

Gương mặt rất có khí phách của nam nhi giờ đang rơi vào trạng thái mê man, hai mắt thất thần, môi mỏng bị gặm cắn đến sưng to, đầu lưỡi vươn ra bên ngoài, giống hệt một con chó cái động dục.

Dương vật của dựng đứng, vung vẩy trong không khí theo tần suất bị thao, trên cơ ngực no đủ là những vết bầm xanh tím và dấu tay đan xen, núm vú đã bị thiếu niên phía sau cắn tới sưng tấy trầy da, nhìn như một quả nho tím.

Chân của cậu bị banh rộng sang hai bên, tấm gương chiếu rõ hình ảnh lỗ đít nhỏ đỏ bừng đang bị thao, tham lam ngậm lấy dương vật của đàn ông làm cho người ta phát cuồng.

Nguyễn Thời Hành đã bị thao đến thần trí mơ màng cũng nhìn thấy hiện tượng kỳ kia, nhưng đầu óc lại không thể suy luận và phản ứng, chỉ biết a a rên rỉ, bị thao quá lâu khiến âm thanh của cậu cũng trở nên dâm mị.

“Mở to hai mắt mà nhìn bộ dạng của cậu hiện tại, nhìn cho rõ là ai đang thao cậu.”

Loan Ngọc ngậm vành tai cậu, ghé bên tai cậu thì thầm những lời ái muội.

Nguyễn Thời Hành bị hắn liếm eo liền nhũn ra, trợn tròn mắt nhìn cảnh bản thân đang bị thao ở trong gương, làm cậu hoảng hốt.

Nguyễn Thời Hành khóc nức nở rên rỉ, ngón tay không an phận muốn chạm vào phía dưới.

“Thật lớn... A... Dương vật lớn... Cắm vào toàn bộ... Nuốt hết rồi...”

Cậu nhìn dương vật lớn đang đâm chọc trong hậu huyệt của mình, ngây ngốc cười.

“Sao cậu... Sao cậu có thể như vậy... Dâm đãng!”

Loan Ngọc không nghĩ tới cậu ta lại phản ứng như thế, bị sự dâm đãng của Nguyễn Thời Hành làm cho choáng váng, lửa dục tăng vọt, đồng thời trong lòng hắn cũng hận không biết bao nhiêu người đã từng nhìn thấy dáng vẻ dâm loạn của tên này.

Hắn ấn Nguyễn Thời Hành lên mặt gương, điên cuồng thúc mạnh, lưu lại vô số vết hôn và dấu răng trên tấm lưng rắn chắc của cậu ta.

Mặt kính lạnh lẽo không ngừng cọ xát hai núm vú đã sưng đỏ, làm Nguyễn Thời Hành cảm thấy ngứa ngáy, không thể chịu được khóc lóc cầu xin Loan Ngọc sờ chúng.

“Sờ núm vú... Ưm a... Ngứa quá... Mau sờ...”

Loan Ngọc mặc kệ, cơ thể của Nguyễn Thời Hành giờ đang lơ lửng ở trên không, có mỗi hắn là chỗ dựa duy nhất, tư thế này có thể đâm vào rất sâu, thịt huyệt dâm đãng không ngừng cắn chặt dương vật của hắn, làm hắn cực kỳ sung sướng.

Nguyễn Thời Hành sắp bị cơn ngứa ở hai núm vú làm cho phát điên, cảm giác ngứa ngáy như ăn sâu vào từng dây thần kinh của cậu, cậu hận không thể để Loan Ngọc nắm lấy chúng và xắn xé chúng ngay lập tức, cho dù bị cắn hỏng cũng không sao, chỉ cần hắn chạm vào nó.

“Hức... Sờ núm vú... Loan Ngọc... Loan Ngọc a a a... Sâu quá... Không... Không cần thao... Ưm a... Ông xã... Ông xã sờ vú đi mà...”

Nguyễn Thời Hành khóc kêu, giọng của cậu đã lạc đi, lộ ra một sắc thái khác.

Loan Ngọc bị một tiếng "ông xã" của cậu làm cho đỏ mắt, dương vật thô dài chôn sâu trong cơ thể của Nguyễn Thời Hành càng thêm to lên.

"Đừng lớn nữa... Không cần thao... Sẽ hỏng mất... A a a... Bị thao xuyên... A..."

Lỗ đít đã bị thao sưng đến biến dạng, ngay cả mấy cái lỗ của gái điếm cũng không thốt nát bằng, nước mắt của Nguyễn Thời Hành bất giác rơi xuống, nhưng cái mông to bị đánh tới sưng vù vẫn vặn vẹo phục vụ cho dương vật.

Loan Ngọc làm theo ý muốn của Nguyễn Thời Hành, hắn nắm lấy bộ ngực đang lắc lư của cậu, dùng ngón tay kéo mạnh đầu vú.

Dưới sự thô bạo của hắn, đầu óc của Nguyễn Thời Hành trở nên trống rỗng, cùng với cơn cực khoái là cảm giác muốn đi tiểu ập đến.

“Muốn đi tiểu... Bỏ tôi xuống... Hư ức... Tôi muốn đi tiểu... A a a...”

Chỗ nhạy cảm vẫn không ngừng bị đùa bỡn, Nguyễn Thời Hành bị ôm cách xa gương, dương vật vểnh lên cao.

“Ông xã bế em đi tiểu.”

Giọng nói của Loan Ngọc khàn khàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Hành trong gương, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn kỳ lạ.

“Nước tiểu... A... Nước tiểu chảy ra... Hức a... Bị ông xã thao tiểu...”

Nguyễn Thời Hành nghẹn ngào nức nở, sướng đến mức mất lý trí.

Dương vật Nguyễn Thời Hành phun ra tinh dịch loãng, ngay sau đó là cột nước màu vàng nhạt.

Nước tiểu bắn lên mặt gương sau đó chảy xuống, Nguyễn Thời Hành tận mắt nhìn thấy cảnh này liền có chút xấu hổ, nhưng khoái cảm khi bị thao ra nước tiểu quá mãnh liệt, hậu huyệt của cậu vẫn còn chứa dương vật Loan Ngọc, cái loại kích thích thị giác này khiến cậu hưng phấn tột độ.

Loan Ngọc ôm cậu thúc mạnh vài cái, đem toàn bộ tinh dịch bắn hết vào dâm huyệt của Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành đã tinh bì lực tẫn, mệt tới mức ngón tay không nhấc nổi. Cả người cậu đều là mùi tinh dịch tanh tưởi của đàn ông, vết hằn vết cắn và dấu ngón tay gần như trải khắp người cậu. Nhưng cậu thập phần thỏa mãn, cậu chưa từng được trải qua một cuộc ân ái kịch liệt như vậy, đủ sướng.

Không hổ danh là nam chủ ngựa giống một đêm chơi bảy người, thể lực tốt, hàng to dùng ngon, trời sinh tính phúc tràn trề.

Nhưng tính phúc quá độ không phải là chuyện tốt, nhận thấy Loan Ngọc còn muốn làm thêm lần nữa, Nguyễn Thời Hành lập tức xuống nước cầu xin.

“Dừng lại, tôi mệt mỏi quá, để tôi nghỉ ngơi một chút đi.”

Nguyễn Thời Hành dựa vào Loan Ngọc thở hổn hển, cho dù là thấy sung sướng khi được khai trai thì cũng phải có giới hạn a, nói không chừng cái thể lực ngựa giống của hắn còn chưa thỏa mãn, thì cậu đã bị đ- chết rồi.

“Không phải cậu chủ động trèo lên người tôi sao, thế nào, không vừa lòng?”

Loan Ngọc cười lạnh, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thời Hành thực sự mệt mỏi, hắn cũng dần dần từ bỏ ý định của mình.

“Vừa lòng, quá vừa lòng, nhưng tôi thực sự rất buồn ngủ...”

Nguyễn Thời Hành cười nói, giọng cậu nhỏ dần, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Loan Ngọc trầm mặc nhìn người nằm trong lòng, đặt cậu ta lên tấm đệm.

Đầu ngón tay hắn chảy ra một dòng nước, rửa sạch toàn thân cho Nguyễn Thời Hành, sau đó nhìn đến hậu huyệt sưng tấy đang khép lại, hắn đưa ngón tay vào, một lượng lớn tinh dịch trào ra, dòng nước chui vào trong, cọ rửa hậu huyệt cho cậu.

Nguyễn Thời Hành dường như bị việc này làm cho không thoải mái, cậu không thể ngủ ngon giấc.

Loan Ngọc dọn dẹp xong thì di rửa sạch sẽ cái gương, mặc quần áo cho Nguyễn Thời Hành rồi nằm xuống bên cạnh, hắn mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà.

Những thay đổi này xảy ra rất đột ngột, hắn vén tay áo của mình lên, dấu răng trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ không thể nhìn ra.

Hắn vươn hai tay ra, một bàn tay tạo ra dòng nước, một bàn tay tạo ra gió xoáy.

Trước đây hắn thậm chí còn không nghĩ ra loại năng lực siêu nhiên này, nhưng thế giới bên ngoài giờ đã trở nên như vậy, hắn cho là chuyện này cũng không có gì lạ.

Hơn nữa không chỉ có dị năng, hắn còn phát hiện thể chất của hắn đã trở nên vô cùng cường đại, không còn yếu ớt tới nỗi ai cũng có thể bắt nạt.

Cho dù thế nào, hắn cũng nhất định phải sống sót, trở thành một cường giả mạnh mẽ không ai được coi thường, hắn nhìn Nguyễn Thời Hành đang ngủ say bên cạnh, càng thêm quyết tâm.

Mặc kệ lúc trước người này đã từng làm gì hắn, hiện tại cậu đã không bỏ rơi hắn, tất cả chuyện trước kia hắn đều sẽ bỏ qua, cho dù cậu ta có là một tên dâm đãng không thể thiếu hơi đàn ông, thì từ giờ trở đi, cũng chỉ có thể là con chó cái của một mình hắn.

Nguyễn Thời Hành ngủ một giấc vô cùng thỏa mãn, khi mở mắt ra vẫn còn hơi sững sờ, phải mất một lúc cậu mới ý thức được chuyện gì đang sảy ra.

Quần áo trên người cậu được mặc cẩn thận, cơ thể thoải mái không hề có cảm giác nhớp nháp.

Đương nhiên cậu biết đây là dị năng của nam chủ, nhưng cậu phải giả vờ như không biết, cậu cố ý cởi quần áo ra nhìn dấu hôn trên người, trên mặt xuất hiện một tia nghi hoặc.

Cậu nhìn về phía Loan Ngọc, sau đó liền bị khuôn mặt ấy đánh cho một cú chí mạng.

Tóc mái hơi dài của Loan Ngọc đã được cắt tỉa, lộ ra gương mặt xinh đẹp, màu da vẫn còn chút nhợt nhạt ốm yếu, nhưng lại làm cho hắn có một vẻ thần bí, nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở đuôi lông mày càng tăng thêm vài phần yêu dị.

“Cậu... Hình như có chút thay đổi.”

“Ừm, hóa ra sau khi bị quái vật cắn không nhất định sẽ biến thành quái vật.”

Loan Ngọc cho Nguyễn Thời Hành xem qua dị năng của mình, phát hiện Nguyễn Thời Hành chỉ kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng tiếp nhận.

“Thì ra là vậy, cho nên nếu lần sau tôi bị cắn, cũng không cần quá sợ hãi.”

Nguyễn Thời Hành nói đùa một chút, vì cho dù cậu có bị cắn thì cũng không sao.

“Cậu sẽ không bị cắn.”

Sắc mặt Loan Ngọc trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Nguyễn Thời Hành, thiếu chút nữa bị lời nói của cậu ta làm cho tức chết.

Đây cũng là vấn đề có thể xảy ra, Loan Ngọc không muốn Nguyễn Thời Hành bị những con quái vật đó cắn, chẳng may cậu ta biến thành yêu quái... Tưởng tượng đến khả năng sẽ mất Nguyễn Thời Hành, mặt của Loan Ngọc liền lạnh tới khó coi.

“Đùa chút thôi, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân.”

Nguyễn Thời Hành lập tức tỏ rõ thái độ, đứng lên khỏi cái đệm.

Cả người cậu đau nhức, đặc biệt là nửa người dưới, lúc Loan Ngọc đánh mông cậu không chút thương xót, đều bị đánh sưng lên.

“Đợi thêm một lát rồi chúng ta rời khỏi đây, cứ ở chỗ này không phải là biện pháp hay, tôi hơi đói bụng, lát nữa chúng ta xuống căng tin xem có cái gì ăn đi?”

Nguyễn Thời Hành nằm bò ra nói, lúc làm tình thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ tỉnh dậy lại thấy có chút đói.

“Hiện tại vẫn chưa biết tình hình bên ngoài như thế nào, đi đến nhà ăn của trường học hoặc cửa hàng nhỏ sẽ an toàn hơn, sân thể dục gần nhà ăn nhất, tốt nhất là nên lựa chọn nhà ăn.”

Loan Ngọc nhìn Nguyễn Thời Hành đang bình tĩnh tính toán, gật đầu.

“Được.”

Chỉ nhìn Nguyễn Thời Hành một cách đơn thuần như vậy, Loan Ngọc khó có thể nghĩ tới bộ dáng mê người của cậu ta khi ở trên giường, nhưng sự tương phản này của Nguyễn Thời Hành lại làm hắn mê mẩn.

Chờ Nguyễn Thời Hành nghỉ ngơi xong, bọn họ dỡ những đồ chặn cửa ra rồi mở cửa.

Trời bên ngoài đang tờ mờ sáng, làm Nguyễn Thời Hành có chút hoảng hốt.

Cậu nhớ rõ lúc cậu mang Loan Ngọc vào phòng cũng là buổi sáng, mà hiện tại lại đang là sáng sớm.

Hệ thống sâu kín mở miệng: Các ngươi làm mười mấy tiếng, tôi cũng nhìn mosaic* mười mấy tiếng.

(Mosaic là tranh khảm, được tạo ra bởi những mảnh nhỏ gắn lại với nhau. Giống kiểu khi đăng mấy ảnh 18+ thì người phải làm mở hoặc che đi á :))))

Giọng nói của nó vừa phiền muộn lại vừa u sầu, trong hai ngày ngắn ngủi, nó đã chuyển từ một hệ thống nhỏ bé thuần túy không biết gì sang một hệ thống tiên tiến có thể đọc được mã QR trong tranh khảm.

Nguyễn Thời Hành: Ngựa giống ngưu bức*!

Hệ thống: Ngựa giống ngưu bức!

(*Ngưu bức: Rất lợi hại, kinh khủng, oai phong.....)

Hệ thống bỗng nhiên cảm thấy để ngựa giống cùng với một người 1v1, người kia sẽ thật vất vả a, một người mà phải gánh vác phân lượng của nhiều người như vậy.

Nhìn quanh sân thể dục, chỉ thấy có mấy thi thể nằm ở nơi đó, không có dấu vết của xác sống.

Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc đi về phía cửa sân thể dục, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.

Có ba người chạy ra từ phòng thiết bị ở sân thể dục, Lư Tuyết nhìn thấy bọn họ ánh mắt liền sáng lên.

“Quả nhiên là hai cậu, các cậu không có việc gì thật sự tốt quá!”

Nguyễn Thời Hành kéo Loan Ngọc đi, lặng lẽ tăng nhanh tốc độ.

Vở kịch nhỏ: Nội tâm của Ngọc Ngọc.

Tiểu Nguyễn: Ca ca dùng sức thao em~

Tiểu Ngọc: Rốt cuộc cậu đã gọi bao nhiêu người là ca ca?!

Tiểu Nguyễn: Ông xã anh thật dũng mãnh ~

Tiểu Ngọc: A a a cậu còn gọi ai khác là ông xã?!

Tiểu Ngọc: 【Tỏa ra khí đen】Đừng để tôi bắt được, một người cũng không tha.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.