Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: Được ngựa giống liếm.(H)

Phiên bản Dịch · 3079 chữ

Chương 22: Được ngựa giống liếm.(H)

Những người khác không có chú ý tới vẻ mặt khác lạ của Nguyễn Thời Hành, và họ cũng không có thời gian suy nghĩ về ánh sáng phát ra từ người Nguyễn Thời Hành vừa nãy, tập trung đối phó với con zombie nhỏ trước mặt.

Thây ma nhỏ bị vây bốn phía, nó há miệng thét lên từng tiếng khóc chói tai, làm tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhíu mày.

Ở trong tầng sóng âm này, tất cả dị năng mà bọn họ dùng trên người nó đều bị nghiền nát, ngay cả bức tường đất đang nhốt nó cũng không thoát được.

Lư Tuyết thậm chí còn phun ra một ngụm máu vì loại sóng âm này, người khác nhìn thấy nhanh chóng đưa cô ra khỏi hiện trường.

Mọi thành viên trong căn cứ đều nâng cao đề phòng, đứa bé không bị trói buộc bởi thứ gì bước ra khỏi cái tã lót, cả người trần trụi bò trên mặt đất.

Nhưng hiên tại không còn ai nghĩ nó đáng yêu nữa, làn da nó đổi thành màu xanh xám, móng tay sắc dài màu tím đen và răng nanh nhô ra khiến người ta không khỏi buồn nôn, đôi mắt màu đen ban đầu cũng biến thành màu trắng đục, nó vẫn không ngừng khóc, tiếng khóc khiến thần kinh người khác chấn động đau đớn tột độ.

Loan Ngọc vận dụng tất cả dị năng của mình, dùng dây leo trói chặt nó rồi đóng băng nó lại, sau đó kích hoạt lưỡi kiếm gió lần nữa, muốn giết chết nó.

Bạc cũng dùng dị năng, vây nó trong bức tường không khí, nhưng thây ma nhỏ kia lại phát ra tiếng hét lớn hơn. Dưới sự tấn công bằng sóng âm của nó, tường không khí bị đánh vỡ, dây đằng đứt ra, băng nát vụn, tinh thần lực tỏa ra của Tống Mính cũng bị đánh lại.

Loan Ngọc, Bạc và Tống Mính đều đã phải chịu nội thương ở mức độ khác nhau, nhưng Bạc vẫn giữ người phụ nữ kia như cũ.

Người phụ nữ ba bốn mươi tuổi đó không hề phản kháng, chỉ là ngờ nghệch, tự cười một mình, giống như người mất trí.

Ngay sau đó thây ma nhỏ di chuyển, tiến về phía Bạc cắn xé, một dị năng giả tốc độ kéo Bạc ra khỏi chỗ đó, đi đến một chỗ khác. Thây ma kia còn muốn đuổi theo, Bạc bắn cho nó phát súng, viên đạn nổ mạnh, mà lông tóc của thây ma kia còn nguyên.

Sắc mặt của mọi người khó coi tới cực điểm, ai cũng ý thức được đây là một con thây ma rất mạnh, hơn tất cả các con mà họ đã nhìn thấy trước đây.

Trần Diên: “Chẳng lẽ đây là thây ma cấp ba sao?”

Nguyễn Thời Hành: “Không, là cấp bốn.”

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, trong đội ngũ hiện tại của bọn họ, ngoại trừ Loan Ngọc là bậc năm, ba bốn người là bậc 4, những người khác đều là bậc ba hoặc thậm chí là thấp hơn, mà cấp của thây ma biến dị sẽ hơn hẳn dị năng cùng bậc.

"Chuyển về phòng ngự, vây nó ở chỗ này, trông coi tốt người đàn bà kia, nó muốn cứu bà ta."

Loan Ngọc lập tức ra lệnh, dùng dây leo ngăn cản hành động của thây ma, câu thêm thời gian cho đồng đội của mình.

Bạc và Trần Diên đưa người phụ nữ kia vào bên trong, con thấy ma nhỏ kia sốt ruột đuổi theo, tuy rằng nó đang bò, nhưng bò nhanh vô cùng, tựa như một con bọ lớn, tiến về phía Bạc và Trần Diên để đánh. Nó né tránh đòn tấn công của Loan Ngọc, đuổi theo Trần Diên, ngay cả khi Trần Diên là dị năng giả tốc độ cũng không ăn thua gì.

Nguyễn Thời Hành vọt tới, đẩy Trần Diên ra, kéo Bạc và người phụ nữ kia lại, sử dụng thẻ dịch chuyển cấp R, đi được 100 mét, đẩy hai người ra sau cánh cửa.

Thành viên đứng sau cánh cửa lập tức trợ giúp, khống chế người phụ nữ kia, ấn xuống một cái nút.

Theo tiếng vang ầm ầm ầm, ánh sáng từ thế giới bên ngoài bị cắt đứt, hội trường vừa rồi biến thành một không gian nhỏ hẹp với tường đồng vách sắt, Bạc cùng mấy người đồng đội khác đứng ở phía trên, đối diện với mấy giá để vũ khí.

Loan Ngọc, Tống Mính, Trần Diên, Nguyễn Thời Hành, Gấu Nâu và dị năng giả hệ lửa đang chiến đấu với thây ma ở sảnh lớn, bọn họ biết người có thể thây mà này chỉ có Loan Ngọc, bọn họ chỉ có thể tận lực hỗ trợ mà thôi.

Thấy mẹ đã biến mất khỏi tầm mắt thây ma nhỏ lập tức lâm vào trạng thái tàn bạo, tiếng thét bén nhọn như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta.

Thây ma nhỏ kia dường như có suy nghĩ, nó biết né giao tranh với Loan Ngọc, và tiêu diệt từng người một bên cạnh, mọi người đều đã chịu những đòn tấn công khác nhau.

Những dị năng giả lần lượt được đưa vào trong, trước khi rời đi Nguyễn Thời Hành nắm tay Loan Ngọc, dùng sức siết chặt bàn tay hắn.

“Đừng lo lắng, xem tôi giải quyết nó.”

Loan Ngọc khẽ mỉm cười, đưa tay lên dịu dàng lau đi vệt máu trên mặt Nguyễn Thời Hành.

“Chặn cả phía trên nữa, nó có thể bò lên trên.”

Loan Ngọc thu lại sự ôn nhu trên mặt, ra lệnh với đồng đội.

Loại zombie trẻ con này di chuyển bằng cách bò, có thể bò trên vách tường thẳng đứng, phải thu hẹp phạm vi của nó lại.

Sau khi mấy người Nguyễn Thời Hành rút lui xong, những người khác tiến hành phong tỏa tầng trên.

“Đại ca sẽ không sao đâu, phải không?”

Sắc mặt Trần Diên nặng nề, đứng yên cho Trường An dị năng giả hệ chữa trị chữa vết thương.

Những người khác đang đợi ở bên cạnh, nghe vậy sắc mặt nặng trĩu xuống.

Minh Phong: “Đại ca nhất định sẽ không có việc gì, anh ấy là dị năng giả bậc năm, rất mạnh.”

Lư Tuyết: “Nói rất đúng, Ngọc ca từ trước tới giờ đều rất mạnh.”

Tống Mính: “Thây ma cấp bốn kia đã đánh với chúng ta một lúc lâu, chắc đã tiêu hao phần lớn sức lực, đội trưởng nhất định có thể thắng.”

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy tình hình đang nguy hiểm, nhưng ai cũng tin tưởng Loan Ngọc sẽ không xảy ra việc gì, bởi vì Loan Ngọc mạnh như thế, hết lần này đến lần khác bảo vệ bọn họ, là thần hộ mệnh trong lòng bọn họ.

Nguyễn Thời Hành thấy thế, trong lòng cực kỳ vừa lòng, cậu gật đầu chắc chắn nói: “Cậu ấy sẽ thắng.”

Không chỉ bởi vì hắn là nam chủ, mà còn vì người đang chiến đấu với thây ma kia là Loan Ngọc.

Đó là con trai của số mệnh, là chúa tể thế giới của cậu, sao có thể xảy ra chuyện được chứ.

Chị dâu đã nói như vậy, mọi người cũng dần ổn định lại, nhân tiện nhớ lại cảnh tượng đã thấy lúc trước.

Trần Diên: “Nguyễn ca, chuyện vừa nãy là gì vậy, thứ ánh sáng đó và cả dịch chuyển tức thời nữa, giống như ma thuật vậy.”

Tuy rằng bọn họ đều là dị năng giả, cũng không ngạc nhiên lắm trước mấy cái kỹ năng kỳ lạ, nhưng bọn họ vẫn không thể ngờ được Nguyễn Thời Hành lại có thể làm được mấy việc như vậy, kia không phải là dị năng, mà là ma thuật.

“Bí mật.”

Nguyễn Thời Hành dựa vào tường khoanh tay lại rồi nhìn bọn họ, cười như không cười nói ra hai chữ này.

Nguyễn Thời Hành không muốn tìm cớ để che giấu, mà vốn dĩ cũng chẳng cần như vậy, nếu là trước đây, mọi người sẽ có khả năng bất ngờ và sốc. Nhưng bây giờ là tận thế, nói gì thì nói, những người này sẽ không để việc này trong lòng lâu.

Như Nguyễn Thời Hành dự đoán, không ai hỏi lại nữa.

Người phụ nữ điên khùng kia cũng được đưa tới trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn bà ta với ánh mắt căm giận, hận không thể giết chết bà ta cho bõ tức.

Người phụ nữ kia nhìn bọn họ, bỗng dưng mỉm cười rồi nói: "Sẽ chết, tất cả đều sẽ chết"; rồi đột nhiên lại hoảng sợ khóc lóc nói: "Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, nó cần thứ gì đó để ăn"; sau đó thì ngờ nghệch nói: "Tiểu Bảo, buông tha cho mẹ đi", hết khóc lại cười, lời nói hỗn loạn nhảm nhí.

Nguyễn Thời Hành phát hiện trên người bà ta có gì đó không ổn, xốc quần áo của bà ta lên.

Cơ thể dưới lớp quần áo khô quắt, chằng chịt những vết thương do bị cắn để lại.

Người phụ nữ kia như bị động tác của Nguyễn Thời Hành thức tỉnh, cắn Nguyễn Thời Hành và hét lên: “Buông Tiểu Bảo của tôi ra, nó không phải quái vật, nó là con tôi!”

Nguyễn Thời Hành đá văng bà ta ra, bà ta như một một cọng cỏ lau, lắc lư vài cái ngã xuống mặt đất, lại bắt đầu phát điên, cười khanh khách với mấy người Nguyễn Thời Hành, rồi đột nhiên vén quần áo của mình lên.

“Tiểu Bảo ngoan, đến giờ uống sữa rồi.”

Lư Tuyết quay đầu ra chỗ khác theo bản năng, mấy người khác cũng quay mặt đi, không dám nhìn lại, phát ra từng tiếng thở hổn hển.

Ngực người phụ nữ này thảm tới mức không dám nhìn thẳng, đầu ngực đã bị cắn đứt, chỉ còn lại một bộ phận không hoàn chỉnh, nhìn vô cùng ghê rợn.

Gấu Nâu trói bà ta lại, bịt kín miệng, sau đó lùi vào một góc.

Chính anh ta là người đã đưa về, nên mới dẫn tới trận thảm họa này, lòng anh cảm thấy áy náy, thậm chí còn không dám nhìn đồng đội của mình.

Đám người Trần Diên và Minh Phong vỗ vỗ bờ vai của anh, anh khẽ nâng khóe miệng, cười rất miễn cưỡng, Nguyễn Thời Hành cũng đi tới vỗ vỗ vai anh ta.

“Không phải do anh sai, không cần tự trách bản thân.”

Đây là điều cốt truyện đã định, cho dù Gấu Nâu không mang về, thì con thây ma này cũng sẽ tự tìm đến.

Gấu Nâu cười cảm ơn cậu, tất cả thành viên trong đội đều hiểu rõ một điều, Nguyễn Thời Hành cũng là Loan Ngọc, chị dâu lên tiếng, đại ca sẽ không trách tội.

Thiết bị thăm dò giám sát đã bị hỏng trong cuộc chiến, nên mọi người không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng động nhỏ.

Từ tờ mờ sáng đến tối mịt, sau vài phút không nghe thấy tiếng động gì, mọi người mở cửa tầng hai ra.

Xác của thây ma kia văng lung tung, cả người Loan Ngọc cũng toàn là máu.

Vào giây phút cánh cửa mở ra, Nguyễn Thời Hành lập tức xông vào ôm lấy Loan Ngọc, gọi Trường An đi đến chỗ mình.

Mọi người cũng lo lắng đi theo, vây kín cả căn phòng.

"Tình trạng hiện tại của đội trưởng có gì đó không đúng, dị năng của tôi đi vào liền biến mất."

Trường An thấy hơi sốt ruột, muốn thử lại lần hai, nhưng thấy vẫn bị như cũ.

Dị năng của cô truyền vào đều lập tức biến mất.

Hệ thống: Ký chủ, nam chính đã hấp thu tinh hạch cấp bốn, bây giờ sẽ phải thăng cấp, đề nghị dọn dẹp hiện trường.

Nam chủ thăng cấp, mông Tiểu Nguyễn nở hoa, hiểu mà hiểu mà.

Nguyễn Thời Hành thở phào nhẹ nhõm, nói với các thành viên trong đội đang hoảng loạn: “Không cần phải lo lắng, cậu ấy hấp thu tinh hạch của thây ma, có lẽ là đang thăng cấp. Tất cả đi ra ngoài đi, mọi người không được tới gần nơi này, nghe thấy tiếng động gì cũng đừng đi vào, thi thể thây ma cứ để đó đã, đừng chạm vào.”

Mọi người bừng tỉnh gật đầu, thời điểm họ đi vào đã thấy não của con thây ma bị khoét.

Lư Tuyết và Tống Mính hai người còn hiểu sâu hơn nữa, đã rõ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Nguyễn Thời Hành nhìn Loan Ngọc cả người toàn máu, đưa hắn vào phòng tắm, định giúp hắn rửa sạch vết máu và bụi bẩn trên người.

Hiện tại thứ duy nhất mà Loan Ngọc cảm nhận được đó là đau, loại thống khổ này còn hơn cả lúc hắn thức tỉnh dị năng lần đầu tiên.

Khi hắn lấy được tinh hạch từ thây ma cấp bốn, một luồng sức mạnh ùa vào người hắn, giống như cơn sóng thần mạnh mẽ, khiến hắn bất tỉnh trong nháy mắt.

Đại não như bị xé rách thành những mảnh nhỏ, ý thức của từ từ chìm sâu.

Dần dần trước mắt hắn lại thấy được ánh sáng, đập vào mắt chính là một cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, tầm mắt hắn hướng lên trên, góc nghiêng của người đàn ông tuấn tú cương nghị, mái tóc húi cua khiến cậu ta trông hơi hung hãn.

Loan Ngọc chỉ cảm thấy khát nước, người trước mắt hắn có một sức hấp dẫn chí mạng, hắn muốn cắn một ngụm lên yết hầu người đó, hưởng thụ sự giãy giụa phản kháng và cả sự ngoãn thuận theo của người đó nữa.

Ý thức đang không ngừng mách bảo hắn đây là vật sở hữu của hắn, hắn có thể làm cứ điều gì, có thể lột quần áo người ấy ra, xé nát quần người ấy, đâm vào cái cơ thể đó thoải mái xuất tinh.

Ban đầu Nguyễn Thời Hành không có để ý, cho đến khi đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Loan Ngọc, cậu bất cẩn mất rồi.

Biết rõ bản thân chút nữa sẽ bị đ-, cậu nên đi bôi trơn cho bản thân mới đúng, chứ không phải đi tắm rửa cho Loan Ngọc.

Trên mặt Loan Ngọc còn vương bọt nước, khiến khuôn mặt xinh đẹp này của hắn càng tuyệt sắc hơn, cùng với đôi mắt đỏ rực, giống như một con quái vật ma mị.

Ánh mắt thô bạo chứa đầy dục vọng khiến hắn tăng thêm vài phần hoang dã, Nguyễn Thời Hành bị hắn ôm lên, đặt trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, ngón tay hắn vừa động nhẹ, quần ngoài và quần lót của Nguyễn Thời Hành liền biến thành mấy mảnh vải rách, hạ bộ của cậu trần trụi phơi bày trước mặt Loan Ngọc.

Trong đầu Loan Ngọc chỉ nghĩ muốn đâm vào lỗ, hắn gấp chân Nguyễn Thời Hành lên, khi Loan Ngọc đang chuẩn bị đ-t lỗ đít thì tự nhiên dừng lại, khó hiểu nhìn cái nữ huyệt mới xuất hiện trên người Nguyễn Thời Hành.

Cảnh tượng mâu thuẫn với ký ức khiến Loan Ngọc dừng động tác, cúi người xuống để nhìn rõ cái nữ huyệt này hơn.

Sống mũi cao thẳng của hắn chạm vào mép thịt, không ngừng ngửi ngửi nơi đó.

Nguyễn Thời Hành khẽ rên một tiếng, có chút hoảng loạn bám chặt lấy bệ đá cẩm thạch. Cậu cũng rất tò mò bên dưới của mình nhìn như thế nào, từ thời còn là thiếu niên cậu đã biết mình là gay, khi xem sex toàn là xem sex gay, trước nay chưa từng nhìn thấy bộ phận sinh dục nữ bao giờ, cũng chưa từng tìm hiểu.

Cái lỗ nhỏ kia hình như rất mẫn cảm, Loan Ngọc mới chỉ chạm mũi vào, hô hấp nóng bỏng của hắn phả lên trên, cậu đã không nhịn được mà run rẩy.

Dịch nhầy trong suốt chảy ra từ miệng huyệt, làm cái mũi của Loan Ngọc cảm thấy hơi nhớp nháp, hắn tò mò liếm dịch nhầy kia đi, lập tức bị hương vị của nó mê hoặc, đầu lưỡi hắn đẩy môi âm đạo ra, cắm thẳng vào bên trong.

Lỗ nhỏ non nớt chưa trải sự đời của Nguyễn Thời Hành sao có thể chịu được, thịt non bên trong đỏ hồng, không biết xấu hổ quấn chặt đầu lưỡi đàn ông, bị liếm vài cái đã chảy nước lênh láng.

Loan Ngọc nếm được món ngon, Nguyễn Thời Hành vặn vẹo eo, không hề kìm nén tiếng rên rỉ sảng khoái của bản thân.

“Ưm a…… Thật thoải mái…… Liếm sâu thêm một chút…… A a a!”

Nguyễn Thời Hành không nhịn nổi nâng cao hạ bộ, khẽ cong người vì khoái cảm, cảm giác khác xa khi bị thao lỗ đít, như thể có một dòng nước ấm gội rửa linh hồn cậu, làm cậu thoải mái tột cùng.

Loan Ngọc chơi vô cùng vui vẻ, tham lam nuốt hết thứ nước thơm ngọt chảy ra từ nữ huyệt múp míp, sau đó liếm láp môi thịt đầy đăn, răng sắc nhọn tinh tế gặm cắn.

Nguyễn Thời Hành đột nhiên bị kích căng chặt cơ thể, đợi khi khoái cảm vơi đi, bên trong lại thấy trống trải ngứa ngáy cực kỳ.

Cậu nhìn đôi mắt đỏ rực của Loan Ngọc, khẽ liếm môi, đặt hai ngón tay lên hai mép thịt huyệt, vạnh chúng sang hai bên, mở rộng lỗ thịt mời gọi Loan Ngọc.

“Cắm vào bên trong, giống như lúc trước vậy.”

Nguyễn Thời Hành rất giống một con thú cái đang thời động dục, làm cho Loan Ngọc vốn đã mất đi lý trí lâm vào trạng thái điên cuồng.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.