Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Tính độc chiếm của ngựa giống.

Phiên bản Dịch · 4976 chữ

Chương 17: Tính độc chiếm của ngựa giống.

Đến khi trời sáng Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành mới trở lại xe, họ dậy tắm rửa rồi ăn sáng, sau đó lên đường đến thành phố mới.

Bảng hiệu thành phố cách đó không xa, bọn họ lái xe tiến vào, trước tiên đi tìm nơi để thu thập vật tư.

Vừa mới đến một siêu thị ven đường, thì gặp ngay hai người ở đó.

Hai người kia liếc nhìn Loan Ngọc, xoay người bỏ đi.

“Quen biết sao?”

Nguyễn Thời Hành hỏi Loan Ngọc, Loan Ngọc lắc đầu.

“Có thể là nghĩ chúng ta định cướp vật tư, dù gì người của chúng ta cũng tương đối nhiều.”

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Tống Mính nói xong tất cả liền đồng tình.

Bởi vì ngành công nghiệp đã dừng sản xuất, nên vật tư cũng càng ngày càng khan hiếm hơn. Nhiều nơi bọn họ đến đều đã bị lấy sạch, cái siêu thị này cũng không ngoại lệ, nhưng thi thoảng cũng có thể nhặt được của hời.

“Có một kệ để băng vệ sinh chưa bị ai lấy đi, tốt quá!”

Lư Tuyết không kìm được mà hô lên, thu thập khăn giấy, băng vệ sinh và những thứ linh tinh khác.

Cô vung tay lên, kệ hàng trước mắt liền trống không.

“Chắc là không có người phụ nữ nào ở đây, hoặc là không có phụ nữ nào có thể mang chúng đi.”

Tống Mính có phần lo lắng hơi cau mày lại, dùng âm lượng rất nhỏ khẽ nói một câu.

Lư Tuyết cũng chợt bừng tỉnh, nét cười trên mặt cũng dần nhạt xuống, Nguyễn Thời Hành biết Tống Mính đang lo lắng, liền vỗ bả vai cô.

“Chỉ cần nơi nào có người, trật tự nhất định sẽ thiết lập, mà tình hình càng hỗn loạn, thì những người thông minh và có năng lực càng có quyền lên tiếng. Nếu muốn thay đổi tương lai về sau, cần phải cố gắng tạo vị thế cao hơn cho bản thân.”

Tống Mính kinh ngạc nhìn cậu, hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu với cậu ta.

Trong những ngày tận thế như thảm họa này, mối đe dọa của phụ nữ lớn hơn nam giới. Bọn họ đi một đường dài, số lượng nam giới đều nhiều hơn nữ giới, và còn rất trẻ. Khi mọi thứ tạm thời ổn định, sinh sản nhất định là ưu tiên hàng đầu của nhân loại, mà người gánh vác việc này lại là nữ giới. Dưới tình huống như vậy họ sẽ bị coi như một món hàng hóa để khống chế, bề ngoài thì là được hưởng phúc lợi và quyền lực, nhưng bản chất lại là công cụ sinh dục.

Tống Mính kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Thời Hành lại có thể hiểu được suy nghĩ của cô, mà Nguyễn Thời Hành cũng rất kinh ngạc hậu cung của nam chủ mà lại có người suy nghĩ như vậy, nhưng mà cậu cũng khá ủng hộ.

Từ ngày cậu nhận ra tính hướng của mình, cậu đã không tính toán đến việc sinh con nữa, nhưng tiếc rằng không phải người gay nào cũng có ý thức như vậy.

Trên thực tế đồng tính nam có rất nhiều người suy nghĩ lệch lạc, bọn họ khinh thường nữ giới, nhưng lại muốn con, mà Nguyễn Thời Hành lại coi thường những kẻ như vậy, cái cậu theo đuổi chính là sự bình đẳng.

Nữ giới có tử cung, nên họ có quyền được tự chủ về sinh sản. Các cô ấy muốn sinh thì sinh, đó là tự do của họ, nhưng nếu đã không muốn sinh, cậu hy vọng sẽ không có ai ép buộc họ.

Thật ra Loan Ngọc không hiểu hết ý trong lời nói của hai người, nhưng hắn vẫn đem từng câu từng chữ của Nguyễn Thời Hành ghi tạc trong lòng.

Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Hắn nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, như vậy mới có thể giữ lại được người quan trọng đối với mình.

Sau khi càn quét xong siêu thị, bọn họ tiếp tục lái xe về phía trước.

Bây giờ vẫn đang là ban ngày, thây ma đi lang thang không nhiều, ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, cho nên bọn họ muốn tìm nơi để dừng chân trước khi trời tối, dọn dẹp nguy hiểm.

Đã hơn ba tháng trôi qua, loài người không ngừng tiến hóa, mà zombie cũng đang tiến hóa tương tự.

Tuy chúng vẫn ghét ánh Mặt Trời như cũ, nhưng đa số thây ma không còn chậm chạp nữa, đã có thể chạy, thậm chí còn có thể leo trèo.

Nguyễn Thời Hành gọi loại thây ma này là thây ma cấp 2, so với cấp 1, sức mạnh trong tinh hạch của chúng mạnh mẽ hơn.

Hôm nay bọn họ định ở lại một khách sạn nhỏ, có nhiều phòng và có nhà bếp, chưa bị hư hại gì, là một điểm dừng chân tương đối tốt.

Trong không khí có nhiều bụi mịn, bọn họ dọn dẹp đại khái một chút, đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ.

Nhà bếp sử dụng khí gas, đây cũng chính là lý do mà bọn họ chọn nơi này.

Tống Mính là người phụ trách, những người khác không nấu được.

Tuy rằng vật tư dự trữ có bánh mì và các đồ ăn nhanh khác, nhưng những lúc có điều kiện, mọi người thường thích ăn đồ ăn được nấu trực tiếp hơn.

Lư Tuyết lấy rau và thịt từ trong không gian ra, sau khi lên đến bậc hai, không gian của cô còn có chức năng làm đông, thời điểm cho vào như thế nào thì lúc lấy ra cũng như thế vậy, không cần lo lắng đồ ăn để trong không gian bị thối rữa.

Tống Mính làm thịt heo xé sợi với ớt cay, trần qua cải ngồng, sườn heo chua ngọt, và làm thêm bát canh trứng, ba lớn một bé vây quanh bàn ăn no nê.

Sau khi ăn xong, Lư Tuyết đi rửa chén, Loan Ngọc ra cửa bố trí thực vật trông coi bên ngoài, Tống Mính và Nguyễn Thời Hành đi trải ga giường.

Để tránh tách lẻ mà gặp nguy hiểm, bọn họ chỉ luôn ở trong hai căn phòng, Nguyễn Thời Hành và Loan Ngọc một phòng; Lư Tuyết, Tống Mính và Tống Lam một phòng.

Nguyễn Thời Hành giũ khăn trải giường sạch sẽ và sửa lại các góc, khi cậu chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng động.

“Có người!”

Tống Mính lập tức chạy ra, tinh thần lực đọng thành những tia màu xanh lam xung quanh cô, phân tán trong không khí.

Loan Ngọc cau mày xông vào cửa, đưa tay chữa khỏi vết trầy xước trên da.

“Có người muốn tấn công ta, dùng súng bắn tỉa, may mà tôi trốn kịp.”

“Ở hướng 9 giờ, có hai người.”

Tống Mính mở mắt ra, thu hồi lại tinh thần lực của mình.

“Chẳng lẽ là hai người gặp vào ban ngày? Thế nào bọn họ lại biết chúng ta ở đây, theo dõi sao?”

Lư Tuyết đặt câu hỏi, nắm chặt tay Tống Lam.

“Dựa vào vũ khí đối phương sử dụng, có khả năng là một người chuyên nghiệp trước tận thế, chắc cũng là dị năng giả, bằng không đã không dám làm như vậy, chúng ta phải cẩn thận hơn.”

Tống Mính gật đầu, đôi khi người còn nguy hiểm hơn thây ma nhiều.

Hiếm khi bọn họ nhìn thấy vũ khí nóng trên đường đi,đa số đều là vũ khí lạnh hoặc là dị năng, cho dù có vũ khí thì cũng chỉ là súng lục, bọn họ chưa thấy súng bắn tỉa bao giờ.

“Trước tiên đừng đi ra ngoài, chờ trời sáng rồi nói tiếp. Bọn họ không ra tay vào ban ngày, nói rõ hơn là ban đêm bọn họ mới chiếm được ưu thế.”

Nguyễn Thời Hành lên tiếng, Loan Ngọc liền bỏ suy nghĩ muốn đi ra ngoài dạy dỗ lũ người kia.

“Vậy trước hết phải thủ đã, ngày mai sẽ xem xét tình hình, đêm nay đề phòng thôi.”

Loan Ngọc giơ tay, dây leo từ nền đất chui lên, nhanh chóng bò đầy vách tường, đan thành một cái lưới.

Trước mắt toàn là một màu xanh, cành lá kéo dài đến chỗ Nguyễn Thời Hành, mọc ra một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Nguyễn Thời Hành cẩn thận quan sát Loan Ngọc, hái đóa hoa kia xuống, mỉm cười với Loan Ngọc.

Loan Ngọc nhìn ngẩn ngơ, khi ánh mắt đưa đến những thành viên khác trong đội lại khôi phục thần sắc bình thường.

“Tống Mính, đêm nay phiền cô trực đêm.”

“Không thành vấn đề.”

Trực đêm là thay phiên nhau, Lư Tuyết không phải làm, cô là một cái kho hàng di động, không có sức lực cũng như không có dị năng tấn công, làm công tác hậu cần, Tống Lam thì càng không phải nói, vẫn là một đứa trẻ.

Khi những người khác chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên Tống Mính gọi bọn họ lại.

“Đội trưởng, hình như có gì đó không ổn, hai người kia đang tới gần. Ngoại trừ bọn họ ra, tôi cảm giác còn có người khác, nhưng chỉ cảm thấy thoáng qua, lúc tìm lại không thấy nữa, trực giác mách bảo tôi là có quỷ.”

Trong tình huống nguy hiểm, Tống Mính không bao giờ dám nơi lỏng cảnh giác, hơn nữa với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cảm thấy chuyện này rất quỷ quái.

“Không phải đâu, tận thế còn mang theo A Phiêu* sao?”

(*Hiểu đơn giản là ma.)

Đôi mắt Lư Tuyết trừng lớn, bị Tống Mính gõ một cái vào đầu.

Nguyễn Thời Hành call cho tiểu tinh linh, muốn hỏi tình tiết này có phải cũng ở trong cốt truyện không, nhưng hệ thống trong đầu hình như đang ở ngoại tuyến, gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời.

“Phương hướng cụ thể ở đâu?”

Tống Mính chỉ tay về một hướng, Loan Ngọc đi tới mép giường, những cành lá vướng víu tản ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, để lại một cái bóng trong phòng.

Từng dòng khó dâng trào trong không khí, tạo thành gió lốc. Chúng tản ra khắp nơi, nơi nào gió chạm vào Loan Ngọc cũng có thể cảm nhận được nơi đó.

Khi đụng phải một vật thể, Loan Ngọc không chút do dự quay đầu lại, phóng đao gió về phía cầu thang.

Một người đàn ông bỗng xuất hiện ở cầu thang, vươn tay lưu loát tránh thoát, lúc bắt gặp tầm mắt của những người khác liền giơ lên tay.

“Sorry, tôi không có ý xấu, tôi chỉ là tò mò về mấy người thôi.”

Anh ta ngồi trên lan can bằng gỗ, nhìn rất trẻ trung ngây thơ, khi cười lên đặc biệt đáng yêu.

Tống Mính kinh hãi, rõ ràng cô là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của một người ở khoảng cách gần như vậy, nếu anh ta muốn ra tay, mọi người sẽ không phòng bị kịp.

Cô vội vàng nắm tay Tống Lam và Lư Tuyết, để cho hai người đứng phía sau cô.

“Anh là ai?”

Sắc mặt Loan Ngọc không vui, hắn cực kỳ không thích loại người như vầy.

Cửa sổ bị đóng lại, cành lá đan vào như cũ, trong không gian chỉ còn lại mỗi ánh sáng nhân tạo.

“Tôi tên Phương Nhạc Sinh, các cậu có thể gọi tôi là Nhạc Nhạc hoặc Đậu Phộng cũng được, dị năng giả ẩn hình. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết dị năng của mình rất ngầu nhưng cũng có chút ờm…… Đáng khinh?”

Phương Nhạc Sinh rất tự nhiên pha trò cười, muốn làm cho bầu không khí bớt khó xử.

“Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Mặc dù anh ta đang cố tỏ ra mình vô hại, nhưng mấy người Nguyễn Thời Hành không hề quan tâm, tiếp tục dò hỏi.

"Có hai người giống tôi ở ngoài kia, tôi đi theo mọi người một ngày, cảm thấy đội của các cậu rất mạnh."

Đầu tiên tầm mắt của Phương Nhạc Sinh dừng trên người Loan Ngọc, lại dừng ở trên người Lư Tuyết.

Những đồ cái đội này cướp đều ở trong người cô gái này, là một công cụ trữ đồ.

"Vì sao các người lại đi theo chúng tôi?"

Đồng tử của Tống Mính biến thành màu lam nhạt, cô nhìn Phương Nhạc Sinh, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa.

“Chị gái xinh đẹp, chiêu này vô dụng đối với tôi nha.”

Phương Nhạc Sinh phẩy tay trong không khí, như là đang xua đuổi thứ gì đó, cười tủm tỉm nói với Tống Mính.

Tống Mính như bị ai đó đánh trúng, đôi mắt khôi phục lại màu nâu, cau mày nhìn Phương Nhạc Sinh, lắc đầu nhè nhẹ với Loan Ngọc, ý thức của cô không thể xâm nhập vào được.

Nguyễn Thời Hành chợt nghĩ tới nhân vật hệ thống nói lúc trước, một vai phản diện sẽ xuất hiện, tuy không có gì chứng minh người kia là Phương Nhạc Sinh, nhưng Nguyễn Thời Hành cảm thấy, chắc chắn chính là hắn ta.

“Các cậu đừng căng thẳng như thế, tôi rất thân thiện, tôi đến đây là để kết bạn, tôi cực kỳ ngưỡng mộ cậu,” Phương Nhạc Sinh nói xong, quay đầu nhìn về phía Loan Ngọc với vẻ mặt sùng bái, anh ta tiếp tục nói, “Bây giờ dị năng giả cấp năm rất hiếm, trong số những dị năng giả mà tôi biết thì cậu là người nhiều sở hữu nhiều hệ nhất. Có gió, có nước, lại còn có cả mộc nữa, thật sự là quá sức tưởng tượng.”

“Tôi cũng có nghe về sự tích anh dũng của cậu, xông vào căn cứ giết con trai của thủ lĩnh căn cứ, thật tuyệt.”

Phương Nhạc Sinh thao thao bất tuyệt khen ngợi, những lời nói tâng bốc đó khiến mấy người nghe đều cảm thấy khó thể diễn tả.

“…… Khi nào?”

Nguyễn Thời Hành nghe thấy Phương Nhạc Sinh nói vậy, nhận thức đầu tiên của cậu chính là Loan Ngọc đã giết Hạ Dung, cái tên thụ dâm đã trói cậu lại.

“Cái đêm tôi thăng cấp, tôi đã nói rồi, tôi muốn mạng của tên đó.”

Loan Ngọc không nói với Nguyễn Thời Hành về chuyện này, lúc cậu hỏi cảm thấy hơi chột dạ, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại.

Khi tên kia có ý đồ với Nguyễn Thời Hành, ở trong mắt Loan Ngọc tên đó đã là người chết rồi.

Cho nên vào ngày hắn thăng cấp, hắn quay trở về căn cứ, khi đó trời đang tờ mờ sáng, căn cứ phòng thủ không nghiêm ngặt. Hắn trực tiếp xông vào trong, đánh thức Hạ Dung sau đó giết chết, rồi rời khỏi căn cứ, lúc đi còn lấy một chiếc xe của bọn chúng.

Nguyễn Thời Hành nghĩ, thằng nhóc này, người thì đã giết hai tháng, vậy mà không nói qua với cậu một tiếng nào.

“Tôi có phải nhất thời lỡ miệng rồi không, hình như mọi người không hề biết gì, nhưng hai người ngoài kia muốn giết cậu là vì lý do này, chỉ huy căn cứ thành phố C đã ra phần thưởng, đầu của cậu giờ rất đáng giá. Không riêng gì hai người bên ngoài, còn rất nhiều người biết tin đang tìm cậu, chẳng qua là do không biết hai tháng nay các cậu đang ở đâu, bằng không bọn họ đã sớm ra tay từ lâu rồi.”

Phương Nhạc Sinh giải thích, bầu không khí căng thẳng trong phòng hòa hoãn đi đôi chút, giống như đang im chấp nhận anh ta.

Nguyễn Thời Hành thấy thế nhưng chưa nói gì, chỉ cần có cậu ở đây, Loan Ngọc sẽ không dễ tin người này rồi để bị anh ta phản bội, cậu cảm thấy linh cảm của mình không thể sai được.

Lư Tuyết và những người khác nghe Phương Nhạc Sinh còn thầm thở phào trong lòng, vô cùng cảm kích anh ta, Loan Ngọc và Nguyễn Thời Hành dẫn bọn họ đi du ngoạn đủ nơi trên trời dưới biển, nếu mới ra khỏi thành phố C đã bị tập kích liên tục, bọn họ sẽ không thể yên ổn để gia tăng sức mạnh.

Phương Nhạc Sinh liền rèn sắt khi còn nóng nói: “Tôi thực sự có lòng muốn gia nhập, cậu ở trong mắt tôi là cường giả mạnh mẽ nhất, mà muốn sống trong thời kỳ loạn lạc này, thì phải đi theo kẻ mạnh. Tôi nhận cậu làm đại ca, nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, các cậu cứ việc hỏi, tôi sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời.”

Cảnh giác của Loan Ngọc hơi buông lỏng, thực lực của người này không tầm thường, nếu vào đội chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực. Thay vì để anh ta cứ lẩn trong bóng tối đi theo, tốt hơn là nên đặt anh ta dưới mí mắt để quan sát.

“Cậu có thể đi theo chúng tôi, chờ đến khi cậu dùng được hành động thực tế để chứng minh bản thân, thì cậu có thể tự nhiên gia nhập.”

Nguyễn Thời Hành mở miệng nói, người này sẽ ẩn thân, tốt nhất là nên bí mật theo dõi anh ta, để xem đến lúc đó anh ta giở trò gì, rồi kịp thời ngăn lại là được.

“Được thôi.”

Lực chú ý của Phương Nhạc Sinh đã bị Nguyễn Thời Hành hấp dẫn, trong lòng dâng lên một trận tò mò.

Người này vốn dĩ không nằm trong tầm ngắm của anh ta, cái đội nhỏ này có bốn người, à thêm đứa bé kia nữa là năm người. Người đàn ông này, mà gọi là đàn ông cũng không đúng lắm, mặc dù nhìn cậu ta trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng tuổi cũng không có lớn lắm, thiếu niên này là một trong những người anh ta ít quan tâm nhất.

Hình như cũng là một dị năng giả, nhưng anh ta cực kỳ chướng mắt với loại dị năng giả này, giống một tên to con vụng về. Thời điểm anh ta ẩn thân, loại dị năng giả này chỉ biết cậy mạnh chứ không làm được gì, sức hấp dẫn của cậu ta kém rất nhiều so với những người khác, cho nên anh ta cam chịu coi tên này như vô hình, giúp Loan Ngọc bảo vệ cái loại này.

Nhưng khi người này mở miệng, những người khác trong đội đều im lặng nghe lời, giống như cậu ta mới là người lãnh đạo, điều này thật sự có chút kỳ quái, chẳng lẽ anh ta đã bỏ qua cái gì?

“Vậy đêm nay cậu làm người gác đêm đi.”

Nguyễn Thời Hành không yên tâm để Tống Mính gác đêm một mình, nhưng vì chỉ có mỗi Phương Nhạc Sinh nên cậu vẫn tạm thời yên tâm.

Nếu Phương Nhạc Sinh thật là Boss nhỏ, thì trước tiên anh ta sẽ cố gắng hết sức để tạo sự tín nhiệm.

Không có người nào dị nghị, mọi việc cứ như vậy được định đoạt.

Phương Nhạc Sinh ở tầng một, những người khác lên tầng hai.

Mấy người Tống Mính không có trở về phòng luôn, mà đi đến phòng Nguyễn Thời Hành để thảo luận ý kiến.

“Tôi cảm thấy không thể thiếu cảnh giác, anh ta có thể dễ dàng nhìn thấy dị năng của tôi. Tôi nghĩ anh ta không phải loại người có thể sống chung tốt như ngoài mặt, nhưng tôi cũng cảm thấy, thêm một kẻ địch không bằng thêm một bằng hữu.”

Tống Mính vẫn còn kiêng kị Phương Nhạc Sinh, theo cô người này tương đối nguy hiểm, nhưng mà cô lại hy vọng người này thật tâm muốn làm đồng đội của bọn họ.

"Cảm thấy anh ta rất ngưỡng mộ Ngọc ca, nhưng tôi vẫn thấy anh ta cứ kỳ quái thế nào ấy."

Lư Tuyết nghĩ đến mấy lời hâm mộ của Phương Nhạc Sinh kể về chuyện Loan Ngọc giết Hạ Dung, da gà liền nổi lên.

Nguyễn Thời Hành: “Trước hết cứ quan sát đã, nếu điều anh ta nói là thật, thì con đường kế tiếp chúng ta đi sẽ rất khó khăn, mọi người nên chú ý một chút, không được hành động một mình, đặc biệt là Lư Tuyết.”

Nếu Lư Tuyết bị bắt đi, tổn thất của bọn họ sẽ rất lớn.

“Tôi nhất định sẽ theo sát mọi người!”

Lư Tuyết ôm chặt lấy Tống Lam, cho dù các đại ca không có ở đây, cô cũng có thể để Tống Lam bảo vệ mình.

“Nếu anh ta thật sự có ý xấu,” Loan Ngọc cười lạnh, nhìn Tống Mính tiếp tục nói, “Ngay cả khi anh ta có thể nhìn thấy dị năng, lúc bị trói cũng không thể tránh được dị năng khống chế của cô.”

Lúc mọi người đang bàn luận, Nguyễn Thời Hành cảm giác được hệ thống trong đầu đã online.

Hệ thống: Oa! Người này vẫn xuất hiện, ký chủ ngài phải cẩn thận một chút nha, đây là vai phản diện nhỏ tôi đã nói qua, tên đó rất có thể sẽ dụ dỗ ngài, cẩn thận đừng để tên đó bấu góc áo nam chủ.

Nguyễn Thời Hành: Loan Ngọc sẽ không tin anh ta.

Hệ thống không biết tại sao Nguyễn Thời Hành có thể chắc chắn như vậy, nhưng rất nhanh nó sẽ biết thôi.

Lư Tuyết và những người khác rời sang phòng cách vách ngủ, ngay khi cửa vừa đóng lại, Loan Ngọc trực tiếp ôm Nguyễn Thời Hành ném lên giường.

Vạt áo Nguyễn Thời Hành bị vén lên, lộ ra cơ bụng trải đầy dấu hôn.

Tuyến nhân ngư uốn lượn đến lưng quần, quần ngoài và quần lót của Nguyễn Thời Hành đều bị kéo xuống, ở trong đám lông mu dày rậm, còn có một cái dấu răng gợi tình.

Loan Ngọc vừa lòng vuốt ve ký hiệu mà mình để lại, cúi người xuống liếm hôn, làm dấu vết vừa mới nhạt đi lại đậm thêm.

Dựa theo trước đây, Nguyễn Thời Hành đã sớm nhẹ giọng rên rỉ hoặc là bông đùa chọc ghẹo hắn, nhưng hiện tại Nguyễn Thời Hành lại không có phản ứng gì.

Loan Ngọc ngẩng đầu, thấy Nguyễn Thời Hành hình như đang mất tập trung.

“Suy nghĩ gì vậy?”

Loan Ngọc có chút bất mãn cắn lên cơ bụng của Nguyễn Thời Hành, kéo lực chú ý của cậu về.

“Cái cậu Phương Nhạc Sinh kia……”

“Hửm?”

“Nhìn rất đáng yêu.”

Ánh mắt Loan Ngọc lập tức thay đổi, không khí xung quanh giảm xuống vài độ.

Nhiệt độ trong phòng như chuyển từ mùa xuân sang mùa hè, Loan Ngọc híp mắt lại, từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuống Nguyễn Thời Hành.

“Tên ấy đáng yêu? Sao tôi lại không nhìn ra, tên đấy vừa nhìn đã biết không phải người tốt, tôi không ngờ cậu lại thích loại người có ngoại hình như vậy.”

Giọng điệu của hắn âm dương quái khí, chua tới mức không thể che giấu.

Hệ thống chợt nhận ra ý nghĩa câu nói của ký chủ vừa rồi!

Hệ thống: Tôi có thể không phải là người, nhưng ngài thật sự là cẩu a!

Bình giấm của Loan Ngọc đã được thể hiện từ lâu, đừng nói đến Hạ Dung mới chỉ trói người chưa làm cái gì đã bị Loan Ngọc giết, kể cả sinh hoạt hàng ngày đi chăng nữa, Lư Tuyết mới dựa vào người Nguyễn Thời Hành mà thôi, đã bị Loan Ngọc lập tức tách ra, kéo Nguyễn Thời Hành đi, ấn cậu xuống đũng quần của mình.

Cái này căn bản không cần nhọc lòng Loan Ngọc tin Phương Nhạc Sinh để rồi bị phản bội, kiểu người đa nghi như hắn sao có thể đễ tin người khác, ngay bây giờ hắn đã muốn đá Phương Nhạc Sinh đi.

Như hệ thống đã nói, Loan Ngọc thật sự đang có cái ý nghĩ này.

Hắn hận không thể vất tên dưới lầu đi cho thây ma ăn, hắn không thích người thu hút sự chú ý của Nguyễn Thời Hành, càng đừng nói đến việc Nguyễn Thời Hành còn khen tên ấy đáng yêu.

Vốn dĩ hắn đã thiếu cảm giác an toàn, nhất thời hắn còn nghĩ Nguyễn Thời Hành định đạp hắn đi rồi quyến rũ thằng đàn ông khác, hắn không bao giờ cho phép!

Loan Ngọc đang rất tức giận, nhưng Nguyễn Thời Hành lại coi như không thấy, chống đầu nói tiếp.

“Tôi không có gu cụ thể về ngoại hình của đàn ông, chỉ là cảm thấy anh ấy rất thú vị.”

Châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Loan Ngọc hít sâu một cái, để bảo trì sự bình tĩnh.

Đôi mắt màu đỏ dần hiện ra, cuối cùng Loan Ngọc vẫn không kìm nén được lửa giận của mình, bao lấy cơ thể Nguyễn Thời Hành.

Vùi đầu vào cổ cậu, rồi cắn lên đó.

“Dù sao tôi cũng không cho phép cậu nhìn tên kia, cậu là của một mình tôi.”

Loan Ngọc nói mấy lời chiếm hữu như trẻ con, gương mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối bị lửa giận làm cho vặn vẹo.

Hắn lạnh lùng âm u suy nghĩ, nếu Nguyễn Thời Hành thật sự có ý với người kia, vẫn nên sớm giết người kia thì hơn, để có thể xử lý mà không lưu lại dấu vết, bị thây ma cắn chết là lựa chọn tốt nhất.

Nguyễn Thời Hành cười khẽ một tiếng, tay vuốt ve sống lưng Loan Ngọc, thản nhiên coi như an ủi hắn.

Loan Ngọc lưu lại vài ký hiệu trên cổ Nguyễn Thời Hành, nhưng lo lắng trong lòng không có giảm bớt.

Cảm giác bị hắn đè nén ở đáy lòng lại trỗi dậy, nôn nóng âm u tuyệt vọng, như thể không bao giờ giữ được người đó bên cạnh, bất cứ thời điểm nào cũng có thể bị vất bỏ.

"Cậu phải đồng ý với tôi, nói cậu là của tôi.”

Loan Ngọc ngẩng đầu lên đối diện với Nguyễn Thời Hành, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Mặt Loan Ngọc cực kỳ xuất sắc không thể bắt bẻ, người bị hắn nhìn rất khó thoát khỏi sắc đẹp của hắn, khác với lúc trước mang theo nét đẹp nam nữ khó lòng phân biệt, bây giờ sự sắc bén trong mắt hắn không thể nhầm lẫn.

Toàn bộ đôi mắt của hắn gần bị màu đỏ chiếm hết, nhìn qua rất giống quái vật đáng sợ, nhưng giờ phút này nhìn thế nào cũng không thấy đáng sợ, cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, mà chỉ cảm thấy có chút đáng thương, thậm chí còn có chút hèn mọn.

Hắn cứ như vậy cố chấp chờ một lời hứa, ánh mắt làm Nguyễn Thời Hành nhịn không được mà mềm lòng.

Quên đi, tự nhiên chọc hắn làm gì, biết rõ Loan Ngọc vì thời kỳ trưởng thành trở nên vô cùng mẫn cảm, cho dù là nam chính sức mạnh vượt trội, ở trước mặt người mình thích cũng lộ ra sự yếu đuối.

“Tôi là của cậu, đừng nghĩ nhiều.”

Nguyễn Thời Hành hôn lên bờ môi của hắn, ôm lấy con chó lớn đang giận dỗi này.

Đó là một nụ hôn dịu dàng, nhưng Loan Ngọc đã ngay lập tức chuyển bị động thành chủ động.

Hắn sốt ruột gặm cắn cánh môi cậu, như muốn tìm lại cảm giác an toàn, tham lam chiếm lấy hô hấp của Nguyễn Thời Hành, ngón tay cách lớp áo thô bạo nắn bóp núm vú.

Hai viên thịt nho nhỏ không chịu nổi ngược đãi, bị véo một lát liền cứng như đá, nhô lên khỏi lớp vải.

Áo của Nguyễn Thời Hành ném sang một bên, dây leo mọc lên từ hai bên, chứa ý định trừng phạt quấn lên người Nguyễn Thời Hành.

“Hành ca, lời nói của anh thật sự làm tôi rất buồn, cho nên đêm nay anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, bồi thường cho tôi thật tốt.”

Loan Ngọc hơi tổn thương nói, chờ Nguyễn Thời Hành trả lời.

“Được.”

Nguyễn Thời Hành không sợ, cậu cảm thấy Loan Ngọc sẽ không thể giở trò gì với mình.

Hắn đi xuống giường, ngồi ở cái ghế cách giường không xa.

Dây leo nhấc Nguyễn Thời Hành lên, để cậu ở dưới chân giường.

Ánh mắt Loan Ngọc trở nên nguy hiểm lạnh lẽo, hắn từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Thời Hành đang nằm bò, kéo khóa quần ra, để lộ dương vật bán cương.

“Bò lại đây, liếm.”

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Dụ Dỗ Thẳng Nam của Dữu Tử Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dammythitvan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.