Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu Đồ

Tiểu thuyết gốc · 742 chữ

Nghe những lời này, Bách lão không nói gì chậm rãi bước vào trong sảnh đường, ngồi trên chiếc ghế ở phòng tiếp nhận thuốc, thở dài nhìn gã trung niên trước mặt:

- Bình Nhạc, ngươi còn nhớ tại sao ngươi vẫn chưa được lên tổng quản phụ trách phân loại sắp xếp thuốc trên quầy chứ?

Gã trung niên nghe những lời này liền rơi vào trầm tư, một dòng ký ức ùa về trong đầu hắn. Cách đây 3 năm, kỳ thi tuyển chọn thăng chức trong Bách gia được tổ chức, hắn bốc trúng đề chọn lựa thuốc phương thuốc trong đó có 2 vị là thảo dược, được Bách lão lựa chọn để cho dược đồng mang ra cho Trần Anh lúc ở trong sảnh đường. 2 loại thảo mộc đó cực kỳ khó phân loại từ hình thái, màu sắc, đến mùi hương của nó rất giống 5 loại thảo mộc khác, phân biệt đúng tên thôi cũng đã rất khó rồi chưa kể là phải biết xuất xứ. Điểm nguy hiểm là 2 loại vị thuốc đó phải đi cùng nhau, nếu bốc sai, trộn sai cùng một trong 5 loại thảo mộc tương tự kia thì thang thuốc sẽ trở thành một chất kịch độc. Nhớ đến việc này Bình Nhạc có chút hổ thẹn, nhưng hắn vẫn lên tiếng đáp lại:

- Bách lão tiên sinh, việc này chỉ chứng tỏ tên tiểu tử kia tư chất hơn người thôi, chứ hoàn toàn không chứng minh bất cứ điều gì về thân phận của hắn ta cả. Chưa kể việc hắn sẽ tiếp xúc thương xuyên với tiểu thư, điều này có quá nguy hiểm không? Một khi những phương thuốc gia truyền bị lộ ra ngoài thì Bạch gia chúng ta sẽ gặp nguy. Tiểu nhân nói những lời này cũng vì suy nghĩ cho toàn bộ Bách gia ta, cho dù Bách lão cho trách tội, tiểu nhân cũng vẫn phải nói ra những điều này.

Nói xong, Bình Nhạc quỳ xuống dập đầu với Bách lão, lão nhân ngồi trên ghế trầm ngâm nhìn xuống dưới, lặng lẽ thở dài:

- Ngươi lại nghĩ ngợi nhiều rồi, nếu tên kia thật sự là người của lũ thương nhân thì chẳng cần chúng phải đến Bách gia ta thi thố làm gì? Có nhiều cách để chúng lấy được phương thuốc. Chưa kể ngươi cho rằng mấy phương thuốc gia truyền của Bách gia dễ điều chế vậy sao, ngoài trừ ta chỉ có mỗi Ngọc Dương làm được, mà con bé không ngu ngốc đến mức dâng cả gia sản nhà họ Bách cho người ngoài vậy đâu. Ta mệt rồi, ngươi về nghỉ trước đi.

Bình Nhạc đứng dậy bước đi ra ngoài, vẻ mặt vẫn đầy nỗi ưu tư. Bách lão ngồi trên ghế, mắt nhìn về phía từ đường, trong lòng ông cũng nặng nề không kém, việc này ông cũng đang nghĩ tới, nhưng giờ thời gian của ông không còn nhiều nữa, dù không chắc chắn ông vẫn phải cược một lần.

- Yên Nhi con cho người điều tra lai lịch tên tiểu tử kia, sắp xếp người theo dõi hắn, nhớ làm cẩn thận đừng để rút dây động rừng.

- Vâng Bách lão.

Dược đồng Yên Nhi cạch bên Bách lão, nhảy nhanh ra ngoài.

Trong lúc đó, 2 người Trần Anh đi đến tửu quán ăn uống, phải công nhận đây là một số tiền lớn. Tỷ giá hiện tại 1 lượng bạc tương đương với 1000 đồng xu, mà một cân gạo kê giá 15 xu, gạo nếp giá 25 xu. Trong quán anh gọi 2 phần thịt cừu, 2 bình rượu loại ngon nhất, khi vừa uống ngụm rượu đầu tiên, y cảm thấy rượu này quá tệ, vừa có vị chát, độ rượu lại quá nhẹ, uống xong lại làm cho cổ họng bị đắng. Điều này khiến anh suy nghĩ sẽ làm rượu để bán. Vì cũng đã tối nên bọn họ ngủ lại qua đêm tại quán này.

Trời sáng, 2 người đi ra khỏi quán, đang đi trên đường, lúc này xung quanh cũng đã có đông đúc người qua lại, bất chợt Trần Anh kéo A Tiêu vào một con hẻm nhỏ. A Tiêu chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy Trần Anh đang bịt miệng y, thì thầm vào tai:

- Có kẻ đang theo dõi chúng ta.

Bạn đang đọc Xuyên Không,ta lập Nữ Nhi Quốc sáng tác bởi songnhi98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi songnhi98
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.