Ra Ngoài Ăn Tối
Bên trong Vạn Tộc Thương .
" Lão bản đã mạnh như vậy rồi , còn đang cố gắng vượt qua tháp thí luyện , xem ra ta cần nỗ lực hơn nữa " Nhìn bóng lưng Phùng Huyền , Hồ Ngạo Tuyết làm ra quyết định .
Nàng từng nghe Phùng Huyền nói : Hợp thể kì tuy ở Long Tinh Đại Lục được tính là đỉnh tiêm cường giả , nhưng ở bên ngoài bao la rộng lớn kia thì chỉ là một tiểu lâu la thôi , ngay cả Long Tinh Đại Lục cũng chỉ như một hạt cát giữa sa mạc .
Hồ Ngạo Tuyết sau khi suy nghĩ thì khẳng định Phùng Huyền không lừa nàng , vũ trụ bao la rộng lớn như vậy thì làm sao chỉ có một mình Long Tinh Đại Lục được .
Thấy hiện tại cũng không có khách , Ngạo Tuyết đi đến ghế ngồi , đăng nhập vô tháp thí luyện .
Lúc này bên trong tháp thí luyện .
Phùng Huyền người đầy rẫy vết thương , miệng hít thở không ngừng , gương mặt tràn đầy mồ hôi , nhưng trong con mắt tràn đầy hưng phấn , bởi vì hắn đã thông qua tầng thứ nhất .
Đương nhiên hắn đã tăng tu vi của mình lên Luyện Khí Hậu Kì , tay cầm huyền cấp thương , phải biết rằng hắn chẳng qua là một người xuyên không qua vậy mà đi đến một bước này thật sự cũng đáng tự hào .
Phải biết rằng Diễm Nguyệt là học viên của Thiên tinh học phủ , vượt qua được tầng thứ nhất của tháp thí luyện cũng phải nâng tu vi đến Luyện Kí Viên Mãn .
Trong khi đó Phùng Huyền chỉ cần Luyện Khí Hậu Kì , như vậy cũng thể thấy được tài năng của hắn .
Tuy nói trong phạm vi cửa hàng hắn có buff của hệ thống , nhưng hắn cũng không thể nào cứ ở yên trong đó được , Phùng Huyền cũng muốn được ra ngoài ngắm nhìn thế giới bao la .
" Tiếp một lần nữa " Phùng Huyền hai mắt tràn đầy chiến ý , tu vi hạ xuống Luyện Khí Trung Kì , vũ khí vẫn là huyền cấp thương .
Hắn muốn xem cực hạn của mình là bao nhiêu , còn về tầng tiếp theo , tạm thời hắn không muốn qua đó , bởi vì kinh nghiệm và sức chiến đấu của hắn còn quá ít .
Chớp mắt lại những con bò cạp có kích thước lớn xông đến , Phùng Huyền theo hệ thống thiết lập trở lại với đỉnh phong , thân ảnh đã lao vào giữa bầy yêu thú .
" Chiến nào ! "
............
Buổi trưa thời gian tiếp , tiểu đội của Chu Thông tiến đến , đội của hắn sắp đi vào sơn mạch để săn bắt thêm yêu thú , nên đi đến Vạn Tộc Thương mua Sting và Que cay để phòng thân .
Sau khi qua Hồ Ngạo Tuyết giới thiệu về game thực tế ảo , bọn họ đối với trò chơi này rất tò mò , nên cũng rất muốn thử .
" Chơi trò chơi còn có thể tăng tu vi ! " Chu Thông mặt kinh ngạc nói .
Phương Tuyền cũng gật đầu đồng ý nói : " Đồ trong cửa hàng lão bản vẫn luôn thần kì như vậy " .
Đám người còn lại cũng gật đầu , hướng ánh mắt sùng bái đến Phùng Huyền đang chém giết ở trong trò chơi .
Phùng Huyền cũng không hề hay biết mình lại có thêm một đám fan .
Sau khi lấy Sting và que cay , đám người thanh toán linh thạch xong thì rời đi , mặc dù rất muốn thử trò chơi trong cửa hàng , nhưng bọn hắn đám người còn có nhiệm vụ trên người nên đành kìm nén , đợi hoàn thành xong quay lại cũng không muộn .
Lúc Phùng Huyền tháo tai nghe và mắt kính xuống trời đã dần trở tối .
" Đã gần tối rồi sao ! "
Nhìn về phía trên bầu trời , Phùng Huyền hơi kinh ngạc , sau đó mỉm cười lắc đầu : " Quả nhiên cho dù ở thế giới nào thì chơi game là cách diết thời gian nhanh nhất " .
Một ngày này Phùng Huyền cũng coi như có thu hoạch phong phú , từ một con gà mờ giờ hắn cũng trở thành một thân bách chiến cao thủ .
Mặc dù trong quá trình đó hắn cũng đã chết mấy trăm lần , nói là thân kinh bách chiến cũng không vấn đề gì .
Thân là chủ cửa hàng , Phùng Huyền tất nhiên không bị quy định ba tiếng đồng hồ ước thúc , hắn có thể thoải mái chơi không hạn chế thời gian.
Đương nhiên Hồ Ngạo Tuyết là nhân viên cửa hàng cũng như thế , khi không có khách hàng thì cũng chơi thoải mái .
Chỉ khác là Phùng Huyền đem chính mình trải qua trong trò chơi che đậy mà thôi .
Nếu để người khác nhìn thấy được hắn là lão bản vậy mà chết mấy trăm lần , vậy mặt mũi ném về nhà bà ngoại sao ! .
" Cũng đã đến giờ ăn tối rồi , vậy thì hôm nay ra ngoài ăn thay đổi không khí vậy " Phùng Huyền suy nghĩ làm ra quyết định .
Nghe thấy Phùng Huyền nói vậy thì bên cạnh Ngạo Tuyết cũng hỏi : " Lão bản ta cũng có thể theo cùng sao " .
Nàng cũng ở trong cửa hàng một thời gian không ra ngoài rồi , nên cũng muốn ra ngoài hít thở không khí .
Phùng Huyền cũng không nghĩ ngợi gì gật đầu nói " Tốt , vậy xuất phát thôi "
Sau đó hai người đóng cửa hàng lại , sóng vai đi ra ngõ nhỏ .
Lúc trời vừa mới tối đây chính là thời điểm phồn hoa nhất Tinh Lan Thành , nhà nhà ánh đèn tháp sáng , người người tấp nập qua lại , mùi thơm đồ ăn tỏa ra khắp nơi .
Phùng Huyền quen đường mang theo Ngạo Tuyết tiến đến quán ăn mọi khi hắn hay mua .
Phùng Huyền mặt bình tĩnh còn Ngạo Tuyết căn bản không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh , Hồ Ngạo Tuyết mặc dù tận lực không làm gì nhưng chỉ cần nàng xuất hiện thì như hạc giữa bầy gà , nên không thể tránh khỏi bị người khác chú ý .
" Chính là chỗ này "
Phùng Huyền rất nhanh dừng chân trước quán , chỉ thấy bây giờ mặc dù còn sớm nhưng quán ăn đã đông đúc người ra vô .
Phía trên ghi ba chữ " Tinh Phượng Các " đây chính là quán ăn đám người Vũ Văn Nhất và Bạch Triều hay nhắc đến .
Người ở chỗ này ăn cơm đa số là người có thân phận hoặc phú nhị đại .
Mà từ cửa hàng cách nơi này cũng chỉ có vài chục mét .
" Cô nương kia thật xinh đẹp , không biết tiểu thư nhà nào "
" Ta cũng là lần đầu tiên thấy người xinh đẹp như vậy " .
" Sư huynh ngươi sao nhìn nàng chằm chằm vậy , ta với nàng ai đẹp hơn "
" À thì ... muội có thể đổi một vấn đề khác mà "
" Ta biết ngay mà sư huynh không để ý đến ta Ô..Oaaa.... " .
Theo Phùng Huyền và Ngạo Tuyết đi vào lập tức trở thành tâm điểm , đi đâu cũng có người bình luận .
Đương nhiên những vấn đề này không liên quan tới Phùng Huyền ...
Hai người cũng không quan tâm , theo sự hướng dẫn của tiểu nhị , hay người ngồi ở bàn ngay đại sảnh .
Ngồi ở phía xung quanh mọi ánh mắt ghen tị đều ném về phía Phùng Huyền .
Tên kia là ai mà lại được ngồi cùng mỹ nhân như vậy cơ chứ ?
Hắn cũng không đẹp trai bằng ta !
Phùng Huyền nghe được cũng lắc đầu cười không để ý đến .
" Khách quan không biết hai vị dùng gì ạ " Tiểu nhị tiến đến hỏi , ánh mắt không kìm nổi thỉnh thoảng liếc về phía Hồ Ngạo Tuyết .
" Trong tiệm có những cái gì đặc sản hay ăn ngon " Phùng Huyền hỏi dù sao lần đầu ra ngoài ăn cùng nhân viên cửa hàng cũng muốn ăn ngon một bữa .
Dù sao Vạn Tộc Thương dạo này tiêu thụ cũng kiếm được không ít , sau khi phân chia xong với hệ thống , Phùng Huyền cũng mang tu vi tăng đến Luyện Khí Viên Mãn , còn lại linh thạch thì vẫn cứ giữ dùng , cho nên bây giờ hắn cũng là kẻ có tiền .
" Chỗ cửa tiệm có đặc sản được chế biến từ thịt yêu thú như : Linh Giác nướng , Phượng vũ quy vị , Thiên ngạc cửu tiêu ... "
Phùng Huyền gật đầu giá tiền cũng không quan tâm nói : " Tốt cứ kêu mấy món này đi , ngươi xem còn những món nào ngon cũng mang lên đi "
Tiểu nhị khuân mặt tràn đầy nụ cười liên tục gật đầu nói : " Tốt.. tốt khách quan xin đợi một chút , thức ăn chuẩn bị lên liền " .
Nhìn thấy Phùng Huyền phóng khoáng như vậy , hắn biết đây là một cường hào nên không dám thất lễ vội vàng xuống thông báo đầu bếp .
" Kì thật không cần gọi nhiều món ăn như vậy " Hồ Ngạo Tuyết thấp giọng nói .
Phùng Huyền thì lắc đầu nghiêm túc nói : " Đây là lần đầu ta mời ngươi ăn cơm , nên sao có thể sơ xài được " .
Hồ Ngạo Tuyết nghe vậy tâm tình cũng vui vẻ .
Người xung quanh nhìn thấy Phùng Huyền kêu như vậy đồ ăn , còn nói những lời nói như vậy , thì ánh mắt càng thêm ghen gét .
Vạn ác kẻ có tiền !
Những món ăn kia rẻ nhất cũng cả năm trăm linh thạch , còn cái món phượng vũ quy vị thì là một ngàn linh thạch , bữa ăn này sơ sơ phải hết ba nghìn linh thạch .
Đương nhiên tiền nào của đó , giá trị trong đó cũng hết sức kinh người .
" Phụ hoàng không biết nghĩ ra sao mà để đám người tu luyện đó ở trong Tinh Lan Thành càn rỡ như vậy "
Phía xa truyền đến một giọng nói bất mãn vang lên .
" Điện hạ , đám người tu luyện đó không thể coi thường được , nghe đồn còn rất nhiều cường giả ẩn mình mục đích đều là vì thượng cổ di tích trong Sơn Lâm Lang Mạch mà đến "
Rất nhanh hai người trẻ tuổi đi vào mà đến , nhìn cách ăn mặc và trên người khí tức lộng lẫy do ở vị trí cao mà ra , đám người biết kẻ đến không phải người bình thường .
" Tiểu nhị mau đến dẫn bổn công tử vào phòng thượng hạng " bên cạnh một người trẻ tuổi kêu lên
" Vâng..Vâng Hà công tử mau mời đi bên này " Rất nhanh một người tiểu nhị nhanh chân khom người chạy đến .
Có thể nhìn thấy hai người là khách hàng quen ở nơi này .
Bên trong mọi người không ít người hiếu kì thân phận của bọn hắn .
" Hai người kia là ai , nhìn có vẻ rất phách lối "
" Ngươi mới đến Tinh Lan Thành nên có điều không biết người đi đầu kia chính là tam hoàng tử Tinh Vô Cường , còn người phía sau là nhi tử của quan thượng thư tên là Hà Mã Vân "
" Hai kẻ này ỷ vào thân phận của mình bên trong Tinh Lan Thành ngạo mạn , ỷ thế hiếp người , việc xấu ai trong Tinh Lan Thành đều biết , nhưng không ai dám làm gì vì kiêng kị thân phận của bọn hắn "
Ngươi muốn xử tội hoàng tử ?
Chẳng phải tự tìm đường chết sao !
" Chờ chút xem ra chuẩn bị có trò vui để nhìn " Một kẻ khách quan nói .
Phùng Huyền cũng hiếu kì nhìn thoáng qua xong cũng không thèm để ý .
Hai cái sâu mọt mà thôi cũng chẳng có gì !
Phùng Huyền và Ngạo Tuyết tuy không làm gì , nhưng không có nghĩa không có người không để ý bọn hắn , ngược lại Hồ Ngạo Tuyết thu hút mọi ánh mắt chú ý của mọi người .
Tinh Vô Cường hừ nhẹ , chẳng qua chỉ là lũ thường dân , hắn đối với lũ người tán tu này vẫn luôn kinh thường .
Khi đi ngang qua ánh mắt của hắn không tự chủ được co rụt lại , cước bộ cũng dừng .
Tinh Vô Cường thề rằng chưa bao giờ thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy , chỉ nhìn một chút thôi hắn như bị hút mất hồn vậy .
Mắt xanh lam , tóc bạch kim , cả người như có một loại khí chất thiên sinh mị cốt làm cho người khác không tự chủ được mà bị cuốn vô trong .
Nữ nhân này bổn hoàng tử muốn ! .
Đăng bởi | HIDEZ |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 98 |