Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá Thần Hạc.

Tiểu thuyết gốc · 2100 chữ

Thanh niên hắc bào thợ săn khuyên rất đúng, Trần Bảo Thất dự định trước tiên tìm công việc trong thành đợi có tu vi rồi tới nhận nhiệm vụ thợ săn cũng không muộn.

Chào tạm biệt hai người đi ra cổng, đứng trước cổng Trần Bảo Thất cùng tiểu hài tử nghe thấy âm thanh ca hát từ phía đối diện truyền tới, giọng hát rất hay, cả hai đi đến gần hơn, phát hiện tấm bảng to lớn viết ba chữ.

“Hoa Tửu Lâu.”

Trần Bảo Thất rất muốn bước vào nghe ca hát nhưng cả người chỉ có hai mươi xu, bên cạnh còn có tiểu hài tử, cả hai người ngồi xuống thềm đá trước cổng nghe ca hát, bất ngờ bị hai tên hộ vệ canh cổng tức giận xua đuổi.

“Hai tên ăn mày, cút khỏi đây ngay!”

Ánh mắt hai tên hộ vệ quay đi hướng hai người trang phục sang trọng bước tới, thay đổi sắc mặt vui vẻ đón tiếp.

“Bạch Oanh tiểu thư, Văn Lãng thiếu chủ mời vào.”

Trần Bảo Thất xua tan suy nghĩ nghe ca hát, tiếp tục dẫn tiểu hài tử đi tìm công việc, trên đường đi hắn nghe mọi người xung quanh nói thành chủ đang kiểm tra tư chất, rất nhiều người ở đó, bản thân hắn tư chất bình thường chắc không lọt vào mắt sơn môn, ánh mắt mong chờ ở tiểu hài tử.

“Tiểu An đệ muốn vào sơn môn không?”

Tiểu An cái đầu nhỏ lắc qua lại, tỏ vẻ không muốn vào sơn môn, nơi đó nó không biết gì, ngoài Trần Bảo Thất ra nó không muốn theo ai khác nữa.

“Không đâu, Thất ca đi đâu ta theo đó!”

“Chúng ta đến đó xem thôi không cần kiểm tra.”

Hai người đi theo đám đông hướng trung tâm thành đi tới, một bức tường hình vòng cung ở giữa có cánh cổng mười tên hộ vệ đứng gác, chặn từng người đi vào, kiểm tra xem có ai cầm theo vũ khí không, đạt yêu cầu mới cho phép đi vào, nếu có sẽ bị tịch thu đợi ra ngoài rồi trả lại.

Dù bị chặn lại, Trần Bảo Thất với tiểu An không mang vũ khí rất nhanh được phép đi vào, hắn quan sát bên trong có một căn nhà lớn, không ngờ thế giới này có thể xây nhà cao như thế, có thể so sánh với kiếp trước tương đương với biệt thự cao năm tầng, trên sân thượng tòa nhà bóng dáng hộ vệ cầm cung tên canh gác đi qua đi lại, vũ khí trên tay phát ra ánh sáng.

Bên cạnh tòa nhà mảnh đất trống đứng rất nhiều người, hướng ánh mắt xa thêm một chút Trần Bảo Thất nhìn thấy bậc đá, bước lên có cái sân hình tròn, ở giữa thạch trụ bên trên có viên đá kích cỡ bằng cái lu nước nhỏ nhà Sơn thúc, có màu sắc trắng đục.

Trần Bảo Thất cùng tiểu hài tử chen lấn vào đám đông, hơi khó một chút nhưng thân thể nhỏ bé cả hai nhanh chóng lên được hàng phía trước quan sát dễ hơn.

Rất nhiều người xếp hàng, trong đó tiểu hài tử với thiếu niên chiếm đa số, thanh niên có rất ít, từng người bước lên hướng tới viên đá chạm tay vào.

Ánh sáng phát ra từ viên đá màu đen với trắng rất nhiều, màu xanh rất ít, Trần Bảo Thất không biết tư chất màu như thế gọi là gì hắn hỏi một ông lão bên cạnh.

“Lão gia, ngài biết viên đá, ánh sáng đó là gì không?”

Lão già tỏ vẻ hiểu biết vuốt râu trắng mở miệng.

“Viên đá được gọi là Đá Thần Hạc, có thể kiểm tra tư chất, phế phẩm màu đen, bình thường màu trắng, hiếm có màu xanh các loại, sử thi màu vàng, truyền thuyết màu đỏ.”

Mỗi năm tiểu sơn Thu môn thu đệ tử trong ba tháng, cứ cách hai tuần trong ba tháng đều phái đệ tử nội môn đi đưa người có tư chất cao về sơn môn.

Tư chất bình thường ngoại trừ có gia cảnh mới được nhận vào sơn môn, hiếm có được gia nhập ngoại môn đệ tử, sử thi trực tiếp vào nội môn, truyền thuyết được tuyển thẳng làm chân truyền.

Trần Bảo Thất Thất tư chất bình thường như màu trắng, hắn không biết tiểu An tư chất ra sao? Nhưng nếu lên kiểm tra hắn đoán chắc cả hai không thể đi chung nữa, hắn hứa với Sơn thúc dù thế nào cũng phải đi theo nó, Hắn không cần vào sơn môn, theo con đường tán tu cũng được, hắn hướng tiểu hài tử nói.

“Tiểu An muốn làm tán tu không?”

Tiểu hài tử lắc cái đầu nhỏ hướng lên.

“Thất ca, tán tu là như thế nào a!”

“Tán tu chính là không có sơn môn, ngao du thiên hạ, trời là nhà đất là giường.”

“A! Ta thích tán tu, ngao du thiên hạ!”

“Được vậy chúng ta quyết tâm tán tu vang danh thiên hạ.”

Hai người đập tay nhau cười tươi vui vẻ, Trần Bảo Thất thắc mắc hướng về phía sân thượng tòa nhà trên cao hỏi lão gia bên cạnh.

“Lão gia vậy ngài biết phía trên ba người kia là ai không?”

Lão ngước nhìn quan sát nói.

“Ở giữa thiếu niên trẻ tuổi bạch bào, trên ngực có biểu tượng lá phong, đeo trường kiếm dưới eo chính là nội môn đệ tử, bên trái trung niên lớn tuổi áo bào ánh kim là thành chủ, bên phải lão gia này ta không biết, có lẽ mới đến.”

Trần Bảo Thất thầm nói với hệ thống Họa Sư trước mặt.

“Ngươi xem được tu vi bọn họ không?”

“Thưa chủ nhân, ta không đủ khả năng, yêu cầu chủ nhân nâng cấp hệ thống.”

“Thôi bỏ đi, ta lười hỏi ngươi, hỏi cũng như không!”

Ting.

“Phát hiện nhiệm vụ mới.”

[Nhiệm vụ hằng ngày: Mỗi ngày một đại trận truyền tống ngẫu nhiên.

Phần thưởng: Tu vi tăng một năm.]

“Nhiệm vụ hằng ngày được thay đổi phần thưởng khác nhau.”

Hai mắt Trần Bảo Thất trừng mở khi xem phần thưởng nhiệm vụ hằng ngày, hệ thống não hôm nay bị úng nước sao? Đây không còn là hệ thống mà hắn biết nữa, ngoài yêu cầu nâng cấp ra thì cái nhiệm vụ trước đó phần thưởng chỉ là ba tấm phù cứu mạng hắn, hai tuần trước hắn làm xong nhiệm vụ, sau đó không còn nhiệm vụ nào khác, bây giờ xuất hiện nhiệm vụ phần thưởng tăng tu vi.

“Ngươi bị ta làm lơ mới phát nhiệm vụ, muốn ta mau chóng kiếm tiền làm nhiệm vụ để nhận tu vi? Ngươi hảo hệ thống, được lắm còn biết làm trò!”

“Họa Sư xin lỗi chủ nhân, đây là tính năng được thiết lập.”

“Tính năng hai tuần mới phát nhiệm vụ, ngươi nói xem làm sao ta tin a!”

Phần thưởng khiến Trần Bảo Thất đỏ mắt, tu vi tăng một năm hắn nhất định mở được Nội Linh tiến vào Luyện Khí cảnh, tu luyện giả sức mạnh rất lớn, hắn có thể xin công việc dễ dàng hơn.

“Xem ra ta phải kiếm tiền nạp cho ngươi!”

Tiểu An thấy hắn trầm tư suy nghĩ, kéo tay chỉ về phía thiếu niên trẻ tuổi đứng trên bậc đá, tay trái chạm vào viên đá phát ra ánh sáng chói mắt.

“Thất ca, viên đá phát ra ánh sáng đẹp quá!”

Cả đám người bên dưới đều hò reo bất ngờ.

“Tư chất sử thi!”

Trần Bảo Thất hướng về phía đó quan sát, bị ánh sáng vàng chói lóa khiến hắn nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ thiếu niên, quần áo hơi cũ, khuôn mặt nám đen, tay chân có vết bầm, đôi chân trần, hắn thầm nói.

“Hảo tư chất!”

Trên sân thượng căn nhà ba người vẻ mặt cười rất tươi trò chuyện.

“A! Thành chủ năm nay Phế Tích Mỏ thật nhiều nhân tài!”

“Trưởng lão quá khen, không biết đại hội tỉ thí ba năm giữa các tông môn sắp diễn ra chưa?”

“Năm sau! Tiểu sơn Thu môn chúng ta mọi năm đều đứng chót, năm nay nhất định phải lấy được thành tích cao nhất.”

“Thưa trưởng lão chỗ chúng ta rất khó bồi dưỡng nhân tài!”

Phế Tích Mỏ không có tài nguyên nhiều như Dãy Núi Thâm Uyên, không phồn hoa như Thung Lũng Đồng Bằng, không hiếu chiến như Tàn Tích Hoang Mạc.

“Tiểu tử ngươi đừng quên chúng ta có mỏ khoáng mạch lớn với mộ kiếm, đó chính là ưu điểm.”

Hỏa Mạch Linh Thú thuộc quyền quản lý của Vương Đô, các tiểu sơn môn không được cho đệ tử vào, vì thế tiểu sơn Thu môn dùng Tinh Thạch để trao đổi bí cảnh với tiểu sơn Đông môn.

Tham gia tu luyện trong bí cảnh tài nguyên rất nhiều, giá trao đổi tinh thạch cũng không quá cao, so sánh lợi ích cho sơn môn phát triển vẫn tốt hơn.

Bên phải lão già tóc trắng trầm tư.

“Chưởng môn đời thứ mười suy nghĩ thật thấu đáo cho đám đệ tử sau này! Nếu không chúng ta còn thảm hại hơn bây giờ.”

Trước khi Thái Tuất Tiên Nhân phi thăng Tiên Giới, chưởng môn đời thứ mười xin được quản lý mỏ khoáng mạch, từ đó sơn môn mới mạnh lên đệ tử ngày một nhiều hơn.

“Trưởng lão, có lẽ nào ngài ấy đoán trước được tương lai?”

“Không đâu! Thành chủ ngươi không biết tu vi ngài ấy rất thấp chỉ mới Kim Đan sơ kỳ, nếu biết trước kết quả làm sao ngài ấy chết trên chiến trường phía bắc được.”

Ba người đoán khả năng cao chưởng môn đời thứ mười khi đó chỉ muốn mỏ Tinh Thạch tu luyện, không ngờ đời sau dùng trao đổi tài nguyên giúp sơn môn lớn mạnh hơn.

Thành chủ đứng lên truyền lệnh xuống phát cho những người tư chất hiếm có trở lên mỗi người một tấm lệnh bài gia nhập sơn môn hằng năm.

Sau khi nhận được lệnh bài người đó có thể đến sơn môn bằng dịch vụ Vân Tiêu hoặc đợi đến cuối tháng thứ ba sơn môn cho người đưa đi.

Rất nhanh nhiều người rời đi với hai nét mặt vui vẻ, buồn bã vì không có khả năng vào sơn môn, nhưng họ vẫn còn hi vọng trở thành tán tu, làm nhiệm vụ thợ săn vào Hỏa Mạch Linh Thú tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

Không còn gì để xem, hai người rời đi hướng Đan Sư công hội, Trần Bảo Thất vẫn còn giữ tấm lệnh bài bà Triệu đưa, hắn cất trong không hệ thống, muốn dùng nó để tra hỏi tin tức liên quan tới mẫu thân tiểu An.

Cổng lớn Đan Sư công hội, mùi hương dược liệu lan tỏa ra bên ngoài, người đi đường chỉ ngửi thấy thôi là muốn đứng lại đây để hưởng thụ cảm giác thư thái, người có tu vi thu được một ít linh khí, người đi ra đi vào tấp nập như khu chợ.

Bóng dáng thiếu niên cùng tiểu hài tử dắt nhau bước vào cổng, bước vào sảnh lớn nơi đây rất rộng rãi, trên bàn từng nơi trưng bày rất nhiều vật phẩm, đan dược, dược liệu, thảo dược, linh dược, đan phương, dược phương.

Ở giữa cuối sảnh có cái nồi bằng đồng rất to gấp bốn lần cái lu nước lớn, Trần Bảo Thất được một thiếu niên trạc tuổi hắn bước ra tiếp đón.

“Xin chào khách nhân cần giúp gì.”

Trần Bảo Thất lấy tấm lệnh bài trong kho hệ thống đưa ra trước cho thiếu niên xem.

“Ta muốn hỏi ở đây có thể tra tin tức không?”

Thiếu niên nhìn thấy lệnh bài khựng lại vài giây.

“Ngài đây là Đan Sư một bông nhất phẩm! Có thể tra được một ít nếu nằm trong phạm vị hoạt động của công hội.”

Trần Bảo Thất không ngờ bà bà nói đúng, thứ này có thể thăm dò tin tức, hắn muốn biết thông tin của Hoa đại nương.

“Ta muốn tìm một người tên Liễu Như Hoa.”

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.