Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua, ta đi đào mỏ.

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

Đầu tháng chín, khi gió mùa thu bắt đầu thổi, mang theo hơi se lạnh và nhẹ nhàng khô ráo từ biển lớn. Những cơn gió đi qua dãy núi cao trở nên khô và nóng, gây ra đất đai ở đây trở nên cằn cỗi.

Ánh nắng gay gắt chiếu xuống một cánh cổng đá to lớn, trên đó được khắc ba chữ “thôn Minh Khai”.

Trước cổng căn nhà nhỏ ở phía đông, đứa bé với khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu, hai má bụi bặm, quần áo lem luốc, đôi tay nhỏ nhắn cầm cái bát đẩy cửa chính đi vào.

Trong phòng, thiếu niên nằm ngủ trên giường, thân thể gầy ốm, khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới.

Thiếu niên giật mình tỉnh giấc, hai mắt mở to, mồ hôi lấm tấm trên trán như vừa gặp ác mộng.

“Đây là đâu?” Hắn lẩm nhẩm.

Thiếu niên ngồi dậy đảo mắt xung quanh, khung cảnh bốn bức tường gỗ, mái nhà tranh, dưới chân nền đá.

“Xuyên không!” Hắn bất ngờ thốt lên, giọng nói đầy ngạc nhiên.

Bên ngoài sân, đứa bé nghe thấy tiếng động vội vàng đẩy cửa đi vào, phát hiện thiếu niên ngồi trên chiếc giường gỗ.

“A! Thất ca! Thất ca tỉnh rồi!” Đứa bé thốt lên, đôi tay theo phản xạ giật mình làm rơi bát thuốc.

Xoảng.

“Phụ Thân ơi, Thất ca...!” Nó quay lưng chạy ra ngoài, la hét.

Thiếu niên đưa mắt theo bóng lưng đứa bé dần đi xa, trấn tĩnh bản thân, sắp xếp lại ký ức.

“Ta khi nãy vừa rơi xuống vách đá, vậy là chết rồi sao?” Hắn than vãn.

Kiếp trước, hắn tên Trần Bảo Thất, ba mươi tuổi, không gia đình, làm nhân viên văn phòng. Một đêm tăng ca về muộn, chạy thêm một chuyến xe ôm đến Núi Cấm không ngờ bị cướp, xe liền lao xuống vách đá.

Bây giờ, Trần Bảo Thất nhập vào thân xác chàng trai cùng tên, mười tám tuổi, không gia đình, sống bằng nghề đào mỏ. Năm thiếu niên mười tuổi, phụ mẫu mất trong vụ sập hầm mỏ, từ đó sống một mình trong thôn, hàng ngày lao động để kiếm sống qua ngày, hôm trước bị bệnh nặng không qua khỏi.

“A! Cũng là một kiếp người.” Trần Bảo Thất thở dài.

Thế giới này gọi là Đại Lục Tứ Tinh. Thôn Minh Khai cách thành Bích Khải về phía nam ba mươi dặm, nằm trong khu vực Phế Tích Mỏ, thuộc Vương Triều Hạc Quốc.

“A! Thế giới Tiên Hiệp.” Trần Bảo Thất trầm trồ.

Thiếu niên trong đầu hiện lên vài thông tin liên quan, có dân thường và người tu luyện.

Người tu luyện tu vi, cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.

Luyện Khí khai mở Nội Linh hấp thu Linh Khí từ thiên nhiên giúp cơ thể người phàm trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn và được chia làm mười tầng.

Trúc Cơ khai mở Huyết Mạch, mỗi một người sống trên đại lục hầu hết đều có huyết mạch khác nhau nắm giữ năng lực đặc biệt tùy theo mỗi loại.

Kim Đan tạo ra đan điền kích phát Linh Hệ, học cách khống chế ngũ hành.

Nguyên Anh lĩnh hội Ngự Không, có khả năng bay lượn trên không trung một cách tự do và hóa hư thành thực.

Ba cảnh giới này chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.

Từ ngoài, bóng dáng người đàn ông trung niên, cơ bắp săn chắc, vài nét nhăn trên mặt, mặc áo đen, dẫn theo đứa bé bước vào.

“Sơn thúc đến thăm cháu ạ!” Trần Bảo Thất bước xuống giường cúi người chào.

“Đúng thế!” Người đàn ông gật đầu, tiến tới đưa tay kiểm tra trán hỏi hắn.

“Cháu đã khỏi rồi à?”

“Vâng!” Trần Bảo Thất đáp.

Đây là hàng xóm của hắn, người đàn ông tên Lý Văn Sơn, đứa bé là Lý Thế An.

Đứa bé buông tay phụ thân, bước tới ôm chân hắn, nhìn cái bát vỡ.

“Em vui quá làm vỡ bát thuốc, phụ thân mắng em mất thôi!” Lý Thế An giọng nói lo sợ.

“Tiểu An, phụ thân không mắng em đâu, anh khỏe rồi, đừng lo lắng nhé!” Trần Bảo Thất xoa đầu đứa bé, mỉm cười.

Kiếp trước hắn sống một mình, không có hàng xóm, cả ngày chỉ biết làm việc, cuộc sống thật tẻ nhạt. Kiếp này hắn có hàng xóm, nội tâm muốn sống tốt với cuộc sống mới.

Thiếu niên nhớ đến công việc, trong ký ức hằng ngày trung niên đúng ra phải đi đào mỏ, sao hôm nay lại đến nhà hắn.

“Sơn thúc, hôm nay chú không đi đào mỏ sao?” Trần Bảo Thất thắc mắc hỏi.

“Không! Mọi người hôm nay được nghỉ.” Lý Văn Sơn lắc đầu, giải thích.

“Hôm nay chủ quản tiếp đón người từ thành Bích Khải đến, họ lấy nguyên liệu Đồng và Kim Thạch đặt trước.”

Thôn Minh Khai, công việc chính là đào hầm mỏ. Mỗi tháng có người từ thành Bích Khải đến thu mua tài nguyên, hoặc mỗi tuần người của chủ quản đưa tài nguyên khai thác đến thành bán.

Khối Đồng và Kim Thạch nguyên chất là tài nguyên chính để sản xuất tiền tệ. Cảnh giới Trúc Cơ mới tinh luyện được ra thành phẩm. Thôn Minh Khai, người tu vi cao nhất chỉ có chủ quản Luyện Khí tầng một.

Tiền tệ: Đồng Xu, Kim Thạch, Tinh Thạch.

Lý Văn Sơn nhìn thấy thiếu niên đứng bất động, vẻ mặt hắn nhợt nhạt xanh xao, lên tiếng nói.

“Cháu đến nhà chú ăn cơm đi, ở nhà cháu chắc không có gì để ăn đâu.”

“Vâng!” Trần Bảo Thất gật đầu đồng ý.

“Tiểu An, đưa anh Thất về nhà chúng ta ăn cơm.” Lý Văn Sơn hướng đứa bé gọi.

Đứa bé đang ôm chân thiếu niên, rời tay khỏi đó.

“Vâng thưa phụ thân!” Lý Thế An vui vẻ đáp.

Nó nói xong, đưa tay kéo thiếu niên đi cùng về nhà mình dùng bữa. Người đàn ông dọn cái bát vỡ rồi cùng hai người rời khỏi nhà nhỏ.

Ba người đi về phía trái khoảng hai mươi bước, trước cổng nhà treo hai cái lồng đèn, bên trên có tấm bảng nhỏ ghi ba chữ "Hoa Sơn An".

Sơn thúc từng nói với hắn ý nghĩa của tấm bảng là lấy tên cả nhà đặt, mong muốn sum họp gia đình vui vẻ.

Trần Bảo Thất cùng hai cha con họ bước vào nhà, hắn so sánh nhà Sơn thúc rộng rãi hơn nhà hắn.

Nhà Sơn thúc từ ngoài cửa đi vào, trước sân bên trái có một cái bàn đá với bốn cái ghế gỗ, bên cạnh hồ cá và cây táo cao khoảng ba mét, nhánh cây sum suê có vài nụ hoa. Bên phải là phòng bếp, phía trước là hai phòng ngủ và một phòng chứa đồ.

Nhà hắn từ cửa đi vào, bên trái là chuồng nuôi gà, bên phải là nhà bếp, phía trước là phòng ngủ và kho cất đồ.

Trước kia, phụ mẫu hắn còn sống để lại rất nhiều gà, nhưng từ khi họ mất, gà cũng bán hết. Mười tuổi hắn muốn đi đào mỏ, nhưng chủ quản không nhận vì tuổi còn quá nhỏ, luật ban hành từ Vương Triều quy định dưới mười hai tuổi không được làm việc trong khu mỏ.

Gia đình Sơn thúc giúp đỡ hắn mới sống đến tuổi mười hai để đi đào mỏ. Lương thợ mỏ không nhiều, một ngày ba xu đủ ăn ba bữa. Nếu may mắn đào được Đồng hoặc Kim Thạch nguyên chất, tùy vào khối lượng mà quy đổi ra tiền. Từ đó đến nay, hắn chỉ mới đào được hai khối Đồng, mỗi khối nặng hai cân và năm cân.

Lý Văn Sơn quay lưng đi về phía phòng bếp lấy thức ăn.

“Sơn thúc, để cháu phụ giúp!” Trần Bảo Thất lên tiếng.

Trung niên nghe hắn nói không quay lại mà xua tay đáp.

“Không cần đâu! Cháu cứ ngồi đó, để chú mang đồ ăn ra.”

Lý Văn Sơn biết đứa nhỏ này vừa mới khỏe, không thể bắt nó hoạt động nhiều được.

Trần Bảo Thất âm thầm cười vui ngồi xuống cái bàn, nhìn đứa bé trong đầu hắn bỗng nhớ đến sự kiện sáu năm trước.

Lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, háo hức đi đào mỏ. Một đám người đến nhà Sơn thúc bắt mẫu thân đứa bé đi, hắn vội vàng chạy đến khu mỏ gọi Sơn thúc, nhưng cả hai về đến nơi thì không kịp. Sơn thúc bất lực khóc lớn, tiếng đứa bé oa oa khóc vang khắp nhà. Hắn không hiểu nguyên do, về sau mới biết gia đình mẫu thân đứa bé không đồng ý cho Sơn thúc lấy vì lý do gia cảnh không phù hợp.

Trần Bảo Thất trò chuyện với đứa bé.

“Tiểu An, em nhớ mẫu thân không?”

“Nhớ chứ! Thất ca đưa em đi gặp mẫu thân sao?”

“Phụ thân hứa đưa em đi gặp mẫu thân, nhưng mãi vẫn thất hứa. Phụ thân xấu!”

“Anh cũng không biết mẫu thân em ở đâu! Nếu sau này anh có tiền, anh hứa sẽ dẫn em đi tìm mẫu thân.”

“Thật chứ! Thất ca ngoặc tay nhé! Thất hứa làm con sâu mãi không bò được, hi hi!”

Hai anh em không cùng huyết thống nhưng rất vui vẻ. Trước đây, thiếu niên đi đào mỏ, mỗi lần đẩy xe mỏ ra ngoài, đứa bé luôn đứng đợi cùng hắn tìm quặng tài nguyên cùng một lứa tuổi trẻ.

Trung niên mang mâm cơm ra, có rau xanh, thịt, cá, canh ngọt, ba cái bát, sáu đôi đũa, thìa nhỏ và lớn.

“Hai đứa nói gì mà vui thế? Ăn thôi nào.”

Trần Bảo Thất chia cơm, tươi cười.

“Sơn thúc, cháu ăn nhờ nhà chú hoài mà sao cháu đưa tiền chú không lấy?”

“Ha ha, không sao đâu! Nhờ có cháu chơi với tiểu An, nó mới không trốn mãi trong nhà.”

“Ngày nào chú cũng vào hầm mỏ, cũng không có nhiều thời gian chơi với nó. Chú hứa đưa nó đi tìm mẫu thân nhưng mãi vẫn chưa biết khi nào.”

Hắn biết không phải vì Sơn thúc không muốn đi tìm mà chú ấy sợ khi gặp người thân của mẫu thân đứa bé, không có gia cảnh tiền bạc. Chú ấy muốn vào hầm mỏ tìm một cơ duyên đó chính là Tinh Thạch, giá trị rất lớn, gấp trăm lần Kim Thạch và ngàn lần Đồng.

“Sơn thúc, nếu có một ngày cháu muốn rời khỏi đây, cháu xin phép chú cho cháu đưa tiểu An đi tìm mẫu thân được không?”

“Được! Chú năm nay sắp ba mươi không còn trẻ nữa, không biết làm việc này đến khi nào.”

“Trần Bảo Thất, nếu có một ngày chú mất, cháu giúp chú chăm sóc tốt tiểu An nhé.”

Thiếu niên gật đầu, cùng hai cha con họ ăn cơm. Đứa bé hiểu chuyện, ăn xong cùng dọn dẹp. Khi bóng xế chiều, đến lúc đi tắm rửa.

Gần thôn Minh Khai có một con suối nhỏ, mọi người trong thôn không có giếng nước thường lấy nước và tắm ở đó.

Thiếu niên chạy về lấy đồ cùng họ ra suối.

Ba người trên đường đi gặp bà Triệu dáng người lom khom cầm gậy gỗ, tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, mặc áo xám, dắt theo cháu gái tên Triệu Thi Nhi, tám tuổi, nước da trắng hồng, hai má phúng phính, búi tóc cao cài trâm, áo hồng cánh sen.

Hai bà cháu chào hỏi.

“Trần Bảo Thất, cháu khỏe rồi sao?”

“Thất ca ốm gầy, đi tắm hả?”

Trần Bảo Thất quay người chào bà và cháu gái.

“Vâng bà, cháu vừa tỉnh. Tiểu Nhi, phụ thân em không lấy nước à?”

Triệu Thi Nhi phồng má lắc đầu.

“Không có, phụ thân lấy hôm qua rồi.”

Tiểu An vội chạy đến, nắm lấy bàn tay còn lại của bà Triệu.

"Bà ơi, Thất ca vừa ăn ba bát cơm ấy ạ."

Triệu Thi Nhi nhìn thấy Tiểu An lấm lem bụi đất, cô bé luôn yêu sạch sẽ, không nhịn được thở dài.

"Ôi! Tiểu An ơi, làm sao lại bẩn thế, theo chị đi, chị sẽ giúp em tắm sạch sẽ."

Hai đứa bé nắm tay nhau chạy tới dòng suối, Bà Triệu theo sau hỏi trung niên.

"Lúc nào cháu đưa đứa bé đi gặp mẫu thân đây?"

"A! Cháu... Cháu không biết cô ấy ở đâu." Lý Văn Sơn ấp úng.

Bà Triệu hiểu biết sâu rộng, xem lệnh bài trên người.

"Có lẽ đám người dẫn mẫu thân đứa bé đi ở Bích Khải Thành. Khi nào có thời gian hãy đến đó tìm kiếm."

Trung niên gật đầu đồng ý, sau đó ba người cùng im lặng bước đi đến dòng suối nhỏ.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.