Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Bắt cóc (1)

Tiểu thuyết gốc · 1715 chữ

Ngay buổi tối hôm đó, do ghen tị với Như, tôi đã thức trắng đêm để có thể tiến vào hạ đan điền của mình nhưng không thể. Theo như trong sách, những người không thể tiến vào hạ đan điền để hấp thụ linh khí chỉ là người thường, tôi không hề muốn điều đó.

Ngay sáng sớm tôi đã chạy đến chỗ lão Đăng và xin phép nghỉ việc khoảng ba ngày vì vướng một số chuyện, lão Đăng đồng ý ngay lập tức. Tôi cũng nhờ chị Mận đầu bếp báo với Như và Long rằng tôi có việc bận không thể gặp họ được.

Sau khi đã xin nghỉ xong xuôi, tôi chuẩn bị sẵn nước uống và lương khô trong phòng của mình. Tôi không tin rằng mình không thể tiến vào được đan điền, bằng mọi giá tôi phải làm được. Nếu không thể như vậy thì ở thế giới này tôi chỉ là người thường, một thằng phế vật thôi chăng, tôi không chấp nhận được điều đó.

**

[ Khôi ngồi xếp bằng trên giường và bắt đầu tập trung tinh thần lực của bản thân để có thể đi vào được hạ đan điền. Một ngày trôi qua, Khôi vẫn dậm chân tại chỗ. Hai ngày, ba ngày rồi một tuần trôi qua mà Khôi không ra khỏi cửa. Việc này làm cho tất cả mọi người lo lắng không biết Khôi làm gì trong đó. Không ai vào phòng kiểm tra bởi vì khi gọi Khôi vẫn trả lời như bình thường ở bên trong, anh cũng mong không ai làm phiền mình cho đến khi anh ra khỏi phòng.

Buổi chiều ngày thứ tám, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, anh em nhà Long Như đang chơi ở dưới sân thấy như vậy liền chạy ngay đến chỗ Khôi. Đập vào mắt họ là một thằng nhóc tóc bù xù, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, đôi vai ủ rũ trông cực kỳ chán nản.

"Cậu sao thế Khôi, cậu làm gì trong đó mà không ra khỏi phòng vậy, sao cậu lại trông như thế này, cậu ốm à......"_Trông thấy Khôi trong bộ dạng đó Như liền lo lắng hỏi, Long đứng đằng sau cũng đồng tình với những câu hỏi của Như bằng ánh mắt lo lắng.

"Mình không sao đâu, chỉ hơi thiếu ngủ tý thôi, hai người đi về đi. Mình còn công việc phải làm"_Khôi gượng cười và quay người đi luôn không ngoảnh lại

"Ơ kìa Khôi, sao thế, này, này, này!!!!..."_Như gọi với theo nhưng bị Long ngăn lại

"Có vẻ như nhóc đấy đang buồn, em để nhóc bình tâm lại rồi chúng ta nói chuyện với nhóc ấy sau nhé"

Vậy là hai người vừa bỏ đi vừa ngoái lại nhìn bóng lưng nhỏ nhắn buồn bã bước đi.

Ngày hôm sau, đến giờ tập võ bình thường của Khôi và Long ở sân tập, anh em nhà Long Như đợi mãi không thấy Khôi đến liền chạy đi hỏi người làm thì biết được Khôi vẫn đang ở trong phòng làm việc của ông Đăng để làm sổ sách. Chạy đến nơi gõ cửa thì thấy ông Đăng ra mở cửa, hai người chưa kịp hỏi thì ông Đăng đã nói

"Hai nhóc về đi, Khôi còn đang bận lắm, nó không muốn gặp ai bây giờ đâu"

Hai người rất bất ngờ nhưng cũng không dám cãi lời ông Đăng và lủi thủi ra về. Tiếp tục một tuần trôi qua mà hai người không được gặp Khôi, hai anh em chán nản và đi đến phòng ông nội hỏi chuyện ông nội.

"Nè ông ơi, sao Khôi cứ né mặt bọn cháu vậy? Chúng cháu đang chơi rất vui mà?"

"Còn mấy ngày nữa là anh Long lên trường nhập học rồi mà Khôi không chịu gặp mặt luôn ấy"

Nghe thấy hai đứa cháu mình hỏi như vậy. Ông Hạ cũng khó nói, bởi lẽ ông đã được ông Đăng kể lại sự tình. Khôi không thể tiến vào được hạ đan điền của mình, anh kể rằng mình như bị chặn lại bởi một bức tường. Kể cả khi ông Đăng đã dùng linh lực của bản thân truyền sang cho Khôi thì linh hồn Khôi cũng không chịu mở hạ đan điền.

Điều đó chứng tỏ Khôi không thể hấp thụ linh khí, và có lẽ bởi điều đó Khôi mới tránh mặt hai đứa nhỏ. Vì nó sợ làm ảnh hưởng tới tương lai của hai đứa khi mà phải chơi với một thằng yếu đuối như nó chăng. Ông Hạ thở dài não nề và lắc đầu

"Ông cũng không biết, chắc là thằng nhóc nó bận thật. Các cháu chán nản thì sao hai đứa không xuống chợ huyện để chơi nhỉ, hôm nay có lễ hội ẩm thực đấy, có nhiều bánh kẹo ngon lắm"

Nghe ông nội mình động viên như vậy hai anh em cũng không biết nói gì và chỉ vâng dạ rồi chuẩn bị để xuống chợ huyện chơi. Vì phủ của huyện chủ nằm ở trung tâm nên đường ra chợ huyện không xa lắm, chỉ cần đi bộ chưa tới 5p là đã ra đến chợ huyện rồi.

Đúng như ông nói, hôm nay là lễ hội ẩm thực nên rất đông người qua lại, từ già đến trẻ, gái trai đủ cả. Những quầy hàng bán đồ ăn nhanh, đồ ăn truyền thống cũng như những hàng bán bánh kẹo đang đầy ắp trẻ em. Nhìn chúng cười đùa thích thú làm cho hai anh em cũng vơi đi một chút nào đó nỗi buồn.

Hai anh em đang nắm tay nhau để ngắm quang cảnh chợ thì,...huỵch...

Một ai đó va vào làm cho Long ngã ra sau, anh gượng đứng dậy. Quay sang thì không thấy em gái của mình đâu. Bất giác nhìn về phía sau, Long thấy Như đang bị ai đó bịt miệng và ôm chạy ra khỏi đám đông. Đôi mắt Như đang nhìn anh trai mình cầu cứu.

Long liền đứng dậy vừa chạy đuổi theo vừa hô hào bắt cóc, mọi người thấy thế liền đuổi theo nhưng không được. Tên bắt cóc đã tóm lấy Như và chạy biến vào khu rừng gần đó. Người dân giữ chặt Long lại không để cho Long chạy thêm nữa, Long đứng ở bìa rừng gào tên em gái và khóc lóc.

Về phía nhà ông Hạ, đã có người dân chạy đến báo tin ngay khi biết chuyện cháu gái quan tri huyện bị bắt cóc. Ông Hạ ngay lập tức cùng với một toán binh lính tiến ra nơi mà người dân chỉ dẫn. Đứng trước mắt ông là người cháu trai đang khóc lóc nức nở, mồm thì liên tục gọi tên em gái.

Theo như người dân thì tên bắt cóc không cải trang, hắn có một hàm răng trên bị vẩu nhô ra ngoài với hai cái răng cửa to khểnh, đôi mắt sếch về phía sau. Và có vẻ hắn không phải người của vùng này. Ông Hạ ra lệnh cho binh lính chia thành ba ngả đường để đi vào rừng tìm cháu gái. Ông cũng treo thưởng 10tr cho bất kỳ ai tìm được tung tích của cháu gái ông.

Phần thưởng hậu hĩnh làm cho rất nhiều người dân cũng bắt đầu xắn tay áo vào trong rừng tìm kiếm. Mặt trời đã khuất núi và trời bắt đầu đổ mưa, càng làm cho gia đình của ông Hạ lo lắng, đứng ngồi không yên.... ]

**

Tôi đi ra khỏi phòng làm việc khi cơn mưa bắt đầu nặng hạt, không hiểu sao lòng tôi tự dưng nóng như thiêu đốt. Cứ nghĩ rằng chắc là do tâm trạng mình kém nên tôi không để ý mà đi thẳng về phòng ngủ. Đi qua hai gian nhà nhưng mọi thứ đều yên lặng đến đáng sợ, tôi thấy có vẻ như mọi người ở khu dành cho người làm hôm nay có vẻ bận bịu. Chắc là sắp có tiệc, tôi không suy nghĩ nhiều mà tự nhủ như vậy rồi trèo lên giường trùm chăn phủ kín đầu để ngủ.

Trong tiếng mưa rơi tầm tã, tiếng sấm nổ ầm trời, tiếng gió rít qua khe cửa làm cho quang cảnh thật lạnh lẽo. Vậy mà trên giường, mồ hôi đang ướt hết đẫm người tôi, tôi đang mơ một giấc mơ rất đáng sợ.

Trong mơ, Như đang bị trói chặt chân tay, miệng bị bịt kín, xung quanh Như chỉ có một gã đàn ông đang say mèm nằm trên giường ngáy khò khò. Cơ thể Như đang run lên, làn da trắng bệch đi vì bị lạnh, khuôn mặt tái mét cùng đôi mắt sưng vù vì khóc, chân tay bị trói lại đến chảy cả máu.

Lúc này tôi đang đứng ngay cạnh Như gào thét tên cô nhưng Như không nghe thấy gì cả, tôi không thể kìm được lòng mình khỏi đau sót khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Như như vậy. Một tia sét rạch ngang bầu trời và

....RẦM....

Tôi bật dậy khỏi chăn, toàn thân bị bao phủ bởi mồ hôi lạnh. Ngay lập tức tôi chạy ra khỏi phòng và phi đến biệt phủ của gia đình Như. Đang định tiến vào trong biệt phủ thì tôi bị một người lính chặn lại, tôi cất tiếng vội vã

"Anh cho em vào, em có chuyện gấp cần gặp Như"

Người lính nhìn tôi khó hiểu đáp

"Tiểu thư bị bắt cóc hồi chiều, mọi người đi tìm từ đó đến giờ, không biết đã tìm thấy tiểu như chưa nữa, thật tội nghiệp"

Tôi giật mình và lạnh sống lưng, những gì tôi thấy trong mơ lại là sự thật. Như đang bị bắt cóc và bị nhốt ở đâu đó ngoài kia, trong thời tiết mưa giông mùa thu lạnh lẽo như thế này. Tôi liền giật tay khỏi người lính kia và chạy hết sức ra khỏi phủ tri huyện chủ. Đích đến của tôi không đâu khác chính là khu rừng, nơi mà Như đang bị giam giữ.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.