Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25: Thư viện và nhiệm vụ

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

**

[ Kì nghĩ lễ dài một tháng đã kết thúc, bây giờ đang là tháng hai, thời tiết rất thích hợp để đi ngắm cảnh. Nhưng thay vào đó, học sinh năm nhất chúng tôi phải cặm cụi với một mớ lí thuyết về toàn bộ những thứ trên đời. Sau kì nghỉ, những lớp học tổng hợp giữa nhiều lớp đã được mở ra để đẩy nhanh quá trình lý thuyết.

Trong thấy nhiều học sinh đang gật gù chán nản và mệt mỏi vì mớ lý thuyết này, thầy giáo lên tiếng

“ Bây giờ chúng ta sẽ học đến các bài tập tính toán thực địa, phần yêu thích của các em đúng không nào. Tôi hiểu vì sao nhiều người ở đây khó chịu và thực sự không muốn học lý thuyết mà chỉ thực hành. Nhưng khi các em đi ra thế giới ngoài kia, làm những nhiệm vụ trong rừng núi, địa hình khó khăn, các em sẽ khóc ra máu rồi sau đó sẽ hối hận rằng mình đã không chăm chỉ học”

Mất một hồi để thầy giáo giải thích cách thích nghi và phương pháp đối phó với sự khắc nghiệt đó. Thầy bắt đầu chuyển qua các bài tập mẫu, nhiều học sinh đơ ra một lúc.

“Để xem, tôi sẽ gọi một người đứng lên giải bài tập này….”

Giáo viên dừng lại một lúc rồi vừa nhìn xung quanh giảng đường vừa lật danh sách những học sinh. Nhiều học sinh còn lo sợ không dám ngẩng đầu lên vì vị giáo viên này nổi tiếng là đánh điểm rất gắt, chỉ cần sai lầm thôi là có thể đánh trượt và phải học lại nguyên một kì học.

“A đây rồi, Trần Minh Khôi.”

Nghe thấy tên của người vừa được gọi, mọi người thở phào nhẹ nhõm vì không phải tên của mình, nhưng rồi ngay sau đó lại là một sự im lặng. Toàn bộ học viên đều hướng ánh mắt về phía của cậu học sinh đang bước từng bậc cầu thang để xuống phía bục giảng. Cậu ta nhẹ nhàng cầm bút lên và bắt đầu giải bài tập, những nét chữ đẹp đẽ được viết lên kèm theo đó là những phép tính toán không một chút sai lệch nào. Từ lúc cậu ta đứng lên cho đến lúc cậu ta trở về lại chỗ ngồi, toàn bộ giảng đường đều im lặng.

Giáo viên kiểm tra phần bài làm của cậu rồi cười lớn rồi nói

“Quả không hổ danh là số một lý thuyết. Tất cả mọi người hãy ghi chép đầy những gì trên này vào đi, Minh Khôi đã giải thích chặt chẽ hết cả rồi”

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, vị giáo viên đáng sợ đó giờ lại cười thoải mái đến thế. Tiếng xì xầm bàn tán lại vang lên rằng không ngờ tên xấu xa đó lại thông minh đến thế.

Như ngồi bên cạnh Khôi mỉm cười nắm lấy tay anh vỗ vỗ

“Làm tốt lắm, cứ cố gắng là không ai có thể nói xấu cậu được nữa rồi”

Khôi quay lại cười tươi, nhẹ nhàng xoa lấy đầu của Như, anh nói

“Không sao cả, chỉ cần cậu không nghĩ tớ xấu là được, tớ không quan tâm người khác”

Như đỏ mặt tía tai, rụt tay lại và quay mặt đi vì ngượng trong khi Khôi cười khóa chí. Một cái cùi chỏ thúc vào lưng của anh, Khôi nhăn nhó quay sang mắng

“Làm cái gì thế hả, đau đấy”

Tài trêu chọc

“Làm lành cái là cơm chó ngay được, sắp trưa đến nơi rồi mà tôi vẫn còn no lắm”

Mặc kệ Như đang quay sang chuẩn bị giải thích, Khôi khoác vai Tài rồi cười nói

“Thì sao nào, người ta tình tứ thế cho thằng mập như ông có động lực tìm tình iu đấy”

Cả ba người cứ vậy mà cười nói vui vẻ trong thời gian nghỉ giữa giờ. Từ ngay đằng sau, cách đó hai hàng ghế, ánh mắt của Đăng đang cháy lên vì giận. Hắn không hiểu bằng cách nào, hắn đã cố gắng kéo giãn khoảng cách của Như và Khôi ra trong hơn hai tháng, cứ nghĩ rằng đã ổn thỏa nhưng sau một kì nghỉ, cả hai người họ lại trông còn thân thiết hơn trước.

Kết thúc buổi học, Đăng liền ngay lập tức tiến lại chỗ ba người bọn Như, Khôi và Tài. Đăng lấy cớ phải đi ăn trưa cùng hội học sinh và kéo Như đi, bỏ mặt Tài cùng Khôi đang đứng đó. Nhưng Đăng không biết rằng hành động này của hắn đang càng làm Như khó chịu hơn. Tuy không nói ra ngoài mặt nhưng Như và Khôi đã cùng bàn luận về vấn đề này khi còn trong thời gian nghỉ. Khôi đã nói thẳng với Như là Đăng đang có ý đồ gì đó với cô nên cô phải cẩn thận, Như cũng đồng ý với việc đó. Việc mà Đăng đang làm tưởng như có thể kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ nhưng thực chất là đang kéo khoảng cách của chính mình. ]

**

Trông Đăng vội vã kéo tay Như đi mà tôi bật cười, thật là trẻ con. Tài thấy tôi cười thì liền hỏi

“Ơ cười cái gì, người ta bị kéo đi rồi kìa”

Tôi vỗ vô vào vai của Tài rồi nói

“Khỏi lo đi, càng kéo đi thì càng không với tới”

“Uầy, có vẻ tin tưởng vợ mình ghê ta”

“Vợ gì nữa đây, thế giới này 14 tuổi đã được đính hôn rồi, bình thường phải qua 18 tuổi”

Tài nghiêng đầu khó hiểu

“Thế giới này, là sao?”

Tôi giật mình vì biết đã lỡ lời, liền vội đổi chủ đề

“Kh..không có gì. Đi ăn thôi nào”

Nói xong tôi chạy ngay đi mặc kệ Tài ở đằng sau gọi với lại.

Tuy rằng nói là năm nhất học lý thuyết rất vất vả nhưng tôi cảm thấy thế này là quá nhẹ nhàng. Chỉ phải học một buổi trong ngày, thời gian còn lại là thời gian rảnh. So với một thằng đã từng chỉ biết cắm đầu vào học suốt 18 năm ở kiếp trước thì mức độ học như này không khác gì đi chơi.

Sau giờ nghỉ trưa, tôi tiến về phía thư viện trường học để tìm một vài quyển sách đọc để giết thời gian. Đây là lần đầu tiên tôi đến thư viện trường, cũng là do tôi đã mang khá nhiều sách theo từ Hạ gia, nhưng tôi đã đọc hết và trả lại chúng vào kì nghỉ.

Tòa thư viện của trường cũng rộng lớn không kém thư viện của Vương gia tôi đã từng đến hồi còn nhỏ. Tiến về phía thủ thư, tôi cất tiếng

“Dạ thưa, cháu muốn mượn sách ạ”

Bà thủ thư nâng cặp kính dày cộp lên nhìn tôi rồi đưa tay ra nói

“Thẻ thư viện?”

“Thẻ thư viện là gì ạ?”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, sau đó nói tiếp

“Đây là lần đầu cháu đến đây ạ”

Bà lão gật đầu rồi chỉ về phía một chiếc máy ở góc phòng, bà nói

“Đặt tay lên đó để nhận diện học sinh rồi lấy thẻ”

Tôi làm theo, đặt tay lên chỗ đã được định sẵn, chiếc máy quét qua tay tôi và sau một lúc tấm thẻ được in ra khỏi máy, chiếc thẻ đã được ghi đầy đủ hình ảnh lẫn thông tin cá nhân của tôi. Tôi không ngừng thán phục, công nghệ hiện đại quá đấy chứ. Thế giới cũ tôi chưa từng thấy chiếc máy nào như này.

Cầm lấy chiếc thẻ rồi tiến lại phía bà thủ thư lần nữa, bà cầm chiếc thẻ của tôi lên rồi nói

“Năm nhất, một sao, không điểm, chỉ được mượn sách dưới tầng một, thời hạn một tuần”

Tôi lại khó hiểu, tôi hỏi

“Một sao, không điểm là sao ạ?”

Bà lão khó chịu nhìn tôi, nói với vẻ bực tức

“Chưa tìm hiểu thư viện mà đã đến mượn à? Một sao là mức độ tín nhiệm, chưa có. Không điểm là nhóc chưa có một điểm tích lũy nào. Cần có điểm tích lũy mới mượn được sách từ tầng hai cho đến tầng năm. Tầng 2 25 điểm một quyển một tuần, tầng 3 50 điểm một quyển một tuần, tầng 4 100 điểm, tầng 5 200 điểm. Còn về điểm thì nhóc ra cột đá đằng kia nhận nhiệm vụ rồi làm.”

Tôi gật gù đã hiểu rồi cảm ơn bà lão. Sau khi mượn được hai cuốn tiểu thuyết kinh dị, tôi tiến về phía cột đá. Cột đá dựng đứng có 5 mặt, mỗi mặt có khắc từ 1 đến 5 ngôi sao, bên dưới có ghi nhiệm vụ và một chỗ trông như nơi đặt thẻ.

Tôi úp mặt tấm thẻ xuống nơi đó, trước mắt tôi hiện ra bảng thông báo toàn bộ thông tin cá nhân của tôi được ghi trong thẻ và những nhiệm vụ tôi có thể nhận, những nhiệm vụ 1 sao

“ 1. Thu thập 0,5 cân Đông trùng hạ thảo. 5 điểm

Thu thập 0,5 cân Hoàng liên. 5 điểm

Thu thập 0,5 cân Ngưu tất. 5 điểm

Thu thập 0,5 cân Xạ hương. 5 điểm

……………………………………………………..

Thu thập 2 con gà rừng. 5 điểm

Thu thập 1 con rắn hổ mang. 5 điểm

Toàn bộ số nhiệm vụ trên có thể được cộng dồn. Ví dụ: 10 con gà rừng, 25 điểm. Hãy mang hiện vật đến đây và quẹt thẻ, bạn sẽ nhận được điểm”

Vừa đọc xong bảng nhiệm vụ, từ phía sau tôi, có một anh chàng cao to vạm vỡ tiến đến. Trên vai anh vác theo một con lợn rừng đen xạm. Anh ấy tiến đến phía mặt 3 sao của phiến đá, quẹt tấm thẻ thư viện lên và đặt con lợn đó ngay trước mặt màn hình nhiệm vụ. Ngay lập tức xác con lợn biến mất và một tiếng ting phát ra. Anh ấy gật gù rồi cầm chiếc thẻ quay đi, tôi thấy vậy liền tiến lên nói

“Anh ơi cho em hỏi”

Anh dừng lại yên lặng nhìn tôi, tôi hỏi

“Anh ơi con lợn đó biến đi đâu rồi ạ? Sao có thể nhận được điểm vậy ạ?”

Anh thấy vậy liền mỉm cười

“Những đồ vật của người mang đến đây, sẽ được chuyển ngay đến kho lương thực phẩm của trường và sẽ được làm sạch ngay. Còn điểm thì em chỉ cần đặt chiếc thẻ lên chỗ đó, sau khi hiện vật biến mất thì sẽ được cộng điểm, em cứ kiểm tra màn hình thông tin cá nhân là thấy thôi”

Tôi gật gù rồi hỏi tiếp

“Vậy làm gì để có thể tăng sao ạ?”

Anh đáp

“Em tích lũy được 150 điểm thì đổi số điểm đó để nâng sao lên 2 sao, 200 điểm lên 3 sao, 300 điểm lên 4 sao, 500 điểm lên 5 sao”

“Nhiều như vậy sao ạ?”

“Nhiều thì mới phải đi làm nhiều chứ em, em cũng có thể đổi điểm ra được tiền đó. 1 điểm là 2000 đồng. Anh sắp nâng được lên 4 sao rồi”

Nói xong anh rời đi, tôi từ phía sau vẫy tay

“Em cảm ơn anh ạ”

Anh ấy vừa đi vừa vẫy tay ngược về phía sau. Tôi cảm thấy khá là thú vị với việc làm nhiệm vụ này, vừa có thể mượn được sách, vừa có thể kiếm được tiền. Sau một hồi lựa chọn nhiệm vụ và nói chuyện với thủ thư, tôi mới biết rằng chiếc thẻ thư viện này không đơn giản là thẻ thư viện, nó còn là thẻ nhận nhiệm vụ và là thẻ rút tiền nữa. Có 5 cột đá như vậy ở xung quanh trường, để tiện nhận điểm và rút tiền của học sinh, thư viện chỉ sử dụng chiếc thẻ này như cách cho mượn sách mà thôi.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.