Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Tòa tháp giả kim thuật(3)

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Theo chân hiệu trưởng vào trong tháp, tôi cảm thấy như đang bước vào một buổi triển lãm khoa học. Hàng trăm hàng ngàn người khoác lên mình chiếc áo khoác dài trắng đang sửa chữa và thảo luận về các loại thiết bị của họ. Có thứ to như chiếc tàu đánh cá, nhưng có thứ lại chỉ nhỏ như vòng đeo cổ. Những thứ ở đây làm tôi không ngừng thở dài lắc đầu, khoa học kĩ thuật ở nơi này quá kém phát triển. Thời đại này không có dòng điện xoay chiều hoặc các loại thiết bị hay vũ khí hiện đại khác. Muốn gửi tin nhắn cho người khác phải dùng đến thư từ hoặc quả cầu truyền tin, muốn tìm kiếm tin tức phải mua báo về đọc. Tôi nhớ điện thoại di động, mạng internet quá đi thôi.

Hiệu trưởng đưa tôi bước vào một vòng tròn trận pháp ở tầng một và nháy mắt, cả hai chúng tôi đã lên đến đỉnh của tháp, tầng thứ 10. Văn phòng làm việc độc quyền của tháp chủ và các đồ đệ của ngài.

Văn phòng tháp chủ tuy nhỏ hơn những tầng dưới nhưng những dụng cụ và thiết bị ở bên trong lại xuất sắc hơn rất nhiều. Nhiều khí bảo tuy là sản phẩm lỗi hoặc phế thải nhưng nó vẫn trông mạnh mẽ hơn so với những sản phẩm ở tầng thấp nhất.

Hiệu trưởng tiến đến trước mặt một người đàn ông khoảng ngoài 70 tuổi, râu tóc đã bạc trắng cùng cặp kính dày cộm. Cô mở lời

“Thành Đại sư, tôi đã dẫn đứa nhóc đến theo như yêu cầu của ngài rồi đây ạ”

Thành Đại sư không đáp mà chỉ gật đầu rồi quay sang phía tôi

“Hóa ra nhóc là người đã suýt chút nữa phá học kiệt tác sáng giá nhất của cuộc đời ta”

Ông ấy nhìn tôi thêm một lúc rồi mới lên tiếng

“Ta vẫn chưa hiểu, một tên nhóc đến trung đan điền còn chưa khai thông thì làm sao có tiềm năng lớn đến nỗi Thiên Khí của ta bị hỏng được”

“Thiên Khí?”_ Tôi nghiêng đầu khó hiểu

Hiệu trưởng liền tiếp lời

“Đại sự Nguyễn Quốc Thành là giả kim thuật sư 8 sao duy nhất ở miền bắc, chỉ có những người từ 8 sao hoặc 9 sao mới có thể chế tạo được Thiên Khí thôi”

Tôi gật gù coi như đã hiểu, ra đây là người tài giỏi nhất của miền bắc, giả kim thuật sư 8 sao, tháp chủ của tháp giả kim. Tôi quay sang ông Thành hỏi

“Thưa Đại sư, vậy hôm nay ngài cho gọi cháu lên đây có sự việc gì không ạ?”

“Hôm nay ta cho gọi nhóc đến là để làm kiểm tra lại buổi kiểm tra hôm trước, ta sẽ sử dụng chiếc máy đo đã được cải tiến”

Sau đó, Thành Đại sư đưa tôi đến một căn phòng, bên trong có chiếc máy đo hôm trước nhưng khác là hiện giờ nó đang được nối với một viên linh thạch khổng lồ.

“Ta đã phải đầu tư hơn 100 triệu để mua viên linh thạch này. Ta sẽ dùng nó để đo tiềm năng thuộc tính cho nhóc. Ta vẫn không tin rằng phát minh của ta có vấn đề hay là nhóc có thuộc tính quá mạnh nữa.”

“Đúng vậy, ta cùng sư phụ đã phải làm việc gần như cả ngày trong suốt một tuần nay để sửa chiếc máy này đấy nhóc ạ”_Một giọng nữ trong trẻo phát ra, tôi hướng ánh mắt về phía bàn làm việc thì hóa ra giáo sư Kiều Anh đang ngồi đó.

“Nói chuyện vậy đủ rồi, chúng ta không có cả ngày đâu. Chúng ta cần xác định thuộc tính rồi tiện thể kiểm tra cơ thể cho nhóc đó luôn”

**

[ Thành Đại sư lên tiếng rồi mở cánh cửa chiếc lồng kính cho Khôi bước vào. Cả bốn người, Khôi, hiệu trưởng Dung, giáo sư Kiều Anh và Thành Đại sư đang rất hồi hộp.

Khi công tắc vừa được kích hoạt, chiếc đèn trong lồng kính phát sáng, hai chiếc ăng ten bắt đầu có sự biến đổi, vậy có lẽ lần kiểm tra này mọi chuyện sẽ diễn ra hoàn hảo.

Bắt đầu, từ chiếc ăng ten có nước tràn ra, ngay sau đó chúng đông cứng lại và vỡ tan. Tiếp tục là gỗ và đất được chiếc ăng ten tạo ra. Cả ba người đang đứng quan sát đều tái mặt, đã có tới 4 thuộc tính tự nhiên tỏa ra và tất cả đều ở mức thấp nhất, địa cấp.

Chiếc đèn vụt tắt, khi mọi người bắt đầu nghĩ rằng buổi kiểm tra đã kết thúc, ngoài việc Khôi có nhiều thuộc tính thì Khôi lại không có tiềm năng thuộc tính nào cao.

Nhưng khác với hai người còn lại, hiệu trưởng Dung vẫn mím chặt môi, đôi mắt lo lắng nhìn về chiếc máy. Ngay khi giáo sư Kiều Anh chuẩn bị ngắt nguồn linh lực của chiếc máy thì ánh đèn lại phát sáng. Từ hai chiếc ăng ten, một luồng lửa khổng lồ như gió lốc bùng lên, làm cho nhiệt độ căn phòng tăng lên một cách khủng khiếp. Một lúc lâu sau ngọn lửa bắt đầu nhỏ dần rồi tắt lịm.

Ngọn lửa tuy rằng đã tắt nhưng ngay sau đó, chiếc máy một lần nữa bốc khói, viên linh thạch khổng lồ nứt làm đôi và chiếc lồng kính vỡ tan. Dung vội vàng kéo Khôi ra khỏi chiếc máy và Kiều Anh tắt nguồn toàn bộ năng lượng của tầng ngay lập tức. Toàn bộ chìm vào trong bóng tối. ]

**

Sau một lúc lâu, khi nguồn điện đã trở lại, cả ba người đều nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu xen chút sợ hãi, Thành Đại sư liền nói

“Minh Khôi, nhóc là thứ gì vậy?”

Tôi ngơ ngác nhìn Thành Đại sư mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông nói tiếp

“Nhóc có tận 5 nguyên tố hoặc có thể nhiều hơn. Mộc, Thủy, Thổ và Hàn đều ở mức Địa cấp. Hỏa thì đạt tới mức thiên cấp. Ta vẫn chưa thể đo được hết số nguyên tố mà nhóc có thể đạt được. Có lẽ nhóc còn nguyên tố nào mạnh hơn cả thiên cấp. Chuyện này là không thể….”

Hiệu trưởng Dung liền ngắt lời

“Nếu chúng ta công bố ra ngoài rằng có người có thể sử dụng trên 5 loại nguyên tố thì nhóc Khôi sẽ bị các gia tộc lớn nhắm đến hoặc thậm chí là cả triều đình.Toàn bộ mọi người sẽ dồn sự chú ý vào một cậu nhóc 10 tuổi, những người xung quanh nhóc cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Thành đại sư gật gù rồi hỏi tôi

“Vậy ý của nhóc như nào, có đồng ý nếu ta công khai chuyện này hay không?”

Tôi hướng ánh mắt của mình về hiệu trưởng, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, ánh mắt có những tia sợ hãi nhưng nhiều nhất vẫn là sự lo lắng đến cùng cực. Cứ như thể cô có thể khóc ngay khi tôi đồng ý vậy, tôi không hiểu lý do tại sao.

“ Vậy thì em mong mọi người bảo mật thông tin giúp em, em sẽ che dấu tất cả các nguyên tố, trừ nguyên tố hỏa.”

“Vậy được rồi, ta sẽ ghi vào đây rằng nhóc có nguyên tố hỏa thuộc địa cấp”

Sau một hồi bàn luận, Thành Đại sư và giáo sư Kiều Anh liền quay sang phía tôi nói

“Ta sẽ cùng đồ đệ của ta nghiên cứu một chiếc máy mạnh hơn, thậm chí còn có thể đo được trên mức Thiên cấp. Cho tới lúc đó, ta hi vọng nhóc sẽ sống yên ổn”

Hiệu trưởng hỏi lại hỏi

“Còn có mức trên cả thiên cấp ạ, thưa đại sư?”

“Đúng vậy,theo ghi chép của sách cổ, mức độ đó không có thể một con người bình thường nào đạt được, mức Thần cấp”

“Thần cấp?!!”_ Cả tôi lẫn hiệu trưởng đều ngỡ ngàng thốt lên

“Thần cấp chính là mức độ khủng khiếp nhất của thuộc tính nguyên tố. Chỉ có những người mang trong mình thần lực mới có thể sử dụng được nó. Hoặc nói cách khác, những người sử dụng đến mức độ này được gọi là Thần.”

Đến cuối ngày, hai chúng tôi lại lên xe ngựa và trở về lại trường. Trên đường đi, tôi hỏi hiệu trưởng Dung

“Hiệu trưởng, tại sao cô lại lo lắng cho em đến vậy khi em đo thuộc tính ạ?”

Cô ấy liền giật mình quay mặt về phía cửa sổ rồi đáp

“Ta là hiệu trưởng, để tương lai của một cậu nhóc học sinh 10 tuổi bị ảnh hưởng là điều không thể. Lương tâm ta không cho phép”

Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, mồ hôi đang dần dần chảy xuống từ trán cô, đôi mắt của cô không dám nhìn lại vào mắt tôi. Có lẽ cô ấy đang che dấu tôi chuyện gì đó.

**

[ Kí túc xá nam. 23h30

Khôi trở về phòng sau một ngày dài đi lại vất vả, lại còn vướng phải rắc rối nữa. Trèo lên giường và ngủ ngay lập tức.

Dung trở về văn phòng của mình và cập nhật dữ liệu của Khôi vào hồ sơ học sinh.

“Trần Minh Khôi. Con nuôi của Hạ gia.

Linh lực Đen, linh đồ sơ cấp, nguyên tố hỏa địa cấp.

Đánh giá: thấp”

Thứ hai, 8h sáng.

Khôi vừa ngồi xuống ghế để chuẩn bị cho lớp học thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên

“Ồ, xem tên phế vật nào vừa đến này. Một thằng phế vật như mày đến lớp hỏa linh lực này là quá xúc phạm nguyên tố lửa đấy”

Người vừa lên tiếng là Lý Thành Công, hắn cũng học tại lớp chỉ dạy về nguyên tố lửa. Mặt khác, hắn có thể ra oai như vậy là vì hiện tại năm thứ nhất chỉ có 1 người đạt Thiên cấp, 19 người đạt Vương cấp, còn toàn bộ những người còn lại là Địa cấp. Lớp hỏa linh lực này thì có 5 người Vương cấp, trong đó có Công.

Thấy Khôi không đáp, Công liền nói tiếp

“Một thằng còn chả mở nổi cái trung đan điền, linh lực thì kém, nguyên tố thì yếu. Đúng là cái loại phế thải, khổ thân bố mẹ mày đã phải nuôi mày. À mà quên, mày làm đếch gì có bố mẹ, thằng mồ côi”

Nghe đến đây, Khôi không thể nhẫn nhịn được nữa, anh đứng bật dậy rồi cười khẩy nói.

“Đúng là nguyên tố với linh lực tao yếu thật, nhưng mày có chắc mày thắng được tao trên sàn đấu kiếm không hả thằng chó? Nếu mày thắng được tao, tao nguyện làm thú cưng cho mày thích làm gì thì làm, Ô KÊ?"

Công và lũ bạn của hắn hơi bất ngờ vì thái độ của Khôi nhưng rồi chúng lại ôm nhau cười đầy khinh bỉ

“Được, thằng nhóc này dám thách thức tao. Chiều mai, 3 giờ có mặt tại sàn đấu kiếm, đừng có mà trốn đấy thằng mồ côi.”

“Được, 3 giờ có mặt”

Cả hai bên vừa nói chuyện xong thì giáo viên bước vào, tiết học bắt đầu.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.