Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5 : Cùng Ăn Cá Nướng

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

Nghe người thiếu niên mang hình dáng của bản thân kiếp trước nói một câu bằng một loại ngôn ngữ cực kì xa lạ lại không kém phần quen thuộc, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Hàn Thiên là “chỗ này không phải địa cầu, mình thực sự sống lại ở một tinh cầu khác” chứ không phải “mình bị bán sang nước ngoài”.

Đây không phải Hàn Thiên hiểu biết về xuyên không nên nghĩ như vậy, trên thực tế ngoài chuyện tu luyện võ công và một số thường thức về thế giới ra thì Hàn Thiên gần như mù tịt các loại kiến thức, đến việc “ăn” hắn còn chẳng thèm quan tâm ngon hay dở chứ đừng nói tới chuyện nghiên cứu xuyên không.

Chẳng qua sau nhiều lần có loại cảm giác quen thuộc mới khiến ý nghĩ “xuyên không” tự nhiên nhảy ra trong đầu Hàn Thiên, hay nói cách khác… đó là một loại trực giác mách bảo, trực giác nói với Hàn Thiên rằng đáp án này chắc chắn không sai.

Bất quá đáp án này làm cho nội tâm Hàn Thiên xoắn xuýt không thôi, hắn không hiểu người ta nói gì đương nhiên người ta cũng sẽ không hiểu hắn nói gì nếu dùng tiếng địa cầu, chẳng may nói tiếng địa cầu rồi dẫn tới hiểu lầm theo hướng xấu liền khổ, hiện tại Hàn Thiên còn đánh không lại người thường trong khi thiếu niên này là cao thủ.

Đúng rồi, nói không được liền giả câm giả điếc đi, nếu sau đó người thiếu niên dùng cách khác biểu đạt ý kiến hắn chỉ cần giả vờ không hiểu là có thể giải quyết vấn đề rồi, người ta không giao tiếp được sẽ cảm thấy nhàm chán tự động rời đi.

Có quyết định, Hàn Thiên trưng ra bộ mặt “không hiểu gì cả”, mà thực sự đúng là hắn không hiểu thật, sau đó Hàn Thiên bắt đầu dùng ngôn ngữ cơ thể diễn đạt ý tứ.

Hàn Thiên giơ lên bàn tay nhỏ chỉ vào miệng, lại chỉ vào tai rồi lắc lắc cổ tay mấy cái, ý tứ rất rõ ràng, “ta không nói được, cũng chẳng nghe được, không hiểu ngươi muốn nói cái gì”.

Đối diện, người thiếu niên “Hàn Thiên mười lăm tuổi” thấy Hàn Thiên diễn đạt có vẻ hiểu sơ sơ, bất quá thiếu niên không bỏ cuộc rời đi ngay mà học theo Hàn Thiên dùng tay biểu đạt ý tứ.

Có điều phương thức biểu đạt của thiếu niên không thô sơ như Hàn Thiên, thiếu niên giơ tay lên, sau đó một luồng nội lực theo ngón tay của thiếu niên tràn ra, tiếp theo thiếu niên dùng ngón tay dẫn động nội lực vẽ vẽ một chút liền hoàn thành một bức tranh bằng nội lực vô cùng rõ ràng sắc nét lơ lửng trong không trung.

Bên trong bức tranh có một con suối nhỏ, một cái hố với rất nhiều cá, lại có một người đứng bên cạnh cái hố nhưng hình dáng người đó không phải của thiếu niên mà là “bé gái Hàn Thiên”, và động tác của “bé gái Hàn Thiên” là đang bắt cá.

Chỉ cần không phải ngu ngốc nhìn qua liền biết ý tứ của thiếu niên là “ngươi có phải người bắt được những con cá này hay không”, đồng nghĩa muốn giả vờ không hiểu cũng không được vì trước đó Hàn Thiên không có lộ ra vẻ ngu ngốc, Hàn Thiên đành phải gật đầu xác nhận.

Đồng thời qua những gì vừa xảy ra Hàn Thiên thầm đưa ra một kết luận về người thiếu niên như sau:

-Tên này còn mạnh hơn cả mình ở kiếp trước.

Thật, ở kiếp trước Hàn Thiên được coi là người có sức mạnh khủng khiếp nhất trên địa cầu nếu không tính tới các loại vũ trang công nghệ hiện đại, một mình hắn có thể dễ dàng đánh bại mấy vạn thậm chí mấy chục vạn người trưởng thành bình thường.

Dù vậy Hàn Thiên cũng chỉ có thể để cho nội lực phóng ra ngoài trong thời gian ngắn chứ không làm được như người thiếu niên này – duy trì nội lực vẽ tranh, lại còn vẽ rất thật, rất sinh động.

Người thiếu niên không biết Hàn Thiên đang nghĩ gì chỉ thấy Hàn Thiên gật đầu liền nở nụ cười vui vẻ, lần này “hắn” không vẽ tranh nữa mà giống Hàn Thiên dùng tay chỉ chỉ về phía dòng suối, thiếu niên muốn cùng Hàn Thiên đi thu thập cá, mục đích đương nhiên là để ăn rồi.

Tuy không muốn cùng người lạ tiếp xúc lâu dài nhưng một lần nữa Hàn Thiên gật đầu đồng ý với người thiếu niên đi tới con suối, ít nhất hắn cảm thấy thiếu niên không có ác ý, hơn nữa với tình hình này hắn cũng có cá mà ăn, đợi ăn xong rồi đường ai nấy đi.

Nếu Hàn Thiên gặp thiếu niên này ở hai ngày trước có lẽ hắn sẽ đi theo thiếu niên tìm hiểu tại sao “hắn” lại xuất hiện ở đây, còn bây giờ điều đó đối với Hàn Thiên đã không quan trọng, người giống người không phải chuyện gì quá hiếm thấy.

-Xoạt… vù…

Vừa gật đầu, Hàn Thiên còn chưa kịp cất bước đã bị thiếu niên nắm lấy tay kéo tới, một khắc sau hai người liền đứng bên cạnh hố bẫy cá, trong hố quả thực có rất nhiều con cá “mập mạp”, ít nhất phải tới hai chục con, nhưng lúc này Hàn Thiên không để ý tới cá mà vẫn đang ngẩn người không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đối với một người từng luyện võ như Hàn Thiên thì chuyện vừa rồi cũng quá khó tin, một người mang theo một người khác trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ba bốn trăm mét? Đáng sợ hơn Hàn Thiên không hề cảm thấy chút áp lực nào từ việc di chuyển tốc độ cao, rốt cuộc tên này là cao thủ hay là thần tiên?

Hàn Thiên tự nhận biết rất nhiều loại võ công lẫn thân pháp nhưng không có một món nào có thể làm được điều này.

Hơn nữa người thiếu niên này rất trẻ tuổi, chẳng lẽ ở đây ai cũng mạnh như thiếu niên này, thậm chí mạnh hơn sao? Rốt cuộc ta đã xuyên tới chỗ nào đây.

Không để ý tới Hàn Thiên ngẩn người, người thiếu niên lại dùng nội lực vẽ ra khung cảnh “hai người cùng nhau ăn cá”, vẽ xong thiếu niên dùng đôi mắt trong vắt nhìn về phía Hàn Thiên tràn đầy mong chờ, giống như… đang chờ được Hàn Thiên cho phép.

Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm Hàn Thiên giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ miên man, nội tâm cảm thấy khá cổ quái, từ ánh mắt kia có thể thấy được thiếu niên rất muốn ăn đám cá này, nhưng thiếu niên mạnh như vậy không thiếu cá ăn mới đúng a.

Mặc kệ, ăn nhanh rồi rời đi, Hàn Thiên đã bị thiếu niên kích thích rồi, nếu thế giới này có nhiều người mạnh như thiếu niên hắn càng phải cố gắng luyện võ hơn, chỉ có mạnh mẽ mới có thể bảo vệ bản thân và giúp đỡ người khác ở thế giới này.

Có loại suy nghĩ này Hàn Thiên ra hiệu “đồng ý”, người thiếu niên ngay lập tức vung tay cách không tóm lấy hai con cá “mập mạp”, hiện tại Hàn Thiên mới để ý trong hai con cá có một con rất khác với những con cá còn lại, toàn thân của nó không phải màu bạc như bình thường, mà là bảy sắc, rất đẹp mắt.

Thực sự rất đẹp, đẹp đến mức người không để ý tới đẹp xấu quá nhiều như Hàn Thiên vẫn phải khen đẹp là hiểu rồi.

Một lần nữa Hàn Thiên bị thiếu niên làm cho bất ngờ, hắn đang tính ra hiệu nhóm lửa đã thấy người thiếu niên thi triển một loạt các loại võ công cực kì đẹp mắt, mà tất cả những loại võ công đẹp mắt đó chỉ phục vụ cho một mục đích đơn giản… chế biến cá thành thức ăn.

Đúng vậy, người thiếu niên không dùng dụng cụ nấu ăn mà dùng võ công để nấu ăn, ban đầu người thiếu niên dùng tay hóa “dao”, xoẹt xoẹt mấy nhát đã lóc ra hết những bộ phận không nên ăn của cá như ruột và mật, đồng thời còn đánh ra mấy chiêu thức ngưng tụ nội lực thành hơi nước làm sạch cá.

Có điều “hắn” chỉ bỏ đi ruột và mật của con cá bình thường, còn ruột và mật của con cá bảy màu “hắn” lóc ra nhưng vẫn giữ lại trên không trung, có thể nói “hắn” không bỏ đi bất kì bộ phận nào của con cá bảy màu.

Sau đó thiếu niên tiếp tục không dùng lửa mà dùng nội lực ngưng tụ nhiệt khí bao trùm lên hai con cá, kể cả phần ruột và mật của con cá bảy màu.

Đột nhiên một mùi cá nướng tản ra thơm ngào ngạt, tuy không có gia vị vẫn đem lại cho người khác cảm giác thơm ngon vô cùng, càng ngạc nhiên là Hàn Thiên ở một bên hít vào một chút mùi thơm đã cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.

Không, đây không phải cảm giác mà là thực tràn đầy năng lượng, mới chỉ ngửi mùi đã như vậy thì ăn trực tiếp sẽ như thế nào? Ngay lập tức có thể khỏe mạnh để luyện võ luôn sao? Rất đáng mong chờ.

Hơn nữa nếu ngửi liên tục có khi khỏi cần ăn cũng khỏe mạnh luôn, hoặc là không ăn mà để dành ngửi sống qua ngày cũng là một ý rất hay, bất quá mọi thứ không đơn giản như Hàn Thiên tưởng tượng, mùi thơm kia chỉ tràn ra trong ba giây đầu tiên rồi ngưng bặt.

Trải qua hai phút không ngừng được thiếu niên dùng võ công chế biến, lúc này con cá bảy màu vẫn lấp lánh bảy màu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có con cá bình thường hơi đổi màu sang màu nâu chứng tỏ đã chín ăn được rồi.

Đúng lúc này thiếu niên lấy ra từ trong áo hai mảnh giấy khá giống giấy bạc ở địa cầu để đựng hai con cá, thiếu niên đưa cho Hàn Thiên con cá bảy màu, bản thân “hắn” giữ lại phần ruột, mật của con cá bảy màu và con cá bình thường.

Tiếp nhận “món cá bảy màu nướng” Hàn Thiên hơi nghi ngờ trình độ nấu ăn của thiếu niên, cái này… chẳng khác gì cá sống a, nếu không phải Hàn Thiên chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình nấu ăn hắn còn tưởng thiếu niên chơi mình để mình ăn cá sống.

Mặc kệ, ăn thử một miếng rồi tính.

-Măm, ực…

Hàn Thiên hé miệng nhỏ cắn xuống một miếng nhỏ, miếng cá bảy màu theo nhát cắn kia chạm vào đầu lưỡi khiến Hàn Thiên khẽ run rẩy, hiện tại hắn chỉ cảm nhận được một cảm giác duy nhất – ngon.

Quá ngon, ngon đến mức Hàn Thiên không nỡ nuốt xuống, và còn ngon đến mức kém chút hắn quên luôn giả câm giả điếc thốt lên “ngon quá”, may mắn đến cuối cùng Hàn Thiên vẫn kìm lại được không phát ra tiếng nói.

Mà sau khi miếng cá bảy màu được nuốt xuống, Hàn Thiên cảm nhận được một cỗ năng lượng cực kì thoải mái chạy khắp cơ thể, cơ thể bé gái vốn bị suy dinh dưỡng giờ phút này chỉ bằng một miếng cá đã khôi phục được một phần mười, quá khó tin.

Cái này là cá sao? Thật sự là cá sao? Thế giới này, quá kì diệu rồi.

-Ực…

Hàn Thiên bị tiếng nuốt nước bọt không phải của bản thân kéo ra khỏi cảm thán, hắn nhìn qua bên cạnh thấy thiếu niên kia đang nhìn chằm chằm vào con cá bảy màu trên tay hắn, cái này… là rất muốn ăn a, hóa ra thiếu niên muốn ăn không phải cá bình thường mà là cá bảy màu.

Chẳng qua người bắt được cá không phải thiếu niên mà là hắn nên thiếu niên mới nhường cho hắn phần cá bảy màu còn thiếu niên chỉ lấy phần ruột với mật là những phần khó ăn nhất của cá, người thiếu niên này… rất lễ phép a.

Hiểu ra điều này Hàn Thiên ra hiệu mỗi người một nửa, phía bên kia người thiếu niên được cho phép “ăn một nửa” liền vui vẻ tiến tới chỗ Hàn Thiên bẻ cá, có điều thiếu niên dường như vẫn cảm thấy không có ý tứ nên chỉ bẻ một phần tư, ba phần tư còn lại vẫn để cho Hàn Thiên.

Hàn Thiên lắc đầu bẻ thêm một phần tư cho đúng một nửa đưa cho thiếu niên, hắn đúng là người bắt cá nhưng thiếu niên là người tới sớm hơn, người ta không cướp của hắn thì hắn cũng nên biết điều chia đều cho người ta, đổi lại một người khác không phải thiếu niên ngay cả một cái vảy cá bảy màu Hàn Thiên cũng không có mà ăn chứ đừng nói nửa con.

Cứ như vậy hai người cùng nhau ăn cá bảy màu, về phần con cá bình thường đã sớm bị thiếu niên bỏ quên, có cá bảy màu mà còn ăn cá bình thường chính là xem thường cá bảy màu, lại nói ăn một miếng cá bảy màu sợ rằng cả đời này sẽ không muốn ăn cá bình thường nữa a.

Đương nhiên không khí trong lúc ăn khá trầm, ngoại trữ những tiếng nhai nuốt rất nhỏ ra cả hai người đều không ai nói gì, Hàn Thiên vẫn làm rất tốt công việc giả câm giả điếc, thiếu niên có lẽ không biết Hàn Thiên giả vờ nên không nói gì luôn.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.