Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3 : Hành Trình Mới Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2132 chữ

Sáng ngày thứ hai Hàn Thiên xuyên qua Thiên Vũ Đại Lục, lúc này trời đã tạnh mưa, mặt trời bắt đầu ló rạng, từng tia nắng ấm áp len lỏi qua mái nhà rách nát chiếu xuống nền đất, theo thời gian trôi qua ánh nắng dần dần tiến tới vị trí Hàn Thiên đang ngủ.

Cảm nhận được có ánh sáng chiếu vào mặt Hàn Thiên liền tỉnh giấc, Hàn Thiên rất bình tĩnh không như người khác xem thử liệu bản thân có trở về cơ thể cũ hay liệu tất cả có phải một giấc mơ hay không, hắn chỉ đưa bàn tay nhỏ bé lên che lại ánh mặt trời cho đỡ lóa mắt rồi dùng tay còn lại chống xuống đất ngồi dậy, đôi mắt nhỏ hướng ra bên ngoài lẩm bẩm:

-May mắn, trời tạnh mưa, hy vọng gần đây dễ tìm được nguồn thức ăn.

Bất quá điều đầu tiên Hàn Thiên làm không phải đi ra ngoài xem xét tình hình mà là kiểm tra tình trạng sức khỏe một lần, Hàn Thiên hiểu rất rõ đạo lí muốn làm việc gì đều cần có sức khỏe, không có sức khỏe cũng đừng mong kiếm được miếng ăn.

Như một thói quen, Hàn Thiên vung ra nắm đấm đấm một quyền về phía trước kiểm nghiệm lực đạo của cơ thể, một quyền này rất yếu, không hề có tiếng xé gió quen thuộc truyền ra, có khi còn yếu hơn cả một quyền của người bình thường nhưng nó lại khiến Hàn Thiên rất bất ngờ.

Hàn Thiên thu lại quyền tự nói:

-Không ngờ chỉ ăn một nửa cái bánh bao không có nhân rồi ngủ một giấc lại có thể khôi phục đến mức này, mặc dù không hiểu nguyên nhân là gì nhưng đây là chuyện tốt, ít nhất trong hai ngày tiếp theo không cần lo lắng đột nhiên chết vì đói hoặc vì mệt.

Xong xuôi vấn đề sức khỏe, thứ tiếp theo Hàn Thiên hướng tới là xem thử cơ thể mới này có thiên phú luyện võ hay không, dù ở nơi đâu hay sống trong thân thể nào Hàn Thiên đều có một loại chấp nhất – luyện võ, chỉ cần hắn còn là hắn thì hắn sẽ không ngừng luyện võ.

Hơn nữa bây giờ Hàn Thiên còn có mục đích sống khác ngoài “muốn luyện võ”, kiếp này hắn muốn giúp người khác chống lại số mệnh nghiệt ngã, có thể hắn không giúp được toàn bộ nhưng giúp được ai hay người đó, và muốn làm như vậy hắn cần trở nên mạnh mẽ, hắn càng phải luyện võ.

Có ý định liền làm, Hàn Thiên chuyển từ ngồi bình thường sang tư thế xếp bằng, ở kiếp trước Hàn Thiên biết được một môn công pháp rất thích hợp cho việc trắc thí thiên phú, cũng là môn công pháp hắn tu luyện từ nhỏ tới lớn – Vô Tướng Công.

Về mặt cơ bản Vô Tướng Công là một môn công pháp rất đặc thù không có đẳng cấp lẫn phương hướng tu luyện nhất định, sư phụ kiếp trước nói Vô Tướng Công cực kì khó học chưa có ai học thành công nhưng khi vào tay Hàn Thiên thì hắn lại học được rất dễ dàng, cảm giác giống như Vô Tướng Công được sinh ra là dành cho Hàn Thiên.

Và độ mạnh mẽ của Vô Tướng Công phụ thuộc vào người tu luyện, người luyện có thiên phú càng cao bước khởi đầu của Vô Tướng Công càng mạnh mẽ, cho nên Vô Tướng Công được coi là độc môn trắc thí thiên phú của Hàn Thiên, vận chuyển một lần liền biết ngay.

Sau năm phút cố gắng vận chuyển Vô Tướng Công, Hàn Thiên đã có kết luận về bản thân – cỗ thân thể này có thể luyện võ công, nhưng thiên phú thuộc dạng “thấp”, nếu cơ thể ở kiếp trước đạt mười điểm thiên phú thì cơ thể hiện tại chỉ miễn cưỡng đạt được một điểm.

Bất quá Hàn Thiên không để ý lắm tới chuyện thiên phú bao nhiêu điểm, có thể luyện võ đối với Hàn Thiên đều là chuyện tốt, nói thật nếu cơ thể này có điểm thiên phú bằng không Hàn Thiên cũng không bỏ qua cho việc luyện võ, cần cù bù thiên phú.

Bởi vì cơ thể này có thể tu luyện Vô Tướng Công, và Vô Tướng Công có một đặc điểm khá bá đạo – không hạn chế học tập võ công.

Nghĩa là người luyện Vô Tướng Công sẽ không bị hạn chế ở một loại võ công như các loại công pháp khác, ví dụ ngươi có thể vừa luyện Cửu Dương Thần Công lẫn Cửu Âm Chân Kinh mà không sợ tẩu hỏa nhập ma, đồng thời ngươi càng luyện thành nhiều võ công thì nội lực của ngươi càng được tẩy rửa mạnh mẽ hơn.

Cái Hàn Thiên không thiếu nhất là cái gì? Chính là kiến thức võ công, mặc kệ thiên phú thấp hơn kiếp trước, tuổi tác bắt đầu luyện võ muộn hơn kiếp trước bảy tuổi nhưng ở kiếp này Hàn Thiên có lợi thế về mặt kiến thức, rất nhanh thôi Hàn Thiên sẽ đuổi kịp cảnh giới ở kiếp trước.

Thậm chí mạnh hơn, Hàn Thiên có cảm giác thế giới này khác với địa cầu, hắn không biết đây có còn là địa cầu hay không nhưng dường như đây chính là nơi hắn thuộc về, cảm giác này rất mông lung lại vô cùng chân thật, trong lúc nhất thời Hàn Thiên không hiểu được đành phải bỏ qua.

Trước mắt những vấn đề cần thiết đã xem xét xong, Hàn Thiên định ra kế hoạch đi tìm một con sông hoặc con suối gần đây để kiếm thức ăn bồi bổ lại cơ thể trước khi luyện võ, nguồn thức ăn Hàn Thiên ưu tiên hàng đầu là cá, thứ hai là thỏ, thứ ba là rau quả.

Sở dĩ Hàn Thiên ưu tiên cá vì cá cung cấp được nhiều chất dinh dưỡng hơn rau quả, chỉ ăn rau quả không có chất đạm sẽ không đủ sức để luyện võ, đồng thời xử lí cá rất dễ không rườm rà như các loại động vật khác, không có gia vị sẽ hơi nhạt nhưng không sao, có cái ăn là tốt rồi.

Lần trước trời mưa to chạy ra hứng nước mưa Hàn Thiên vẫn chưa có cơ hội quan sát kỹ càng, còn lần này vừa bước ra khỏi nhà hoang Hàn Thiên liền bị khung cảnh bạt ngàn trước mắt làm cho choáng ngợp.

Bầu trời trong xanh, phía xa là một mảnh rừng rậm rạp, còn có cả núi đồi hùng vĩ, phía gần là gió thổi thoang thoảng, cỏ xanh phấp phới, từng tiếng chim hót lanh lảnh, mùi cỏ, mùi lá, kết hợp với mùi cơn mưa vừa qua đem lại cho Hàn Thiên cảm giác vô cùng thoải mái… và còn có chút quen thuộc, quen thuộc sâu tận trong linh hồn.

Cỗ cảm giác quen thuộc kia không còn mông lung nữa mà rất mãnh liệt khiến Hàn Thiên sững sờ, một lần nữa Hàn Thiên có cảm giác đây mới là nơi hắn thuộc về, tại sao? Không phải ta là người địa cầu, chết đi nhập vào bé gái sao? Tại sao lại quen thuộc đến như thế này?

‘‘Rốt cuộc, ta là ai?’’

Câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu Hàn Thiên, bất quá… hắn không có đáp án, hắn không có chút đầu mối nào để tìm được đáp án, thay vào đó Hàn Thiên lại trầm mặc, cảm giác quen thuộc rất tốt, nhưng cảm giác chơi vơi giữa thế giới rất khó chịu.

Một lúc sau Hàn Thiên mới trấn định lại, hắn thở dài :

-Thôi, trước mắt theo kế hoạch tìm nguồn thức ăn cái đã, những thứ này, để tương lai rồi tính.

Hàn Thiên nói vậy, nhưng lòng hắn vẫn không thể nào hoàn toàn bình tĩnh được, câu hỏi ‘‘ta là ai’’ rất quan trọng với tất cả mọi người chứ không chỉ riêng Hàn Thiên, một người không biết ‘‘ta là ai’’ có thể bình tĩnh được sao.

Dù cho ở kiếp trước Hàn Thiên chỉ chuyên tâm luyện võ không để ý tới bất kì thứ gì, dù cho ở kiếp đó hắn rất vô tư chưa từng quan tâm tới việc ‘‘ta là ai’’ nhưng sau khi chết một lần, rồi sống lại ở một kiếp khác phải đối mặt với câu hỏi ‘‘ta là ai’’ lại không có câu trả lời việc Hàn Thiên cảm giác chơi vơi là điều không thể tránh khỏi.

Kiếp trước và kiếp này… không giống nhau, tâm tính của Hàn Thiên đã có sự thay đổi nhất định, hắn… bắt đầu có cảm xúc, không còn cứng nhắc chỉ biết luyện võ, luyện võ và luyện võ.

Cứ như vậy, Hàn Thiên lặng lẽ bước từng bước một, mục đích từng đi bước của Hàn Thiên lúc này có lẽ là tìm cá, tìm thỏ, hoặc cũng có lẽ… hắn đang muốn tìm câu trả lời, đáng tiếc, sau hai canh giờ lặng lẽ bước đi cái hắn tìm được chỉ là một con suối, không phải đáp án.

Và trên đường đi, Hàn Thiên cũng không gặp được một người nào, có lẽ ở đây có thành thị bé gái mới kiếm được bánh bao nhưng Hàn Thiên đã đi sai hướng nên không gặp được bất kì ai để hỏi câu hỏi ‘‘ta là ai’’ hoặc ‘‘đây là đâu’’, Hàn Thiên đột nhiên trở nên cực kì cô độc.

Đứng trước con suối, Hàn Thiên nhìn dung mạo bé gái phản chiếu dưới lòng suối, hắn lại mở miệng tự hỏi :

-Ta là ai ?

Đương nhiên không có ai ở đây trả lời câu hỏi này cho Hàn Thiên, chính hắn còn trả lời không được làm sao người khác trả lời được. Sau đó Hàn Thiên lại tự hỏi:

-Điều đó rất quan trọng sao?

Một lần nữa không có ai trả lời, nhưng Hàn Thiên đã có câu trả lời, hắn nhìn dung mạo phản chiếu dưới lòng suối không hề thay đổi qua hai câu hỏi kia nói ra:

-Có lẽ nó rất quan trọng, nhưng đối với ta nó không phải quan trọng nhất, hiện tại quan trọng nhất là phải sống, chỉ có sống mới biết được ‘‘ta là ai’’, chết rồi, hoặc buông xuôi rồi, ta liền vĩnh viễn không biết được ‘‘ta là ai’’.

-Hơn nữa, ta không phải Hàn Thiên sao, ta chính là Hàn Thiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là trong thân thể nào đi nữa ta vĩnh viễn là Hàn Thiên, còn Hàn Thiên có ý nghĩa gì biết được thì tốt, không biết được cũng không sao.

Lúc này đây, ánh mắt Hàn Thiên cực kì kiên định, sự mất bình tĩnh và cảm giác chơi vơi đã bị thổi bay hoàn toàn, đúng như hắn nói, là ai không quan trọng, quan trọng là phải sống, và sống như thế nào, ‘‘ta là ai’’ của hiện tại mới là quan trọng.

Nếu thật sự bên trong có ẩn ý thì sớm muộn ẩn ý đó sẽ được phơi bày ra ánh sáng, còn không phơi bày được cũng không sao, ít nhất, hắn đã có một cuộc sống thứ hai để luyện võ, và lần này mục đích luyện võ của hắn đã có, không đơn thuần chỉ vì thích nữa.

Tâm tình ổn định, lại nhìn dưới suối có vài con cá mập mạp đang bơi, Hàn Thiên cười cười :

-Xem ra vận khí thật không tệ, bữa này có cá ăn rồi. Bất quá vẫn cần chuẩn bị một chút bẫy rập, cơ thể này vẫn chưa khỏe tới mức lội xuống suối bắt cá.

Nói xong Hàn Thiên bắt đầu đi xung quanh tìm mấy nhánh cây làm bẫy bắt cá, tiện thể tìm luôn vài đoạn gỗ mềm thích hợp để tạo lửa cùng một chút bùi nhùi dễ cháy, hắn không muốn ăn cá sống, cũng không dám ăn cá sống vào lúc này. (Một số loại cá như có thể ăn sống như sushi a).

Dù cho việc tạo lửa có thể sẽ khá tốn sức nhưng tình huống hiện tại buộc phải tạo lửa nướng cá mới ăn được, Hàn Thiên không muốn ăn bậy bạ rồi bị ngộ độc, đến lúc đó hối hận không kịp.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 282

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.