Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 : Yêu

Tiểu thuyết gốc · 2223 chữ

Chứng kiến cảnh tượng lôi đài bị cắt thành nhiều mảnh trượt lên nhau đám người quan sát một lần nữa xôn xao:

-Lực phá hoại của ba người này quá khủng khiếp, nói thật ta chưa từng nghĩ con người lại có thể bày ra được chiến lực khủng bố bực này.

-Mẹ nó, may mà lão tử kịp thời lùi ra phía sau, nếu không không biết lúc này lão tử đã bị chém thành bao nhiêu khúc.

-Chậc, ba tên này đúng là kẻ điên, đây là tỉ võ chiêu thân chứ có phải sinh tử đấu đâu mà đánh tới mức này cơ chứ, đoán chừng Minh Nguyệt tiểu thư cũng bị dọa sợ a.

-Bất quá kết quả hình như không được đúng cho lắm, Đặng Khôi là người mạnh nhất tại sao lại bị thương rồi, không lẽ hai người Yến Mộng Ca và Liệt Kiểm âm thầm liên thủ đối phó Đặng Khôi?

Một người khác ánh mắt tinh tường hơn bĩu môi bác bỏ ý kiến trên:

-Trước đó các ngươi nhận xét Đặng Khôi mạnh nhất chẳng qua là do hai người Yến Mộng Ca chưa bày ra thực lực chân chính, trên thực tế Yến Mộng Ca và Liệt Kiểm mới là hai người mạnh nhất, ngươi nói xem bọn họ có cần liên thủ đánh Đặng Khôi hay không.

Nghe vậy cả đám liền ồ lên:

-Nga, chẳng trách lúc bắt đầu trận đấu Yến Mộng Ca có nói “thực lực chênh lệch”, lúc đó ta còn tưởng Yến Mộng Ca tự tin quá mức mới nói những lời đó nhưng hóa ra người ta chỉ đang nói sự thật a.

-Hắc hắc, kì này Đặng Khôi thảm rồi, nếu vẫn chọn đấu tới chết hắn nhất định sẽ chết, mà bỏ đấu liền chẳng còn mặt mũi gì để gặp người khác, không biết hắn sẽ làm thế nào đây.

-Đáng đời, ai bảo Đặng Khôi quá mức hung hăng càn quấy tự cho mình là người mạnh nhất, ngược lại hai người Yến Mộng Ca quả thật không tệ a, võ công cao cường lại rất có khí độ, ta nghĩ Minh Nguyệt tiểu thư sẽ vừa ý một trong hai người.

Phía trên đài, Yến Mộng Ca lên tiếng nói với Đặng Khôi:

-Thắng bại đã rõ, ngươi chịu thua đi, ta không muốn một kiếm khách tài giỏi vẫn lạc quá sớm.

Thật, Yến Mộng Ca không phải loại người không dám ra tay giết người, sở dĩ hắn liên tục nhắc nhở Đặng Khôi hai lần là vì không muốn mất đi một đối thủ xứng tầm quá sớm, nếu có thể cùng Đặng Khôi và Liệt Kiểm luyện chiêu thì võ công của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Trên thực tế mục đích chính Yến Mộng Ca đến tham gia lôi đài là để tìm đối thủ ngang tài ngang sức chứ không phải rước Minh Nguyệt về làm vợ, được cùng người đẹp tiến vào giai đoạn tìm hiểu thì tốt mà không được cũng chẳng phải việc gì đáng thất vọng, dù sao hắn chưa từng gặp qua Minh Nguyệt bao giờ.

Phía bên kia, Đặng Khôi giống như nhìn không thấy bản thân yếu thế, đồng thời nghe không hiểu Yến Mộng Ca khuyên nhủ, hắn lặp lại lời nói cũ:

-Ta nói rồi, chỉ cần còn một hơi thở ta nhất định sẽ vung kiếm.

Ở góc thứ ba của lôi đài, Liệt Kiểm xen vào nói:

-Yến huynh không cần hao phí tâm tư, tuy có thêm Đặng Khôi luyện chiêu sẽ khiến cả ba người cùng nhau tiến bộ nhanh hơn nhưng cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu, trên thế giới này người mạnh còn nhiều lắm.

Sau hai lần thất bại cộng thêm Liệt Kiểm xen vào Yến Mộng Ca không khuyên nhủ Đặng Khôi nữa, ánh mắt hắn hóa thành lăng lệ nói:

-Liệt huynh nói đúng, đã như vậy một chiêu tiếp theo, định sinh tử. Ngươi, chuẩn bị cho tốt.

Đúng vậy, hiện tại không còn là một chiêu định thắng thua nữa mà là một chiêu định sinh tử, mức độ hung hiểm tự nhiên tăng cao gấp mấy lần, cả ba người một lần nữa thu liễm khí tức tới cực hạn, không khí trên lôi đài trở nên căng thẳng vô cùng.

……………

Tạm thời trở lại ba phút trước, khi ba người trên lôi đài vừa đánh xong lượt giao đấu thứ nhất thì bên trong một căn phòng kín đáo, một giọng nói thanh thoát của nữ tử vang lên, có điều bên trong giọng nói ấy lại ẩn chứa một cỗ lo lắng tột cùng.

-Cha cho dừng trận đấu lại đi, nếu đấu tiếp huynh ấy nhất định sẽ chết.

Nếu có người thứ ba ở đây sẽ biết người vừa lên tiếng chính là Minh Nguyệt tiểu thư, nhân vật chính của cuộc tỉ võ chiêu thân, còn người nàng đang nói chuyện không ai khác chính là cha của nàng, Minh Tuyên tướng quân.

Minh Tuyên thở dài:

-Cha là muốn tốt cho con mà thôi, mặc dù Đặng Khôi có công cứu con nhưng con nhìn lại hắn xem, một phế nhân thì làm được cái gì? Nếu con muốn dừng trận đấu lại cũng được, nhưng như thế nghĩa là hắn đã không hoàn thành ước hẹn với cha, cha sẽ không gả con cho hắn.

Minh Nguyệt vô cùng sốt ruột đáp:

-Con biết cha là muốn tốt cho con, nhưng cha cũng biết huynh ấy xuất thân rất thấp kém, lại không có sư phụ tốt dạy bảo, chỉ bằng sự cố gắng của bản thân mà huynh ấy đạt được thành tựu như ngày hôm nay chẳng lẽ không đủ sao? Không phải cha từng nói tình cảm mới đem lại hạnh phúc chứ không phải võ công sao?

Nghe con gái nói Minh Tuyên hơi khựng lại, bất quá đến cuối cùng Minh Tuyên vẫn cương quyết không thay đổi quyết định:

-Con nói không sai, thực lực của hắn đã đủ, tình cảm hắn giành cho con cũng không thiếu, nhưng hắn đã hao hết tiềm lực để đi tới một bước này khiến cho tuổi thọ của hắn không còn nhiều, con ở cùng hắn căn bản không có hạnh phúc, càng không có tương lai. Cha nhất định sẽ không nhượng bộ.

Minh Nguyệt hai mắt đỏ hoe uất hận nói:

-Thì ra… cha đã tính toán hết thảy, cha thật sự muốn bức con đi vào con đường cùng sao?

Minh Tuyên nhíu mày giải thích:

-Cha không tính toán Đặng Khôi cái gì hết, cha cùng hắn đánh cược là để hắn biết khó mà lui, ai ngờ hắn lại cố chấp không biết điều dẫn tới kết quả ngày hôm nay, tự làm tự chịu. Hơn nữa nếu hắn muốn tốt cho con thì nên tránh xa con ra mới đúng, hắn chỉ đang nghĩ tới bản thân mà thôi.

Tới đây Minh Nguyệt không muốn nói gì với Minh Tuyên nữa, nàng tin cha nàng thật không tính toán Đặng Khôi, nhưng nàng không tin Đặng Khôi muốn làm khổ nàng mới mặt dày tới đây xin cưới nàng làm vợ.

Ngược lại nàng biết rất rõ tại sao Đặng Khôi tới đây, đó là do hắn hiểu rất rõ còn người của nàng, một khi bị Minh Tuyên ép buộc nàng nhất định sẽ lựa chọn cái chết.

Cho nên hắn mới khắc khổ cố gắng luyện võ công, cho nên hắn mới dốc hết tiềm lực để trở thành người nổi bật tới đây tham gia tỉ võ.

Mà mục đích hắn tới không phải chuyện gì khác, chính là muốn báo cho nàng biết rằng… hắn, sắp chết rồi, và hắn sẽ chết ở đây để nàng không cần nuôi hy vọng hắn còn sống, nàng… không cần chờ một người chết, nàng… xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn.

Nam nhân như vậy, là một người ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân sao?

Minh Nguyệt tự thề với lòng, nếu Đặng Khôi chết, nàng cũng sẽ chết cùng hắn, sẽ bồi bạn cùng hắn để hắn không phải cô độc dưới hoàng tuyền.

………………

Cũng tại ba phút trước, bên trên lầu các, Hàn Thiên buột miệng nói:

-Không hiểu sao ta có cảm giác Đặng Khôi không giống với những gì người khác bàn tán, dường như… hắn đối với tam tiểu thư Minh Nguyệt là thật lòng, đồng thời hắn còn rất đáng thương.

Thiếu niên nhìn Hàn Thiên đầy tò mò hỏi:

-Tại sao ngươi lại nói Đặng Khôi là thật lòng mà không phải là ích kỷ hay không từ thủ đoạn muốn độc chiếm mỹ nhân?

Hàn Thiên thành thật trả lời:

-Ta cũng không biết, nói thật trước đây ta chưa từng biết ‘‘yêu’’ là gì, nhưng nhìn Đặng Khôi như vậy trong đầu ta tự nhiên nhảy ra một chữ “yêu”, và ta không muốn thấy hắn chết ở đây.

Nghe vậy thiếu niên hỏi tiếp:

-Vậy ngươi có muốn giúp hắn không?

Hàn Thiên gật đầu:

-Muốn, chỉ là ta không có cách nào để giúp.

Thiếu niên cười cười:

-Vậy để ta, tuy nhiên nếu có chuyện xảy ra ngươi phải giải quyết a, ví dụ như Minh Nguyệt tiểu thư không thích Đặng Khôi mà ngươi lại giúp Đặng Khôi chẳng khác nào phá hư chuyện của người ta a.

Hàn Thiên không sợ đáp lại:

-Ngươi đừng dọa ta, trước đó Minh Tuyên tướng quân đã nói Minh Nguyệt chọn ai là do nàng tự quyết, mà giúp Đặng Khôi chiến thắng không liên quan gì tới chuyện Minh Nguyệt quyết định như thế nào nha.

…………..

Trở về hiện tại, trong lúc Đặng Khôi đang muốn liều chết bên tai hắn nhiều hơn một giọng nói:

-Ta nhìn ra ngươi có lòng muốn chết nhưng nếu ngươi vẫn muốn sống thì nhớ, khoái kiếm chú trọng nhất không phải nhanh, mà là nhất kích tất sát.

Nghe được câu nói này Đặng Khôi giống như ngộ ra điều gì, bất quá càng ngộ ra càng khiến nội tâm hắn rối bời hơn.

Bởi vì đúng như Minh Nguyệt nghĩ, Đặng Khôi biết mình sống không được bao lâu, sở dĩ hắn tới đây là để chứng minh cho Minh Tuyên thấy hắn không phải hạng người ham của cải vật chất, tình cảm của hắn dành cho Minh Nguyệt hoàn toàn là thật lòng.

Đồng thời hắn biết bản thân không thắng được hai người Yến Mộng Ca nên đã tự cho mình một lí do hợp lí hóa cái chết để Minh Nguyệt không cần chờ đợi hắn nữa.

Nhưng bây giờ chỉ bằng một câu nói đã khiến hắn có hy vọng hoàn thành ước hẹn, hắn tự hỏi lòng rằng hắn muốn sống cùng Minh Nguyệt trong những ngày còn lại, hay vẫn muốn chết đây?

Đáp án là….

Đặng Khôi nhắm mắt lại, tay trái buông lỏng kiếm, khí thế thu liễm trong kiếm theo đó biến mất phân nửa.

Ngay lúc này, Yến Mộng Ca và Liệt Kiểm phát hiện khí thế bên Đặng Khôi đột nhiên tiêu biến cho rằng Đặng Khôi đã nghĩ lại muốn rút lui thì Đặng Khôi lại xuất kiếm mà không cần chờ đợi thời cơ tốt hay xấu, cứ thế một kiếm được vung ra rất tự nhiên.

Một kiếm này, vẫn là một chiêu khoái kiếm thần tốc, vẫn là không thấy rõ động tác xuất kiếm, nhưng nếu so sánh chính xác với những kiếm trước đó thì tốc độ của nó chậm hơn nhiều.

Ở hai khu vực còn lại, Yến Mộng Ca và Liệt Kiểm thấy vậy cũng đồng thời xuất kiếm, nhưng lần này kiếm của hai người là kiếm thủ chứ không phải kiếm công.

Bởi vì người khác không biết điểm lợi hại trong một kiếm của Đặng Khôi nhưng hai người thân làm kiếm khách cao thủ biết rất rõ, một kiếm này… hai người không địch lại nổi.

-Bang, phốc.

Quả nhiên, một kiếm qua đi, hai thanh kiếm trên tay hai người Yến Mộng Ca gãy thành hai nửa rớt xuống đất, về phần bản thân bọn họ không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng vẫn không nhịn được phun ra mấy ngụm máu tươi, nhất kích trọng thương.

Liệt Kiểm lấy tay lau đi máu tươi trên miệng, hắn khẽ rùng mình lẩm bẩm:

-Đây là… kiếm ý, may mắn “ý” chưa thành thục, nếu không giờ phút này ta đã là người chết rồi.

Bên kia, Yến Mộng Ca cũng hơi rùng mình lẩm bẩm, nhưng khác với Liệt Kiểm ở chỗ Yến Mộng Ca rùng mình do hưng phấn chứ không phải sợ chết.

-Không ngờ lại là kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý mới lĩnh ngộ, chỉ không biết hắn có cao nhân chỉ dạy hay tự mình ngộ ra trong lúc sinh tử, có dịp nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Sau đó hai người Yến Mộng Ca, Liệt Kiểm đồng thời lên tiếng chịu thua:

-Yến mỗ (Liệt mỗ) chịu thua.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.