Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 : Vào Thành

Tiểu thuyết gốc · 2103 chữ

Về mặt cơ bản sự phân chia thế lực tại Thiên Vũ Đại Lục không rắc rối như ở địa cầu, dù diện tích Thiên Vũ Đại Lục tương đương địa cầu nhưng ở đây chỉ có ba quốc gia lớn chia nhau quản lí đại lục, lần lượt là Thiên Minh Quốc, Đại Minh Quốc và Hỗn Minh Quốc.

Trong mỗi quốc gia lại lấy hệ thống cấp bậc triều đình để phân chia cấp bậc một cách nghiêm ngặt, trong đó Hoàng Đế là người tối cao, một lời Hoàng Đế nói ra không khác gì thiên ý, không người có thể làm trái.

Có thể nói Hoàng Đế là người nắm quyền sát sinh của toàn dân thiên hạ.

Tuy nhiên Hoàng Đế chỉ có một người không đủ lực cai quản cả một địa bàn rộng lớn nên dưới Hoàng Đế là vô số quan văn quan võ, những người này mới là những người trực tiếp quản lí quốc gia, Hoàng Đế chỉ là người ra lệnh, thỉnh thoảng Hoàng Đế mới đích thân ra mặt giải quyết vấn đề.

Đương nhiên ở thời đại nào cũng có tham quan, không tham nhiều thì tham ít, những người tham ít thường được Hoàng Đế mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao phạm vi quốc gia quá lớn, nếu Hoàng Đế quan tâm toàn bộ không đợi già chết hay bị ám sát chết đã chết vì mệt rồi.

Đó là về mặt cơ bản, còn về mặt nâng cao tình hình thế lực tại Thiên Vũ Đại Lục lại rắc rối hơn địa cầu rất nhiều, bởi vì Thiên Vũ Đại Lục là một đại lục không có khoa học kỹ thuật phát triển, thay vào đó là tu luyện võ công cực kì thịnh vượng.

Chính vì tu luyện võ công cực kì thịnh vượng nên ngoài thế lực triều đình ra còn có rất nhiều bang phái mọc lên, bề ngoài những bang phái đó nghe lệnh triều đình nhưng bên trong thì không, mỗi lần triều đình muốn ra lệnh cho bang phái lớn đều phải dùng số lớn đồ vật trao đổi.

Nói là ra lệnh, còn không bằng nói là nhờ vả giúp đỡ.

Mặc kệ triều đình nắm trong tay rất nhiều quan võ khủng bố nhưng Thiên Vũ Đại Lục quá lớn dẫn tới bang phái quá nhiều, người có võ công đỉnh cấp bên ngoài triều đình cũng có rất nhiều, một khi làm bậy tự nhiên sẽ bị toàn bộ vây công.

Tóm lại tình hình Thiên Vũ Đại Lục không đơn giản, thậm chí có thể nói là phức tạp nhưng chỉ cần mọi người tương đối tự giác đừng làm lớn chuyện sẽ không có ai quản quá chặt, trừ phi diễn ra tranh đấu quá lớn như hai bang phái quyết chiến hay chiến tranh bùng nổ triều đình mới điều quân đứng ra hòa giải, hoặc dẹp loạn tùy tình hình.

Ngoài ra đơn vị thế lực cơ bản tại Thiên Vũ Đại Lục được tính bằng thành thị, trong đó Minh Nguyên Thành - nơi mà hai người Hàn Thiên hướng tới là một trong vô số tòa thành thị nhỏ chịu sự cai quản của Thiên Minh Quốc, mức độ phồn hoa của Minh Nguyên Thành không lớn lắm, so với một vài nơi ở địa cầu còn thấp hơn.

Tuy vậy sự canh phòng ở Minh Nguyên Thành cũng rất nghiêm ngặt, người ra người vào đều phải qua một đợt kiểm tra thân phận, lúc này Hàn Thiên và thiếu niên đang chuẩn bị xếp hàng chờ tới lượt kiểm tra thân phận mới được cho vào thành.

Bất quá số lượng người đi vào Minh Nguyên Thành không nhiều, chỉ có mấy chục người, cộng thêm diện mạo của thiếu niên khá đẹp trai được nhiều thiếu nữ hoài xuân hâm mộ nhường chỗ nên rất nhanh hai người đã được kiểm tra thân phận.

Dù sao Hàn Thiên thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, dung mạo lẫn y phục không quá nổi bật, mọi người đều nghĩ Hàn Thiên là muội muội của thiếu niên hoặc thiếu niên tốt bụng đem Hàn Thiên tới đây an bài chứ chẳng ai nghĩ thiếu niên thích Hàn Thiên, người ta đẹp trai như vậy cơ mà.

Đối với sự nhường chỗ này thiếu niên khá vui vẻ chấp nhận, ở đây không phải thiếu niên đang thả thính lung tung mà “hắn” đang nghĩ “tiểu cô nương đi cùng mình ba canh giờ có lẽ đã đói bụng, sớm vào thành sớm có cái ăn”, nói cách khác thiếu niên đang nghĩ cho Hàn Thiên.

Thực tế… thường rất khác với mộng tưởng nha.

Một trong bốn người thủ vệ lên tiếng hỏi thiếu niên trước:

-Ta nhìn các hạ khá lạ mắt, cả tiểu cô nương này cũng chưa thấy bao giờ, chắc hai người mới tới Minh Nguyên Thành lần đầu phải không?

Thiếu niên giống như biết qua quy củ lấy ra một tấm lệnh bài cùng một bọc tiền nhỏ giao cho người thủ vệ nói:

-Trên thực tế ta đã có lệnh bài thân phận ở Minh Nguyên Thành, chỉ có nàng là chưa có, ta muốn làm một cái lệnh bài thân phận một năm.

Tiếp nhận hai món đồ vật, thủ vệ mở bọc tiền ra đếm sơ một phen rồi trả lại lệnh bài cho thiếu niên đồng thời kèm theo một tờ giấy chỉ về cái bàn bên cạnh nói:

-Ngươi có thể đi cùng tiểu cô nương này qua kia điền thông tin rồi quay lại đây để chúng ta kiểm tra sơ qua một lần mới được vào thành. Nên nhớ, nếu thông tin là giả mà bị phát hiện sẽ coi như phạm tội, nhẹ thì bị trục xuất, nặng sẽ bị phế võ công bỏ tù.

Thiếu niên ôm quyền:

-Đa tạ, ta đã biết.

Nói xong thiếu niên kéo theo Hàn Thiên đi tới chiếc bàn bên cạnh, thiếu niên hỏi:

-Ngươi muốn tự viết hay để ta viết giùm.

Hàn Thiên trả lời:

-Ta tự viết là được, dù sao ta cũng muốn luyện chữ.

-Được, vậy có gì không hiểu cứ hỏi ta.

Cầm bút lên, bây giờ Hàn Thiên mới có thời gian nhìn qua những thông tin cần điền trong giấy, đọc qua một lần Hàn Thiên hơi bối rối.

Bất quá Hàn Thiên bối rối không phải do không hiểu chữ, thực tế mấy chữ trên tờ giấy rất đơn giản chỉ bao gồm mấy hạng mục tên, tuổi, giới tính, quê quán, có thuộc bang phái nào hay không, những chữ này Hàn Thiên đều hiểu.

Chẳng là… Hàn Thiên không có trí nhớ của bé gái nên không biết sinh ra ở đâu, đồng nghĩa hạng mục quê quán đối với Hàn Thiên rất khó khăn, chẳng lẽ ghi vào quê quán : nhà hoang? Đừng đùa a.

Trong khi Hàn Thiên chỉ biết mỗi cái tên Minh Nguyên Thành, ngoài ra hắn có biết thêm danh tự nào nữa đâu, ghi bậy liền bị kết tội làm “thông tin giả”, nhưng nếu để trống cũng gây ra chú ý, một người che giấu quê quán thường là người có ý đồ xấu, phải làm sao bây giờ.

Nhận thấy Hàn Thiên bối rối thiếu niên hỏi:

-Ngươi không hiểu chữ nào sao?

Hàn Thiên không nghĩ ra lí do chính đáng đành phải nói thật:

-Ta không nhớ quê quán ở đâu, liệu ta bỏ trống có được không. Nếu không được chúng ta kiếm cái cớ gì không vào thành nữa cũng được.

Nghe vậy thiếu niên hơi khó hiểu, Hàn Thiên từng nói một thứ ngôn ngữ lạ nghĩa là Hàn Thiên phải biết mình sinh ra ở đâu mới đúng, có người nào biết nói ngôn ngữ của một địa phương lại không biết địa phương đó ở đâu hay không?

Có điều nghĩ thế thôi chứ thiếu niên không hỏi nhiều, “hắn” chỉ nói:

-Ồ, vậy ngươi điền bốn hạng mục kia thôi, chuyện này để ta giải quyết.

Trước giờ thiếu niên làm việc rất có trách nhiệm nên Hàn Thiên gật đầu đáp ứng luôn:

-Cám ơn.

Sau đó Hàn Thiên cặm cụi viết chữ, tên : Hàn Nhược Nhược, tuổi : 13 tuổi, giới tính : nữ, quê quán : trống, có gia nhập bang phái nào không : không, khi viết đống sơ yếu lí lịch này Hàn Thiên rất phiền muộn, Hàn Nhược Nhược a, nữ a, hai thông tin này, sai bét rồi a.

Đương nhiên phiền muộn thì Hàn Thiên vẫn phải điền cho đầy đủ, hắn tự nhủ với bản thân coi như đây là khởi đầu cho một cuộc sống mới bằng một thân phận mới, ngược lại cái tên Hàn Nhược Nhược cũng không tệ, đến đâu hay đến đó vậy.

Về phần thiếu niên nhân lúc Hàn Thiên điền thông tin quay lại gặp một người thủ vệ nói cái gì đó, để ý kĩ sẽ thấy người thủ vệ kia hơi giật mình, tiếp đó thủ vệ gật đầu với thiếu niên, còn chính xác hai người nói cái gì chỉ có mấy người thủ vệ và thiếu niên biết.

Viết xong xuôi, Hàn Thiên đi tới chỗ thiếu niên đang đứng cùng mấy người thủ vệ nộp lên sơ yếu lí lịch, sự thật chứng minh thiếu niên không nói chơi, mấy người thủ vệ xem qua rất qua loa liền phát cho Hàn Thiên một tấm lệnh bài màu xanh dương có khắc mấy chữ Hàn Nhược Nhược rồi để hai người vào thành.

Cổng thành mở ra, đập vào mắt Hàn Thiên là một loạt tràng cảnh giống hệt trong film cổ trang không khác chút nào, nếu không phải biết bản thân xuyên không không còn ở địa cầu Hàn Thiên còn tưởng đi nhầm vào một đoàn đóng film nào đó.

Nào là lầu các được xây theo phong cách cổ trang, nào là người người qua qua lại lại, nào là người bán kẹo hồ lô đường, nào là võ giả tay cầm đao lưng đeo kiếm, nào là các tiếng chào hỏi mua bán, vân vân và mây mây, tóm lại rất đặc sắc.

Nói thật Hàn Thiên rất thích loại không khí này, ngoại trừ cảm giác quen thuộc ra còn có một lí do đó là khi ở địa cầu Hàn Thiên phải hành động vô cùng cẩn thận nhìn trước nhìn sau không được lộ ra mình là cao thủ, nếu không sẽ bị chính phủ săn đuổi.

Còn ở đây chính là thiên đường của võ giả a, một người luyện võ công đương nhiên sẽ thích ở đây hơn ở địa cầu.

Thiếu niên cảm nhận được tâm tình Hàn Thiên hưng phấn cười nói:

-Thế nào, rất vui phải không?

Hàn Thiên gật đầu:

-Ừ, đây là lần đầu tiên ta thấy náo nhiệt thế này.

Thiếu niên hỏi tiếp:

-Vậy ngươi muốn ở đây luôn không?

Hàn Thiên đáp:

-Ta thích không khí này nhưng ta không muốn ngày nào cũng ở đây, ta thích tiêu diêu tự tại hơn, cuộc sống trước đây cũng không tệ.

Nghe đến mấy từ “tiêu diêu tự tại” thiếu niên hơi bất ngờ, một tiểu cô nương không biết võ công lại còn bị suy dinh dưỡng có thể không do dự chút nào từ bỏ cuộc sống sung túc để nghĩ tới “tiêu diêu tự tại” sao, rất thú vị.

Đổi lại một người khác từng có cuộc sống cơ cực khi có người đề nghị sẽ lựa chọn ở lại đây ngay, vậy mà tiểu cô nương này lại nói “cuộc sống trước đây cũng không tệ”, không biết nàng nói thật hay nói chơi.

Mà thôi, bây giờ kiếm cái ăn đã, thiếu niên nói:

-Theo ta, chúng ta kiếm gì bỏ bụng rồi ta mang ngươi đi tham quan Minh Nguyên Thành, nơi đây không phải quá phồn hoa nhưng vẫn có nhiều chỗ chơi rất vui.

Hàn Thiên gật đầu đồng ý rồi cùng thiếu niên đi tìm một quán ăn, đi bộ ba canh giờ Hàn Thiên thật có chút mệt, một chút nội lực gom góp được từ việc ăn cá nướng qua mấy ngày hoạt động đã tiêu hao sạch sẽ không chống đỡ nổi nữa rồi, nếu thiếu niên không nói Hàn Thiên cũng mặt dày nhờ thiếu niên dẫn đi ăn a.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.