Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Châu tham kiến chủ nhân

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Bầu trời nhuộm hồng, hoàng hôn buông xuống.

Dãy sơn mạch Cửu Luân xanh thẳm dài trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối, thi thoảng vang lên tiếng thú hú, quạ kêu.

Dưới chân núi Thất Lã, là một mảnh thôn dân, bốc lên những cột khói bếp trắng mờ bay lên thẳng mây cao.

Phía sau thôn khoảng năm dặm, trên một bờ vực sâu không thấy đáy, mấy trăm người tụ tập vây quanh một người bị trói chặt toàn thân, đầu tóc rối bời, thân chảy đầy máu, bộ dáng thê thảm.

Người này là một thanh niên bộ dáng mười tám tuổi, bị hai đại hán cao lớn toàn thân cơ bắp phồng lớn giữ chặt hai bên. Đối diện, mấy trăm người không ngừng mắng chửi:

"Tô Mộc, nửa đêm canh ba ngươi dám lẻn vào phòng của ái nữ thôn trưởng, ngươi có biết tội?"

"Một phế vật không ngờ lại có gan làm ra chuyện tày trời như vậy, không ngờ, thật không ngờ!"

"Hắn thì có tư cách gì, đáng chém!"

"Trực tiếp giết quá thống khoái cho hắn rồi, theo ta nên cắt từng miếng thịt, chặt tứ chi hắn ra, trói hắn vào cột phơi nắng, để cho quạ đến rỉa thịt từ từ, vậy mới sảng khoái!" Một thanh niên anh tuấn thâm độc nói.

Những lời mắng chửi của bọn họ rất thâm thúy phong phú, nhưng thanh niên bị trói nhắm chặt hai mắt, đầu gục xuống, bộ dáng giống như đã ngất đi, không biết có nghe được không.

Những người còn lại nghe được liền sáng mắt lên, hưởng ứng.

"Ý kiến thật không tồi."

"Cao Cái Nhi, ngươi là huynh đệ của hắn lại có giác ngộ như vậy, không chút thiên vị ngươi nhà, làm cho chúng ta sáng mắt."

"Bội phục a, bội phục a, nhân phẩm tốt, võ nghệ lại cao cường, nếu ta có con gái, ta sẽ gả cho hắn."

"Tiểu Yến nhà ta năm nay vừa đến tuổi lập gia thất, nếu Cao Cái Nhi ngươi bằng lòng..."

Cao Cái Nhi lập tức cung kính cúi đầu:

"Trương bá sủng ái làm cho tiểu chất mừng mà kinh sợ, có điều tiểu chất cùng Trương Yến cô nương mới chỉ có quan hệ như bằng hữu bình thường, không hỏi ý Trương cô nương thật là ủy khuất cho nàng..."

Một thiếu nữ sau lưng Trương Kiến bước ra, nét mặt đỏ ửng thẹn thùng:

"Tô đại ca, muội lại không có ý kiến..."

Cao Cái Nhi mừng rỡ: "Vậy tốt rồi, ta chỉ sợ muội ủy khuất mà thôi!"

Đám người xung quanh thấy vậy hồ hởi nhao nhao một chuyện vui sắp thành. Nước bọt phun tứ tung.

Chỉ là lúc này bọn hắn không chú ý đến thanh niên bị trói bộ dáng uể oải hai mắt nhắm nghiền, bỗng dưng mở trừng hai mắt.

Ta đã trở thành một thành viên trong nhóm xuyên việt giả!

Tên của ta tại thế giới này là Tô Mộc.

Thông qua khe hẹp đôi mắt bỏng rát đau đớn, Tô Mộc nhìn thấy xung quanh mình bị vây bởi rất nhiều người bộ dáng hung thần ác sát, vai cánh tay còn bị giữ bởi hai bàn tay to lớn rắn chắc tựa như sắt thép.

Một loạt ký ức hiện ra.

Nơi này là thôn Mạch Thổ, một thôn hộ thuộc bộ lạc Ninh Hải, nước Xích Quỷ.

Bản thân hắn là con của một trung niên nhân võ giả. Từ nhỏ, hắn sống cùng mẫu thân tại một ngôi nhà nhỏ gần sông cách xa nơi này, không biết phụ thân là ai.

Sau khi mẫu thân nằm xuống được vài năm, phụ thân hắn vì bệnh nặng sắp mất nên đón hắn về hội tụ.

Bất quá ở Cao gia, vì mẫu thân hắn chỉ là thứ, mẫu thân Cao Cái Nhi là đại phu nhân, nên thân phận của hắn rất thấp, thường bị phỉ nhổ sai sử như hạ nhân.

Cố chủ thân thể này là một người bình thường, cũng biết giương cung bắn thú cầm kiếm, nhưng không phải là người được luyện võ tử tế. Thân thể yếu ớt hơn võ giả xung quanh hơn không ít. Mà tại thời đại này, võ giả vi tôn.

Không, phía trên võ giả, còn có pháp sĩ.

Bất quá loại người này thân phận cao quý, mỗi lần xuất hiện như mặt trời ban trưa, hàng năm bộ lạc Ninh Hải đều tổ chức nghi thức khai linh tìm ra tân pháp sĩ, mấy trăm năm nay, thôn Mạch Thổ chỉ ra được mười bốn người.

Những người này đều đến pháp điện tại kinh thành bộ lạc tu luyện, rất ít khi xuất hiện tại thôn.

Tô Mộc không mang họ Cao, hắn mang họ mẹ. Nhiều lần người Cao gia muốn hắn đổi họ nhưng Tô Mộc kiên quyết không sửa, bởi vậy hắn rất bị người Cao gia căm ghét.

Tô Mộc cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể dần rút đi thì hoảng hốt, cơ thể hắn bị thương rất nghiêm trọng, nếu tiếp tục như thế này mà không chữa trị, hẳn sẽ ném mạng.

Đêm hôm qua, lúc sắp ngủ không hiểu sao đầu não hắn bỗng trở nên mơ hồ, toàn thân nóng bừng khát vọng, chạy thẳng đến nơi ở của ái nữ thôn trưởng, Cố Tiểu Lục, nhảy lên giường giở trò sàm sỡ.

Kết cục hắn bị người phát hiện, đánh cho tàn phế.

Bên tai Tô Mộc bỗng vang lên cái âm thanh thần thánh mà mọi xuyên việt giả mơ ước:

"Đinh! Phát hiện sinh mệnh ký chủ sắp sửa dập tắt, khởi động hệ thống thương khung."

"Hệ thống sắp sửa gửi sứ giả tới."

"Đinh! Mị Châu đã hiện diện!"

Mị Châu?

Não Tô Mộc quay cuồng không hiểu, hiện tại hắn đang ở thời kỳ Xích Quỷ, Âu Lạc còn chưa xuất hiện, Mị Châu chưa xuất hiện, tại sao hệ thống lại mang được Mị Châu đến?

Chẳng lẽ hệ thống có công năng xuyên thời gian rồi?

Lúc này, trước mắt hắn hiện lên hư ảnh một thiếu nữ kiều diễm quyến rũ xinh đẹp. Da trắng mềm mại như mây, hai con ngươi long lanh ướt át, môi đỏ như đào, mũi thẳng như gọt, trước sau lồi lõm quyến rũ, khoác một bộ váy lông trăng, toàn thân toát ra phong vận vô hạn, mị hoặc làm cho người điên đảo.

Quả nhiên...

Hồng nhan hoạ quốc!

Tô Mộc thầm lẩm bẩm trong đầu, liên tục cảnh tỉnh bản thân không nên bị sắc đẹp của nàng làm cho choáng váng.

Ngạc nhiên là mọi người xung quanh vẫn thờ ơ, dường như không nhìn thấy nàng vậy.

Không hổ là hệ thống, có thể làm ra được chuyện khác thường.

Lúc này Mị Châu quỳ xuống trước mắt hắn, môi mọng nước ướt át khẽ mở: "Mị Châu tham kiến chủ nhân."

"Hiện tại Mị Châu là sứ giả của hệ thống, thay hệ thống phục vụ chủ nhân."

"Ngươi thực sự là... Mị Châu?" Tô Mộc chợt phát hiện hắn không cần mở miệng, có thể dùng suy nghĩ câu thông với nàng.

Được một thần thoại quỳ gối trước mặt, mở miệng ôn nhu gọi chủ nhân, làm cho Tô Mộc sung sướng run rẩy chân, suýt nữa đứng không vững.

Cũng may có hai đại hán đang nắm chắc vai hắn đây.

Nhưng ngôn ngữ nàng lạnh lẽo vô tình, tựa như một người không có linh hồn, cảm xúc.

Thật kỳ lạ!

Mị Châu gật đầu: "Phải."

Bỗng nhiên trong mắt nàng loé lên linh quang, nói: "Chủ nhân, ngài có đồng ý cho Mị Châu có ý thức tự chủ?"

Tô Mộc hơi sững sờ vì lời hỏi khó hiểu này, nhưng cũng gật đầu: "Ta chấp thuận."

Tức thì, trong con ngươi vô hồn của Mị Châu toát lên vẻ cơ linh.

Nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: "Chủ nhân, ngài thật thảm hại a, được rồi, hệ thống cho ngài một lượt rút thưởng, xem ra đây là vận may để chủ nhân ngươi chuyển cơ."

Ngữ khí của nàng ẩn ẩn có mùi vị châm chọc.

Khác hẳn với âm thanh băng lãnh vô cảm lúc nàng vừa xuất hiện. Hẳn là do việc hắn đồng ý nàng có ý thức tự chủ thay đổi.

Tô Mộc không hiểu chuyện này là tốt hay xấu, nhưng tạm thời không có tâm tư quan tâm, bời trước mắt hắn hiện lên màn hình hệ thống, phía trên có vô số chấm đen trộn lẫn một chỗ, góc dưới cùng bên phải là ô kích hoạt quay thưởng đanh sáng lên.

"Đinh! Chủ nhân rút trúng Galting hạng nặng M134!"

Cái âm thanh "Đinh" của hệ thống kia, vậy mà phát ra từ miệng Mị Châu.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Xích Quỷ Tu Tiên sáng tác bởi tuctien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuctien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.