Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học viện Vệ Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

Trát Hân phụng phịu, Kiều Mẫn có hoàn cảnh đáng thương như vậy nên cô ta thật sự muốn giúp đỡ. Thế nhưng Vận Sâm nói không sai, Học viện của bọn họ không cho phép việc mang người lạ vào bên trong. Hơn nữa, hiện tại cô ta cũng có nhiệm vụ trên người. Nếu như không bắt được con bướm ngũ sắc nào thì kỳ khảo hạch sắp tới sẽ khó lòng mà vượt qua.

Kiều Mẫn cũng thấy được sự do dự của Trát Hân và Vận Sâm, cô cũng không muốn trở thành nỗi trăn trở của người khác: "Xin lỗi, do tôi làm phiền hai người rồi. Hai người cứ bận việc đi, tôi tự lo liệu được. Thật ngại quá." Trong lòng Kiều Mẫn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Không phải cô chưa từng xem phim và đọc truyện về việc xuyên không.

Thế nhưng trong những bộ truyện, thước phim mà Kiều Mẫn xem thì các nhân vật xuyên không đều có thể tiếp thu ký ức của thân thể. Hơn nữa bọn họ còn xuyên thành Hoàng tử, Công chúa…

Bây giờ đến lượt cô xuyên không, ấy vậy mà một chút ký ức cũng không có. Mấy loài động vật bên trong ngục giam ở phủ Thành chủ không hề biết rõ tình hình bên ngoài là ra sao, hỏi bọn chúng cũng chỉ có thể biết sơ qua vài chuyện cơ bản của thế giới này mà thôi.

Lúc nãy vừa tỉnh lại nghe có động tĩnh, Kiều Mẫn cảm thấy có thể là sự may mắn của cô đến rồi. Nhưng sau khi giao tiếp với Trát Hân và Vận Sâm, cô cũng hiểu được bọn họ đang có nhiều bất tiện. Dù sao cô cũng đã thu thập được không ít thông tin, không nên tiếp tục làm phiền người khác.

Trát Hân nhìn Kiều Mẫn: "Học viện của chúng tôi quả thật có quy định như thế. Mà hiện tại, trên người tôi cũng đang có nhiệm vụ nên cô có thể thông cảm được không?" Kiều Mẫn nhìn Trát Hân cười xòa: "Cô quá lời rồi, tôi và cô cũng chỉ là bèo nước gặp nhau. Nếu tiện đường ra tay cứu giúp thì không còn gì quý giá hơn, còn không thể cũng là chuyện thường tình. Tôi lớn từng này rồi, đích thị là có thể tự sống sót được. Cô không cần quá lo lắng."

Dáng vẻ của Kiều Mẫn chân thật như vậy, thật sự khiến cho Trát Hân và Vận Sâm cảm thấy không thoải mái. Kiều Mẫn không hề có ý muốn đeo bám hay cầu xin hai người bọn họ giúp đỡ, dáng vẻ chân thành không hề có ý oán trách dù cho người khác không thể giúp đỡ cô ấy.

Trát Hân do dự hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng bị Vận Sâm kéo đi. Kiều Mẫn nhìn về phương hướng Trát Hân và Vận Sâm khuất bóng, trong lòng cô cũng không có bất cứ sự thất vọng hay buồn bã nào cả. Bởi ngay từ đầu, Kiều Mẫn cũng không hy vọng sẽ có ai đó xa lạ giúp đỡ cô.

Cuộc sống trước kia của Kiều Mẫn quá độc lập, cũng rất vô vị nên cô hiểu được không ít nhân tình thế thái. Cô không nằm trong hàng mỹ nhân tại văn phòng để được những đồng nghiệp nam săn đón và chăm sóc. Do đó Kiều Mẫn chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ người xa lạ nào.

Hiện tại cũng như vậy, Kiều Mẫn đã thu thập thêm được thông tin hữu dụng về thế giới này. Nếu không thể nhận sự giúp đỡ từ con người thì cô sẽ đi thăm dò các con thú, Kiều Mẫn đã sớm nghĩ về những phương án khả thi mà bản thân có thể làm.

Thế nhưng khi Kiều Mẫn vừa xoay người thì giọng nói của Trát Hân lại vang lên lần nữa: "Này, tôi không bỏ cô lại đâu. Cô theo tôi đi, nơi này khi sập tối rất nguy hiểm." Kiều Mẫn cười nhẹ, xem ra Trát Hân là người tốt bụng, cô ta chính là không nỡ để cô bơ vơ ở nơi rừng rậm ẩn chứa đầy rẫy hiểm nguy thế này.

Tối qua, Kiều Mẫn cũng biết rõ là do bản thân may mắn mới có thể an ổn trải qua một đêm như vậy. Có khả năng giao tiếp với động vật không đồng nghĩa với việc cô sẽ không gặp nguy hiểm. Cũng như giữa con người với nhau, rõ ràng là cùng giống loài, cùng ngôn ngữ nhưng vẫn hãn hại, thậm chí là tàn sát nhau mỗi ngày đấy thôi.

Qua lời của Trát Hân, Kiều Mẫn biết thêm không ít chuyện. Học viện Vệ Quốc chính là nơi đào tạo những người có thể chất đặc biệt. Mỗi năm Học viện Vệ Quốc đều sẽ tổ chức một đợt chiêu mộ, khi ấy những người có thể chất đặc biệt đều sẽ được những Đại sư hướng dẫn, giúp họ có thể lựa chọn ban học theo đúng với thể chất của mình.

Các ban học cũng được phân chia theo sáu thể chất cố định ở thế giới này là Ngự thú sư, Dược sư, Thủ vệ sư, Chế tạo sư và Kiếm sư, Ma pháp sư. Thời gian này chính là thời điểm Học viện Vệ Quốc đang chuẩn bị cho kỳ chiêu mộ: "Chỉ còn vài tháng nữa thôi là kỳ chiêu mộ của năm nay đã bắt đầu rồi. Nhất định là rất đông vui, năm trước tôi đi ghi danh cũng là cảnh tượng đông đúc như thế."

Kiều Mẫn gật gù, Trát Hân thấy cô ít nói như vậy cũng không mất hứng mà vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Tôi với anh Sâm đang đi tìm bướm ngũ sắc. Bởi sau khi chiêu mộ học viên mới thì kỳ khảo hạch của những học viên cũ cũng sẽ diễn ra. Kỳ khảo hạch của ban Ngự thú lần này có liên quan đến bướm ngũ sắc, do đó những học viên khác trong ban Ngự thú đã sớm càn quét sạch sẽ bướm ngũ sắc rồi. Còn mỗi tôi và anh Sâm vẫn chưa tìm được con bướm ngũ sắc nào cả, ai da, mọi chuyện đều là…"

"Hai người sử dụng xong sẽ không giết chúng chứ?" Nghe Kiều Mẫn hỏi, Trát Hân cười to: "Sao có thể chứ? Tôi và anh Sâm đều là Ngự thú sư, một Ngự thú sư thì không thể nào giết hại các loài thú được. Sau khi sử dụng xong, đương nhiên là sẽ trả chúng về với tự nhiên rồi. Bướm ngũ sắc không phải là một loài thích hợp để ký khế ước."

Kiều Mẫn đưa tay xoa xoa mi tâm, Trát Hân thấy vậy liền đưa mắt nhìn Vận Sâm: "Cô chưa ăn gì đúng không? Dáng vẻ suy yếu như vậy. Tôi có mang theo ít cơm nắm, cô cứ ăn tạm cho có sức nhé?" Vận Sâm nhẹ nhàng cất lời, sau đó anh ta nhanh tay đưa cho Kiều Mẫn hai vắt cơm nắm được gói trong hai chiếc lá to.

Kiều Mẫn cũng không khách khí đưa tay cầm lấy: "Cảm ơn anh. Về phần bướm ngũ sắc, tôi sẽ giúp hai người, hai người không cần lo lắng." Trát Hân và Vận Sâm nhìn nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Kiều Mẫn là Ngự thú sư ư? Hay cô ấy có tố chất để trở thành Ngự thú sư?

Trong nhất thời bầu không khí im ắng đến lạ thường bao trùm cả ba người, âm thanh duy nhất vang lên có lẽ là tiếng Kiều Mẫn đang tích cực nhai nuốt. Đợi đến khi Kiều Mẫn ăn xong thì mặt trời đã sắp khuất dạng. Thấy vậy, Trát Hân không nhịn được mở lời: "Cái đó… hiện tại trời cũng đã gần tối rồi. Hay là đợi ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm?"

Kiều Mẫn lắc đầu, đưa tay lên miệng ra dấu cho Trát Hân giữ im lặng rồi cô nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh. Kiều Mẫn không chỉ có khả năng giao tiếp với động vật mà đối với bất cứ một loài động vật nào Kiều Mẫn từng gặp qua, cô đều có thể cảm nhận được vết tích của loài động vật đó.

Hiện tại, Kiều Mẫn đang cố gắng cảm nhận vết tích của những con bướm ngũ sắc cô đã từng nhìn thấy lúc nãy. Vì cô từng nghe giọng nói của bướm ngũ sắc nên Kiều Mẫn có thể cảm nhận được vết tích của bọn nó: "Bên đây, hai người đi theo tôi."

Thấy Kiều Mẫn thản nhiên dẫn đường như vậy, Trát Hân và Vận Sâm nhìn nhau một cái rồi cũng lập tức theo sau. Chẳng lẽ Kiều Mẫn là chân nhân bất lộ tướng ư? Nhìn thần thái của Kiều Mẫn cũng không giống như đang cố ý vờ vịt hay diễn kịch. Thôi thì bọn họ cứ im lặng quan sát xem Kiều Mẫn có thể làm gì, đôi khi lại có điều kinh hỉ thật cũng nên.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Dị Giới Đào Chồng Cực Phẩm sáng tác bởi MoewNathi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MoewNathi
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.