Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạo Vân ta tới rồi đây !

Tiểu thuyết gốc · 1099 chữ

Cảnh tượng ghê tởm vừa rồi khiến Hạo Vân lầu bầu chửi rủa một hồi, từ khi xuất đạo đến giờ chỉ có nữ nhân mới có thể kỵ trên người hắn, ai dè vừa mở mắt đã là một tên nam nhân thối mũi định ngồi lên người hắn định làm những trò thô bỉ.

Đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh mình hiện giờ, nhưng cảm thấy thật xa lạ làm sao ấy...những ngôi mộ nơi hoang sơn này và những cánh rừng xanh mượt trải dài..

- ah... Đau quá !!!

Từng dòng ký ức xa lạ chợt ùa về trong não hải khiến hắn khẽ nhăn mặt, nhưng nhiều hơn cả là sự kinh nghi ..

- oh, shit !! vậy mà lại xuyên không được ?? cái chuyện hoang đường này lại có thể trở thành sự thật ...

Hạo Vân ngẩn tò te, gần đây gắp quá nhiều chuyện quỷ dị đi mà, hắn vốn và một nhà khảo cổ học ở thế kỷ 22, theo thư mời của trung tâm khảo cổ Trung Quốc tham gia vào một dự án khảo cổ, trong quá trình này phát hiện ra di chỉ của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Không ngờ môn phái vốn nghĩ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung lại là hoàn toàn có thật trong lịch sử phủi bụi, còn kỳ dị hơn nữa là trong quá trình khai quật này họ phát hiện ra một quan tài bằng băng đá dưới lòng hồ, đó là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.

Nàng ta tự xưng mình là Đông Phương Bất Bại, không rõ nàng ta đã ở dưới hồ ngây ngốc bao nhiêu năm rồi ! Nhưng dường như trí óc đã có chút lệch lạc, vừa bật nắp quan tài thì đã ra tay tấn công đoàn khảo cổ, nàng ta như thể thần nhân vậy quá cường hãn..

- Nếu đây là xuyên không vậy ở bên kia mình đã chết ... Thì ra gã này lại cùng tên cùng họ với mình, thôi thì cứ coi là duyên số vậy.

Cảm nhận dần dần sự dụng hợp của ký ức, thì ra gã này cũng trùng tên là Hạo Vân, là Tam thiếu gia của Hạo giá thành Đông Lạc.

Nhưng lại là thiếu gia hữu danh vô thực vì vốn là phế vật bị người người phỉ bắng, bởi hắn từ nhỏ đã kinh mạch bị bế tắc không thể tu luyện được, và chỉ có thể là một phàm nhân bình thường trong thế giới võ giả bay đầy đường thế này.

Hạo Vân tuy là phế nhân nhưng lại có khuôn mặt hài hoà mỹ mạo, có thể nói hắn có một vẻ đẹp phi giới tính, nhưng đây cũng chính lý do mà khiến hắn càng bị người khác ức hiếp phỉ báng không thôi, đến cả ngay vừa nãy tên hạ nhân đó cũng muốn kỵ hắn.

Khẽ lắc đầu ngán ngẩm trước cám cảnh của khối thân thể hiện tại mà mình đang cư ngụ này, đẹp mà lại yếu đuối như vậy thật có chút khiến người khác đau đầu mà.

- Thôi được rồi !! Lão tử đã thay ngươi sống ở trên đời này, thì sẽ không khiến ngươi tiếp tục bị ức hiếp thêm nữa, hãy yên nghỉ đê anh bạn trẻ.

Hạo Vân Giang tay hít một hơi thật dài vào trong lồng ngực, khẽ lẩm bẩm an ủi một chút tín niệm trong linh hồn cũ còn tồn tại và đang rung động, dường như cảm nhận được sự thành tâm của Hạo Vân Linh hồn lúc trước dần trở nên yên bình mà tiêu tán đi.

Nó hoá thành một luồng khí đen mà đầu nhập vào thân thể Hạo Vân, khiến thân thể hắn dần trở nên khoẻ khoắn hơn vừa rồi rất nhiều.

Không khí của thiên nhiên nơi này thật là dễ chịu, hơn hẳn ở trái đất nơi đang dần bị biến đổi khí hậu rất nhiều, Hạo Vân nhìn mấy thi thể hạ nhân nằm trên nền đất đó, hắn ngẫm nghĩ đôi chút cũng đành mặc kệ chúng không quan tâm đến nưac, ít nhất hiện tại không ai cho là có liên quan tới hắn.

Nơi này cách Đông La thành khá xa và cũng ít người lại vãng tới, khi người ta phát hiện ra mấy thi thể này thì có lẽ cũng đã qua mấy ngày thời gian rồi ! Còn tên Đại Thiếu Gia đó chắc hẳn cũng không dám nói ra điều gì đâu.

Tính toán thời gian cũng đã xế chiều, Hạo Vân biết cũng nên nhanh chóng trở về nhà trước khi cửa thành đóng lại, ở ngoài thành ban đêm với hắn lúc này chính là làm mồi cho yêu thú ah..

Hạo Vân vừa đi vừa chỉnh hợp những ký ức vừa dung hợp trong đầu:

- Thì ra đây là Võ Nguyên Đại Lục, người ta từ luyện võ lực là chủ yếu võ đồ, võ sĩ, võ sư.. Nơi này có chút thú vị đây, xem ra sau này phải tìm cách giải quyết vấn đề của cơ thể này rồi bắt đầu tu luyện mới được.

- Kiếp trước ta võ học không tệ vừa rồi có thể xử lý mấy người Hắc Bao, nhưng không rõ là đang thuộc về tầng thứ nào, mấy tên hạ nhân này chắc lực lượng cũng không quá cao, kiến thức của tên này cũng không có nhiều lám, sau này ta đành phải dụng tâm tìm hiểu vậy...aizzzz

- uhm.. còn Mẫu thân đại nhân, Đại tỷ của ta, ta nhất định không thể khiến họ bị ức hiếp mãi như vậy được, nhất là tên Đại Thiếu Gia này... Hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, hừ... Đợi đấy ta nhất định sẽ quất ngươi một trận ra trò...

- hắc... hắc... Còn sống thật là tốt !! Cảm giác chết đi thật không hay ho chút nào, ta phải sống thật thoải mãi và đặc sắc không thì thật uổng phí cơ hội trời cho này.

- Võ Nguyên Đại Lục ...Hạo Vân ta tới rồi đây....a...a.a.a.a.a

Bóng hoàng hôn buông trên khắp núi rừng, Hạo Vân chân bước nhẹ mà lòng khoan khoái, mọi chuyện trước mắt tuy khó khán nhưng hắn tin sẽ vượt qua được bằng một cách nào đó, hắn không cam nguyện nhược nhục như trước đây một lần nào nữa, ta thà rặng kỵ người khác chứ không để người khác kỵ mình.

Bạn đang đọc Cuồng Nhân sáng tác bởi _AnnA_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _AnnA_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.