Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình thân (6)

Tiểu thuyết gốc · 1918 chữ

Tầng hầm tối mịt, cây đèn bão trên tay Trạc Mẫn không thấm tháp gì so với khoảng tối mênh mông xung quanh, anh phải khom lưng để ánh sáng có thể soi rõ mặt đất.

Bỗng anh cảm nhận được có thứ gì đó nắm lấy chân mình, anh giật mình chạy về phía trước mấy bước, lấy đèn soi xuống thì thấy có một bàn tay đầy máu đang túm chặt cổ chân phải của mình.

Trạc Mẫn nuốt nước bọt, cúi xuống cầm bàn tay đầy máu lên. Ngay khi tay anh vừa chạm vào bàn tay đầy máu thì một giọng nói đầy máy móc vang lên: "Thu thập được một bộ phận, xin chúc mừng!"

Trạc Mẫn chép miệng, trong khoảng thời gian từ thế giới tu tiên phiêu lưu tới đây thì lá gan của anh cũng dần lớn hơn. Nếu không có những trải nghiệm ly kỳ hồi trước, có lẽ hiện tại anh đã chết khiếp trước những thứ ma quỷ này từ lâu.

Suy cho cùng thì Thanh Chinh cũng chỉ nói cho anh biết một số điều cơ bản, ví như trong map phòng chờ thì có thời gian rèn luyện nên dù là level của người chơi hay của ma quỷ đều được hiển thị. Nhưng vào map sinh tử rồi lại không như thế nữa, tất cả đều phải dùng đầu óc và sự nhạy bén để phán đoán.

Ngoài ra, những chuyện khác thì Thanh Chinh nói anh phải tự mình khám phá ra, nếu có gì cần hỏi thì hắn sẽ giải đáp. Đồng thời, hắn cũng nói rõ bản thân chẳng phải loại tốt lành hay có tấm lòng từ bi gì cả, những gì hắn nói chưa chắc đã là sự thật, bởi hắn cũng không phải toàn năng, level chỉ thuộc dạng tầm trung mà thôi, vì vậy mới cần anh tìm thần thú giúp hắn. Đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai.

Thành thử ra, Trạc Mẫn hiểu rất rõ tình trạng của mình, đồng thời cũng bồi đắp lý trí mạnh mẽ hơn, đã đi tới bước đường này thì anh chỉ có thể liều mạng bước về phía trước.

Bây giờ, đừng nói là cầm bộ phận trên thi thể, dù phải cầm nguyên bộ đồ lòng thì anh cũng phải làm được.

Nghĩ thông suốt, tốc độ của Trạc Mẫn nhanh hơn ban nãy rất nhiều.

Sau khi thu thập được cánh tay đầy máu, Trạc Mẫn không rời đi ngay, anh tìm kiếm xung quanh một vòng cho thật kỹ, chắc rằng mình không bỏ lỡ thứ gì.

Ánh đèn lướt qua kệ để đồ, Trạc Mẫn hơi chau mày, dường như anh nhìn thấy gì đó thì phải. Anh đưa ánh sáng trở lại kệ để đồ, thoạt nhìn thì trên kệ không có gì khác lạ, chỉ có mấy quyển sách về y học được thiết kế vô cùng bắt mắt với đầy đủ màu sắc và những thứ đồ linh tinh khác; nhưng nhìn kỹ lại, trên một bìa sách có in hình bộ phận của con người có một con mắt thật đang nằm trên đó, thỉnh thoảng tròng mắt còn liếc qua liếc lại tựa như rất hiếu kỳ.

Trạc Mẫn không chần chừ, lập tức chạm vào con mắt này. Vậy là anh đã thu thập được hai bộ phận.

Trạc Mẫn dần di chuyển lên tầng một, rồi tới tầng hai, trong lúc đó anh thu thập được thêm hai bộ phận nữa, nhưng rõ ràng là không dễ tìm như lúc nãy. Thậm chí, có một khúc chân còn chìm nghỉm trong bồn cầu, khi thấy nó anh cũng hơi giật mình, cảm thấy khá may mắn là mình chỉ cần chạm nhẹ vào thôi chứ không cần cầm nó lên hoàn toàn.

Lúc di chuyển tới tầng ba thì anh gặp Vy, cô đang xảy ra tranh chấp với Ổi Chua, hai người lời qua tiếng lại khá gay gắt, thậm chí còn tính động thủ.

Trạc Mẫn không định tham gia, anh bước ngang qua trận hỗn chiến của hai người như một cái bóng, nhưng nào dễ dàng đến vậy.

Ổi Chua hung hăng vươn tay tính chụp lên bả vai của anh, Trạc Mẫn chau mày, phản ứng nhanh nhạy bước qua một phía tránh thoát sự đụng chạm của anh ta, không đợi đối phương lên tiếng mà mở lời trước: "Anh muốn làm gì vậy?"

Ổi Chua tằng hắng, hơi bất ngờ trước phản ứng nhanh nhẹn của anh: "Mày với con đĩ nhỏ này chung đội đúng không? Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ hai đứa bây rồi, má nó, cứ kiếm chuyện với tao làm quần què gì vậy? Mày với nó đang nhắm vào tao à?"

Trạc Mẫn cạn lời, bỗng dưng hiểu được lý do Vy nhìn anh ta không vừa mắt, con hàng này đúng là bị bệnh rồi, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

Không đợi anh lên tiếng, Vy đã hét lên: "Ê thằng khùng, ăn nói xà lơ gì vậy? Đội cái đầu mày chứ đội, bà đây một thân một mình thôi, nhưng cũng đủ bẻ gãy cổ mày đó. Tao chướng mắt mày ngay từ đầu rồi, hồi sau mày giết NPC nữa nên tao càng ghét mày, thứ vừa ngu vừa sĩ như mày sao sống được tới giờ vậy? Cấp mấy rồi nói nghe thử coi!"

Tới đây thì coi như Trạc Mẫn đã nhìn ra rồi, mặc dù hai người này chửi mắng nhau tới mức cay nghiệt, nhưng cũng chỉ là chửi nhau mà thôi chứ chẳng có ý động thủ, hệt như hai đứa trẻ đang giở thói ấu trĩ. Thấy vậy, anh không nói lời nào mà đi thẳng, không muốn tham dự vào.

Hiện tại, Trạc Mẫn đang suy nghĩ một việc khác. Nguyên cái bệnh viện lớn thế này, từ tầng một cho tới tầng hai, anh không hề nhìn thấy bất cứ một con dao nào dù là nhỏ nhất. Xem ra, mọi thứ trong ải chưa chắc đã tồn tại theo logic thông thường, ngay cả quái vật còn có thể xuất hiện trong lúc thiên tai đang đổ bộ cơ mà.

Nghĩ tới đây, Trạc Mẫn hướng mắt ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bấy giờ không thấy đám quái vật đâu cả, chỉ có mưa gió bão bùng không ngừng cuốn trôi mọi thứ.

Tầng ba là khu vực dành cho những người bệnh nặng, có lẽ vì tiên lượng của các bệnh nhân không tốt nên không khí xung quanh cũng rất đỗi ngột ngạt. Hiện tại còn đang bị mất điện, bốn bề thì tối om mà những thiết bị y tế hỗ trợ bắt buộc vẫn đang hoạt động nhờ máy phát điện, những ánh đèn đỏ xanh trên các thiết bị y tế hiu hắt lóe lên trong đêm tạo nên một cảm giác sởn tóc gáy.

Vẫn như cũ, Trạc Mẫn cầm đèn bão tìm kiếm hết mọi ngóc ngách. Tới phòng phẫu thuật, Trạc Mẫn lách người đi vào bên trong, vừa bước vào phòng đã cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương ập tới.

Trạc Mẫn chau mày, hơi lo lắng nhưng không định lùi bước. Anh lục lọi hết tất cả các ngăn tủ, lúc mở ngăn tủ cuối gần nhà vệ sinh, anh thấy bên trong có một con dao mổ số hai mươi tư, con dao trắng phếu toát lên ánh trắng sắt lạnh, anh không hề do dự nhét vào túi.

Thực ra, lúc đầu khi anh và Vy đi tìm kiếm manh mối cùng nhau thì Vy nói không ít chuyện, trong đó bao gồm cả chuyện mỗi một ải đều có những diễn biến và quy tắc không giống nhau. Ví như có ải sẽ giới hạn số người sống sót, có ải thì nêu rõ quy tắc mà người chơi cần phải tuân thủ ngay từ đầu để không bị giết, có ải nhất định phải giết NPC mới mở ra nhiệm vụ cuối cùng được… nói chung vàng thau lẫn lộn, khó lòng nắm bắt được.

Thành thử ra, có thể một giây trước mọi người vẫn đang kết thành đồng minh, nhưng một giây sau đã nhanh chóng trở mặt mà đâm nhau một nhát, tiễn nhau đi chầu trời.

Từ lúc đó, Trạc Mẫn cũng hiểu được là ngoại trừ bản thân ra thì chẳng thể tin tưởng bất cứ ai, như Thanh Chinh đã từng nói thì anh không nên tin tưởng hắn. Không có kẻ thù hay đồng minh vĩnh viễn, ở chốn này thì chỉ có lợi ích mới được đặt lên hàng đầu.

Tuy chưa có kinh nghiệm nhưng dựa vào trực giác thiên phú của mình, Trạc Mẫn đã tự vạch ra mục tiêu rồi hành động. Ở ải này, gần như ải không hề che giấu hay thách đố người chơi quá nhiều, chủ yếu là tạo ra nhiều thứ không cần thiết nhằm tác động tới tâm lý của người chơi, bù lại thì manh mối về vụ án đã khá rõ ràng.

Theo anh nghĩ thì cứ tiếp cận nhà mẹ đẻ của nạn nhân là được, không nên để ý vào những thứ khác, vì càng trì hoãn thì khả năng đăng xuất càng cao. Mỗi đêm, người chơi đều phải chơi trò chơi do ải chỉ định, ai thua sẽ bị đăng xuất; mặc dù thắng sẽ nhận được manh mối nhưng cách đó không quá khả thi, chỉ khi bí quá mới phải trông chờ vào manh mối may rủi mà ải cung cấp, còn không vẫn nên tự thân vận động, tìm ra chân tướng càng nhanh càng tốt.

Trở về với thực tại thì sau khi tìm kiếm khắp phòng phẫu thuật, Trạc Mẫn không có đi vội mà ngẩng đầu nhìn sơ qua trần nhà, không ngoài trực giác của anh, bên trên cánh quạt trần có một cái tai rướm máu đang nằm khuất trong trục quạt.

Trạc Mẫn chặc lưỡi, trong phòng mổ lại lắp quạt trần ư? Anh lắc đầu, quả nhiên không thể cân nhắc tới logic trong ải được.

Anh kéo cái ghế nằm trong góc tới, bước lên cái ghế rồi chạm tay vào cái tai trên quạt.

m thanh máy móc lại vang lên: "Đã hoàn thành nhiệm vụ, xin chúc mừng!"

Trạc Mẫn thở ra một hơi, sự căng thẳng cũng giảm đi quá nửa.

Đây là lần đầu tiên anh vào ải, nếu nói không căng thẳng là nói xạo, nhưng dù có thế nào thì anh vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, không thể để người khác nắm được thóp của mình, nếu không anh sẽ trở thành hòn đá kê chân cho kẻ khác qua ải.

Sau khi Trạc Mẫn hoàn thành nhiệm vụ thì nhanh chóng di chuyển xuống tầng hai. Dù bên ngoài, có vẻ như anh chẳng để ý tới chuyện gì cả nhưng thực ra vẫn luôn quan sát mọi thứ xung quanh, nhất là những người thân của cô Ái.

Có lẽ vì anh là người chơi mới, do đó tư duy không bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng quá nhiều, người chơi cũ có nhiều kinh nghiệm nhưng đồng thời cũng sẽ cảnh giác hơn, đó là ưu điểm và cũng là nhược điểm của họ.

Bạn đang đọc Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.