Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Thấm Kỳ Quái

Phiên bản Dịch · 1411 chữ

Chương 15 : A Thấm Kỳ Quái

Ý thức của Lý Nhiên chìm vào não hải.

Đoạt Thiên Công vẫn còn đang vận chuyển không ngừng, cổ triện trên thân bằng thuỷ tinh của người tí hon cũng sáng lên không ít.

Lý Nhiên cảm giác được rõ ràng là tu vi tăng trưởng thêm một chút, tâm thần cũng càng ngày thanh tịnh khí sảng hơn, ngay cả thần hồn cũng ngưng tụ lại chất lượng hơn trước rất nhiều.

Lúc này cũng chỉ mới trải qua một ngày thôi.

Hơn nữa tu vi tăng lên vô cùng vững chãi, còn tinh thuần hơn so với việc mình tự tu luyện.

"Vãi…, hiệu quả như thế này rõ ràng là bug rồi! Chẳng làm gì cả mà hiệu quả của nó còn tốt hơn so với khổ tu luyện công?" Lý Nhiên không khỏi líu lưỡi.

Thật sự là nằm không cũng có thể trở nên mạnh mẽ ?

Quá thoải mái rồi!

Đương nhiên, muốn đột phá cảnh giới không phải là chỉ tu luyện không là có thể làm được. Cơ duyên, ngộ tính, thiên phú thiếu một thứ cũng không được.

Chờ đến lúc tu tới cảnh giới Kim Đan Viên Mãn thì cũng cần hắn tự tìm đường để đột phá

. . .

A Thấm nghiêm túc đứng xoa bóp cho Lý Nhiên.

Nhìn dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần của hắn, nhãn thần của nàng có chút mê man.

Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy rằng Lý Nhiên thay đổi một chút.

Tuy vẫn là tên Thánh Tử kia, nhưng nụ cười đã trở nên thân thiết, ánh mắt trở nên ôn nhu, trong lúc vô tình còn hiện ra vẻ mặt áy náy.

Còn nữa, lúc sáng sớm còn véo gương mặt của nàng. . .

Đây là cử chỉ thân mật mà trước đây chưa từng có.

Mấu chốt nhất là trong nửa tháng gần đây Lý Nhiên đã không có đánh nàng.

"Có thể là do gần đây tâm tình của Thánh Tử rất tốt chăng?"

A Thấm nghĩ mãi không ra được đáp án chính xác cho câu hỏi.

Vô luận như thế nào, như vậy cải biến cũng làm cho nàng rất vui vẻ.

Nhìn máu ứ đọng lại ở trên người của Lý Nhiên, A Thấm cảm thấy không đành lòng và tức giận bất bình thay cho hắn

"Lãnh chưởng môn cũng thật là, chỉ là chỉ điểm tu hành thôi mà nhất quyết phải động thủ sao? Hơn nữa ra tay cũng quá nặng rồi !!"

"Ừm ?"

Lý Nhiên bị âm thanh đánh thức, thoát ly khỏi trạng thái ý thứ trong Đoạt Thiên Công.

Trong giây lát khi đồng tử mở ra, kim quang bắn ra tứ phía từ trong mắt.

A Thấm giống như đã trúng từng chuỳ một trùng trùng điệp điệp, cảm thấy một luồng uy áp truyền đến rất bức người, giống người trước mắt không phải Thánh Tử, mà là chư thiên thần phật!

Phù phù!

A Thấm mềm nhũn cả đầu gối, quỳ rạp trên mặt đất kêu lên.

"Xin lỗi, là do A Thấm lắm mồm! A Thấm đáng chết, xin Thánh Tử bớt giận!"

Nàng nằm rạp trên đất, cả người run rẩy.

Nàng còn tưởng rằng do mình nói xấu sau lưng chưởng môn nên khiến cho Lý Nhiên mất hứng.

Lý Nhiên sửng sốt, lắc đầu nói: "Đứng lên đi, ta không có tức giận."

A Thấm vẫn không dám ngẩng đầu.

Lý Nhiên bất đắc dĩ nói: "Nếu như ngươi không đứng lên, là ta giận thật."

Nghe nói như thế thì A Thấm mới dám đứng lên một cách thấp thỏm, đầu vẫn cúi xuống không dám ngẩn lên.

Lý Nhiên không khỏi lắc đầu thở dài.

Thực sự là tạo nghiệt!

Nội tâm cuối cùng cũng đưa ra một quyết định.

Hắn phi thân từ trong thùng nước lên trời, bọt nước trên người tự động bốc hơi đi.

Sau khi thay quần áo xong thì đi về phía phòng ngủ.

"Đi theo ta."

"Vâng."

A Thấm cúi đầu, cúi đầu đi theo răm rắp.

. . .

Trong phòng ngủ, Lý Nhiên ngồi trên ghế, A Thấm đứng ở phía đối diện của hắn.

"A Thấm, ngươi theo ta đã được bao lâu rồi?"

"Hồi bẩm Thánh Tử, mười năm." A Thấm thấp giọng trả lời.

"Ta năm tám tuổi đã vào U La điện, ngươi vẫn theo ta, đến nay đã được hơn mười năm."

Lý Nhiên hít một tiếng, "Từ lúc Thẩm gia của ngươi bị Lý gia chiếm đoạt thì ngươi ngay cả tên của dòng họ lúc trước của ngươi cũng không xứng được mang. . . Thẩm Thấm, trong lòng ngươi có đang trách móc ta ?"

"A Thấm không dám!"

Cả người nàng run lên một cái đã muốn quỳ xuống, nhưng lại bị một kình khí vô hình nâng lên, khiến cho đầu gối không thể khuỵ xuống.

"Thánh Tử ?"

A Thấm sợ hãi ngẩng đầu lên.

"Mười năm này, ngươi đã chăm sóc ta rất tốt, cực khổ rồi."

Lý Nhiên lấy ra một xấp ngân phiếu đưa tới trước mặt A Thấm.

"Thánh Tử, ý của người là gì ?" A Thấm nghi ngờ nói.

"Ngươi tự do rồi."

"Tiền này ngươi cầm lấy, thân phận của ngươi ta sẽ giúp ngươi an bài thỏa đáng, Lý gia ta cũng sẽ lo liệu, ngươi không cần lo lắng người nhà của ngươi ở đó bị liên luỵ."

"Xuống núi a ! hãy sống cuộc sống của mình."

Lý Nhiên nói thật.

Hắn biết khi mình làm như vậy sẽ khác với cách hành xử của mình lúc trước.

Vốn nghĩ rằng nên từ từ thay đổi suy nghĩ dần dần, nhưng thấy biểu cảm của A Thấm khiến cho cảm giác tội lỗi của hắn ngày càng cao thêm.

Hơn nữa nếu bên cạnh mình có một người thống hận mình, điều này cũng khiến cho hắn không thoải mái cho lắm.

Cho nên Lý Nhiên quyết định khoái đao trảm loạn ma.(kiểu như một lần giải quyết cho xong)

Nhưng A Thấm lại không mừng rỡ chút nào, ngược lại sắc mặt lại trở nên trắng bệch, run giọng nói: "Thánh Tử, ngươi không cần A Thấm nữa ?"

"Ừ ?"

Lý Nhiên sửng sốt.

"Thánh Tử, A Thấm biết sai rồi, van cầu người đừng đuổi A Thấm đi!"

A Thấm quỳ trước mặt hắn, cầu khẩn một cách đau khổ

"Nếu như ngài không vui thì xin ngài hãy đánh A Thấm được không ? xin ngài không nên đuổi ta đi! A Thấm thực sự không thể rời khỏi ngày!"

"Hả????"

Lý Nhiên không khỏi có chút ngu ngu rồi.

Tình huống gì thế này?

Lúc trước nàng nhận hết mọi sự dằn vặt, lúc này được thả đi, theo motip thông thường là phải trở nên vui mừng khôn xiết chứ nhỉ?

Chẳng lẽ là chê hắn cho thiếu tiền ?

Lý Nhiên vốn định cho nàng nhiều tiền một chút, nhưng thất phu vô tội hoài bích kỳ tội( giữ ngọc có tội), cho nhiều hơn thì sợ sẽ dẫn đến cho nàng một mối hoạ sát thân.

"Nhưng nhìn bộ dáng của nàng cũng không phải người ngại thiếu tiền."

A Thấm này dường như không có một chút hận ý nào đối với ta cả , ngược lại hình như còn ỷ lại ta.

"Về việc này. . ."

"Thánh Tử đại nhân, van cầu ngài, hãy để ta ở lại !! Bắt cho ta làm cái gì cũng được được!"

A Thấm sắc mặt tái nhợt, đưa tới một ánh mắt lấy lòng.

". . ."

Lý Nhiên nhức đầu.

Làm sao ta luôn có cảm giác phải hổ thẹn thế này. . .

"Đứng lên đi, vậy thì ta không đuổi ngươi đi nữa."

"Thật vậy chăng ? Thật vậy chăng thật vậy chăng ?"

"Ừm. . ."

"Cảm ơn Thánh Tử đại nhân!"

A Thấm sau khi xác định là thật thì lộ ra nụ cười vui vẻ, khóe mắt còn lóe ra lệ quang.( Lệ quang này ta không biết là lệ quang gì, do chưa đọc bộ này bao giờ, một là lệ quang trong ánh mắt sáng ra một chút lăng lệ hay là hận ý, 2 là lệ quang ánh sáng hắt vào của giọt lệ … không có raw nó khổ thế đấy.)

Dịch : ĐTKO

Truyenyy.vip

Bạn đang đọc Xin Nhờ, Ta Thật Sự Không Muốn Yêu Đương Với Mỹ Nữ Chưởng Môn (Dịch) của Võng Hữu Tiểu Trương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.