Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10%

Phiên bản Dịch · 2365 chữ

Nam Quốc vội vàng đem bức “ mặc cho ngươi thao túng” với dáng vẻ của Hồ Lão Đại lên nói:

“ Đừng đừng, đừng có khách sáo như vậy, cậu phải giả vờ từ chối một chút, sau đó làm theo những gì tôi nói”

Hồ Lão Đại không hiểu ý của Nam Quốc, nhưng những mảnh ghép đó thật sự rất mê người, dành phải cắn răng chịu đựng mà đồng ý.

Cách đó không xa có hai người đang vật tay với nhau, vô ý tìm một nơi mà y tá và cảnh vệ không nhìn thấy, Nam Quốc thật sự là quá thông minh.

Phía xa xa Lão Muộn và tên chủ thuê đó đang nhìn vào với vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên, tên đàn ông hết sức phấn khởi, miệng thở hổn hển như lên cơn suyễn, nắm đấm cũng không ngừng vung vẫy, giống như đang tận hưởng một niềm vui sướng

Đợi Nam Quốc làm ra vẻ không còn chuyện gì nữa, và Hồ Lão Đại dùng một ánh mắt, chính là lúc quay người lại, Hồ Lão Đại hài lòng thỏa dạ cầm lấy những mảnh ghép rời khỏi nơi này, toàn bộ những hành động đều nhẹ nhàng lưu loát không kém phần sinh động mà lại không hề có một chút sơ hở

Tên chủ thuê đó nhìn thấy Nam Quốc trở về, vẻ mặt vô cùng hài lòng, cậu ta nói:

“Tiểu Tử cậu rất táo bạo, với tầm vóc của Hồ Lão Đại kia mà cậu còn có thể vượt qua được, mấy mảnh ghép này chả là gì với cậu, bớt giận, giận lại tổn hại sức khỏe!”

Nói xong, lớn tiếng cười haha đem những mảnh ghép còn lại đưa cho Nam Quốc, rồi xoay người đi, Nam Quốc vừa lòng thỏa dạ lại ngồi bên cạnh Lão Muộn

Quá dễ để ghép xong vài tấm ghép hình, mặc dù cho Hồ Lão Đại một tấm, nhưng lại lời được hai tấm, vậy cũng không thể tính là lỗ vốn

Lão Muộn nhìn về phía Nam Quốc, ánh mắt hiện lên sự khâm phục, nhỏ tiếng nói:

“Tiểu tử, nói cậu là một kẻ lừa đảo, xem ra không phải loại người làm việc không có mục đích rõ ràng, cậu thật sự có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã làm xong hai tấm rồi.”

Nam Quốc không hề tự dương tự đắc, đây đều là đầu cơ trục lợi của cậu, cơ hội tốt như vậy không có nhiều, sau này phải đổi cách khác để thu thập những mảnh ghép này, nhìn những cái thu gom được trước mắt cũng không tệ.

Buổi tối, Nam Quốc nằm trên giường bệnh hướng mắt về ánh lục quang bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy một quầng sáng lờ mờ rất giống như một con đường đan xem chi chít nhau, đang chỉ dẫn cậu hướng về phía trước nhưng lại không biết đi đến nơi nào

Tiếng ngáy của Lão Muộn rõ to, giống như là nhạc đệm cho tiếng ca trà trà đó

Tiếng ca của người con gái đó mỗi đêm đều vang lên, Nam Quốc cảm thấy vô cùng êm tai, nhưng cậu lại chưa hề nghĩ đến khuôn mặt của cô gái ấy như thế nào, có lẽ là một cô nương rất đẹp, chỉ là vận mệnh có chút gì đó ngang trái . (duyên chưa đến)

Ngày hôm sau lại đến, Nam quốc vẫn chưa tỉnh dậy hẳn thì có cảm giác như có người đẩy cửa phòng bệnh, một cơn gió lạnh đánh tan giấc mộng đẹp, cậu ta nhìn thấy Lý Bách Nhật đang đứng trước cửa, bên cạnh còn có một cô y tá, đẩy một chiếc ghế như trói buộc người ngồi

Lúc này Lão Muộn cũng đã tỉnh dậy, ngồi trên giường đưa ánh mắt kinh hãi về phía chiếc ghế kia, lại quay đầu nhìn Nam Quốc, ngoài việc lắc đầu ra Lão Muộn không nói một lời nào

“đưa cậu ta xuống, tôi ở dưới đợi.”

Lý Bách Nhật dặn dò y tá một tiếng rồi đi ra ngoài, Nam Quốc vẫn chưa tỉnh hẳn, y tá đi về phía cậu, ngữ khí có chút không đành lòng:

“Sao cậu lại đắc tội với thầy Lý? Ông ấy muốn kích điện cậu rồi.”

Nam Quốc tạch người ngồi dậy, kích điện? chuyện này là sao?

“kích điện? tôi bị làm sao cơ? Tại sao lại phải kích điện?”

Nam Quốc không thể tin rằng mình sẽ bị trói vào chiếc ghế đó, cô y tá không muốn nghe cậu ta nhiều lời, chỉ dìu đỡ cậu ta dậy, chỉ vào chiếc ghế kia rồi nói:

“ngồi lên đi, bên ngoài còn có cảnh vệ, cậu không muốn nghe theo lời tôi cũng không có cách nào khác đâu.”

Nam Quốc há hốc mồm, lúc này Lão Muộn run rẫy từ trên giường bước xuống, vỗ vào chiếc ghế đó với mấy lời mỉa mai, Lão Muộn nói:

Có lầm không vậy? cậu ấy bị mất trí nhớ do chấn động não, sao có thể trị liệu bằng kích điện được chứ? Còn nữa cái này cũng không hợp theo quy định cho lắm, phương pháp trị liệu kích điện này không phải là đã bị bãi bỏ rồi sao? Sự phê duyệt và chữ kí của người nhà cũng không có, còn nữa, đề nghị của các bác sĩ khác đâu? Có phải quá qua loa cẩu thả rồi không?”

Lão Muộn nói cũng hợp tình hợp lý, nhưng có vài chỗ hơi kì lạ, Nam Quốc lại không nghĩ được nhiều như vậy, cậu ta cũng cảm thấy quá vô lý đi, bản thân mình có gì mà phải trị liệu kích điện chứ?

Đang định phản kháng lại, thì cảnh vệ bên ngoài thấy nghi sao họ lâu vậy, nên đã bước vào trong, nhìn thấy cây điện côn đang cầm trên tay của hắn, Nam Quốc liền toát mồ hôi lạnh.

Cảnh vệ nói: “ nhanh lên, Thầy Lý còn đang đợi kìa.”

Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng rè rè giòn tan, cả người Nam Quốc đều ngẩn ra, khuôn mặt tái mét bị cô y tá trói vào ghế

Cứ như vậy bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Nam Quốc ngỡ ngàng không biết gì, lại không kịp hỏi không kịp nói đã bị đưa đến một nơi tối tăm nhất của bệnh viện tâm thần, ngồi trong thang máy trực tiếp đi thẳng xuống tầng thấp nhất, hành lang không có một bóng người ngoài âm thanh của những giọt nước, lại không hề có bất cứ một động tĩnh gì.

“A!!!”

Một tiếng hét thảm thiết bất ngờ vang lên, quai hàm của Nam Quốc bắt đầu cắn chặt, cậu sợ hãi nhìn về phía y tá, cô y tá lại không nói gì, đẩy Nam Quốc đến đoạn cuối của hành lang.

Một cánh cửa sắt lạnh buốt, trên cánh cửa có một vài kí tự mà Nam Quốc không nhận ra được, nhưng những tia chớp sáng đó lại làm cho cậu vô cùng sợ hãi

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến tất cả những hình ảnh kinh dị, cuối cùng Nam Quốc vẫn không thể khống chế được cảm xúc, cố gắng hết sức để giãy dụa nhưng cổ tay đã bị khóa chặt lại, cho dù không thể thoát khỏi nhưng vẫn liều mạng la hét :

“thả tôi ra, các người làm vậy là trái với quy định! Tôi không điên! Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi! Tôi phải báo cảnh sát! Người đâu rồi !!!”

Tiếng hét thảm thiết ở hành lang vẫn cứ mãi vang lên, tiếng kêu than đi xuyên qua nổi đau khổ,nhưng y tá và cảnh vệ đều không quan tâm, chỉ đứng im mà chờ đợi

Kẹt Két Két (tiếng mở cửa)

Cửa đã mở, tiếng kêu của Nam Quốc liền ngưng bặt, cậu nhìn thấy một bác sĩ đẩy cái băng-ca ra, vị bác sĩ đó chính là Lý Bách Nhật, tuy khuôn măt không cảm xúc nhưng lại có thể ngửi thấy sự tàn ác hiện lên trên khuôn mặt cảu hắn ta

Bệnh nhân nằm trên cái băng-ca đó chính là Hồ Lão Đại, phần hung ác đó lại không thấy nữa, chỉ thấy miệng cậu ta sùi bọt mép, toàn thân co giật, đôi mắt mở chừng chừng

Đôi mắt của Nam Quốc cũng đang giống Hồ Lão Đại ngay lúc này, âm thanh lạnh lùng của Lý Bách Nhật làm cậu ta giật mình kinh hãi:

“tới lượt cậu rồi.”

Nam Quốc ngây người ra, lát sau thì lớn tiếng kêu la:

“ thả tôi ra! ông mới là kẻ điên, ông mới điên! Dựa vào gì mà đòi kích điện tôi, tôi phải báo cảnh sát!”

Bùm bùm !(tiếng nổ liên hồi)

Tên cảnh vệ phía sau Lý Bách Nhật tuân theo kế hoạch tiếp theo liền mở cây điện côn, phương pháp trị liệu kích điện vẫn chưa được bắt đầu, Nam Quốc đã bắt đầu cảm nhận được mùi vị

Một tiếng kêu cũng không thể thốt ra, cây điện côn đang kề sát phía sau cậu, Nam Quốc cảm thấy tóc của mình như đang dựng đứng lên, nước trong cuống họng như muốn trào ra, lỗ chân lông trên khắp cơ thể như được mở rộng ra, nhưng cảm giác dễ chịu này vẫn chưa đến nửa tiếng.

Đau, khắp người như bị kim châm sát muối

Cả người run lên từng cơn, Nam Quốc không còn sức lực để phản kháng, bị y tá đẩy vào phòng kích điện, nâng cậu dậy, đỡ cậu ngồi lên một chiếc ghế khác, cô y tá lại cột chặt chân tay cậu lại, những cảnh vật xung quanh không phải là sự thật, Nam Quốc nghĩ đây có phải chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đây là một căn phòng trắng xóa, chỉ có hai chiếc ghế, được đặt đối diện nhau, Lý Bách Nhật ngồi ngay trước mặt Nam Quốc, bên cạnh hắn ta là một vài dụng cụ máy móc khó hiểu, âm thanh tích tắc trước mặt làm cho người ta cảm thấy kinh hãi giống như thúc giục

Đầu của Nam Quốc bị siết chặt bằng một cái mũ sắt, trên cổ cũng bị siết bởi mộ chiếc vòng , sau khi toàn thân đều bị trói chặt, cậu không có chỗ nào có thể phản kháng lại được nữa cũng không thể động đậy được

Y tá đem đến một cái lọ thiết, bên trong chưa một ít chất lỏng thủy ngân, đổ lên trên đỉnh đầu của Nam Quốc, tim cậu giống như bị đóng băng lại

Sau khi tất cả đã xong, y tá liền quay người đi ra, lúc sắp đi còn cúi đầu chào không nói một lời, giống như tất cả mọi việc diễn ra ở đây đều tràn ngập sự đáng sợ

Pằng/đùng (từ tượng thanh)

Cánh cửa sắt đóng lại, căn phòng rơi vào tĩnh lặng

Lý Bách Nhật nhìn Nam Quốc nói:

“ tôi xem nhật ký của câu rồi, bác sĩ Vương thật lề mề, trị liệu bằng các bài thuốc căn bản là cách trị không hề đem lại hiệu quả, xem một ý sách thực tế chẳng có tác dụng gì, chẳng là sáng nay tôi kiểm tra mới phát hiện, hóa tra những cái dụng cụ thiết bị điện bị vứt đi này vẫn còn đặt ở đây, cái này cũng dễ thôi, phương pháp trị liệu kích điện này tuy có chút vô nhân đạo, nhưng người như tôi lại cảm thấy nó vẫn có tác dụng đấy chứ.”

“ông… ông rốt cuộc muốn làm gì!!!”

Nam Quốc lớn tiếng hét lên, nhưng lại không thể che giấu sự hoảng hốt của bản thân, Lý Bách Nhật cười nói:

“đáng lẽ bọn họ muốn cậu khốn khổ ở nơi này, nhưng bây giờ họ lại đổi ý rồi, bởi vì những kí ức của cậu sẽ quên đi …tiền…. cho nên họ đã bàn luận với tôi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn không tầm thường nào đó… để giúp cậu, mau chóng nhớ lại nơi cất dấu cây bút kí đó, hiểu chưa?”

Thì ra là như thế, xem ra những người đó không muốn để yên cho cậu, đã sớm sắp đặt hết tất cả những chuyện này, tên Lý Bách Nhật này đã dùng những bệnh nhân thực nghiệm phương pháp trị liệu đặc biệt này, còn phương pháp “ dụ dỗ chính sách” củabác sĩ Vương thì trước mắt lại đi ngược lại

Cậu ta rất thẳng thắn, đối với người bệnh chỉ hỏi kết quả chứ không xem quá trình, ngay cả Lão Muộn cũng thấy không hợp lý trong mấy ngày nay, vài ngày trước thuốc được kê bình thường nhưng có vài ngày lại không cần phải uống, giống như có một chút tâm trí được khôi phục

Tất cả điều này hóa ra đều là phương hướng phát triển tốt, nhưng Nam Quốc không nghĩ đến tất cả những cái gọi là “tốt” này vốn dĩ lại là một tấm đệm cho một điều khủng bố

“cho cậu cơ hội cuối cùng, tiền để ở đâu?”

Lý Bách Nhật đang xoay cây bút ký trên tay, Nam Quốc cố gắng giãy dụa ngẩng đầu lên, nhưng một chữ cũng không thể thốt lên được, bị cây điện côn đánh một cái ngay cả sức lực để nói cũng không có, vả lại câu hỏi của Lý Bách Nhật lại đột ngột kì lạ như thế

“Được, vậy để tôi nhắc lại cho cậu nhớ một chút.”

Thấy Nam Quốc không có ý định trả lời, Lý Bách Nhật bỏ cây bút trong tay xuống, xoay cái nút khởi động của điện kích, vòng quay dừng lại ở số ghi phóng thích 10% điện lưu, Nam Quốc nhìn thấy hoa mắt, hai mà như một

Két két…

NGƯỜI DỊCH: ND HT

TRUYENYY.COM

Bạn đang đọc Xin Chào Quốc Vương của TRANG HỒ ĐỒ

Truyện Xin Chào Quốc Vương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.