Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1148 chữ

Mới đầu, nó cảm thấy đang mơ.

Nhanh, quá nhanh.

Nhanh đến mức nó không kịp tránh những cành cây đập vào mặt, những tán lá lòe xòe, lòa xòe dường như cứ vun vút chạy qua người nó. Không khí bốn xung quanh như mạnh hơn, ma sát vào da tay, phả vào mặt, tạo ra tiếng ù ù bên tai.

Nếu có ai đó nhìn thấy, ắt sẽ kinh ngạc rớt cằm, vì nó đang lao đi.

Chính xác là nó đang chạy, với một tốc độ mà nhà vô địch thế giới môn chạy 100m cảm thấy hổ thẹn vì sự rùa bò của mình.

Phải mất 15p, nó mới quen dần trạng thái hiện thực này, cơ thể nó cũng hơi hơi thích nghi với cái sức mạnh ối zời ơi này.

Mắt tinh hơn, chân chạy nhanh hơn, khỏe hơn, nhưng đầu óc thì chẳng suy nghĩ được gì. Né tránh cây cối, tảng đá, vũng nước, những bãi sình, lầy hoàn toàn là do phản xạ không điều kiện. Nếu bạn bè nó biết được hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ làm cái mặt buồn buồn, môi trề ra, thở dài một hơi, trăm lời như một “ Tay nhanh hơn não mà”

Chạy, bật cao, rẽ trái, phải, chui vào rừng, lướt trên thân cây khô đã đổ, luồn qua bụi rầm chằng chịt... Gần 2 tiếng đồng hồ, cảm giác yếu dần, yếu dần, nó bắt đầu thở mạnh. Tốc độ không được duy trì, hình dáng nó rõ dần, rõ dần, rồi nó dừng lại.

- Tôi không chạy được nữa

- Thế này là khá rồi.

- Tôi đặt chị xuống nhé

- Cố đoạn nữa, sắp tới chỗ chị rồi.

- Không cố được nữa đầu. Phù phù

- Đừng nói trước mặt con gái câu “ không cố được” cậu sẽ bị coi thường đấy.

Nó nhìn đối phương, Nói 1 câu không quan hệ gì.

- Lần đầu tiên thấy chị nói đùa 1 câu.

-.....

- Tôi không cố được đâu, chị tha cho tôi đi.

- Vậy dìu tôi đi. Khoảng cây số nữa thôi.

- Đây là chỗ nào.

Vị khách trầm ngâm.

- Các cậu gọi đây là Mù Cang Trải.

- Các cậu, ý chị là gì.Thế chị gọi đây là gì

- Cậu không có suy nghĩ gì khác à. Vị khách hơi liếc mắt.

- Có, suy nghĩ của tôi là suy nghĩ của bất kì người nào trong hoàn cảnh này. Nhưng, có ích gì đâu. Thôi, để tôi dìu chị lên nhé.

Nó đặt vị khách xuống, sau đó kéo cánh tay, quàng qua vai nó, tay còn lại ôm eo, bắt đầu hành trình dìu “ bà chị trời ơi đất hỡi” đi một quãng đường tận 700m.

Trên đường đi.

- Chị gọi nơi này là gì.

- Tò mò không tốt.

- Tôi không phải người tốt.à, nhưng chưa từng giết người, chỉ giết gà vịt.

- ....

Thấy vị khách có vẻ không muốn trả lời, nó cũng lười không hỏi nữa. Không ngờ, sau một thoáng trầm ngâm, vị khách lại mở miệng.

- Nơi này, ngày xưa gọi là Xích thành.

- Có cái thành nào đâu, mà gọi là thành. Ở đây toàn núi đồi, sao không gọi là Sơn nhỉ.

- Rồi cậu sẽ biết.

Rồi vị khách là nói lại.

- Cũng có thể cậu sẽ không bao giờ phải biết

- Tôi hiểu.

Vị khách dường như bất ngờ trước câu trả lời của nó. Tuy chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn, nhưng vị khách cũng nhận ra, nó là một người không tồi. Đấy là đầu óc không tồi thôi, còn hình dáng thì.... “ hazz”

Chính vì đầu óc không tồi, nên nếu bình thường, chắc chắn sẽ có cảm giác gì đó đối với câu nói có ý khá rõ ràng kia. Nhưng chỉ có 2 từ “ tôi hiểu”.

- Cậu hiểu thật không?

- Tôi hiểu mà, ý chị là có thể tôi sẽ vĩnh viễn không hiểu gì.

- Cậu không sợ à.

- Chị nói từ có thể là tôi biết tôi vẫn có cơ hội.

- Có thể bình thản như này, cậu cũng không tồi đâu.

- Chị biết Bá Kiến không. Bá Kiến có câu rất hay, đại ý là, khóc không giải quyết được vấn đề gì. Tôi rất thích câu đó.

- Đến nơi rồi. Thò tay vào ba lô, lấy cho tôi cái hộp đen.

...

Vị khách mở hộp ra, lấy 1 cây cờ nhỏ xíu như cây tăm. Miệng lẩm nhẩm. Cây cờ to ra, hiện rõ là một lá cờ Việt Nam.

Quay sang nhìn nó, câu nói hơi trêu đùa.

- Cậu không ngạc nghiên à.

- Ngạc nghiên đủ rồi, giờ tôi hết ngạc nghiên rồi, chỉ tò mò thôi.

Sau một tiếng” tốt”. Vị khách cắm là cờ xuống đất. Khung cảnh thay đổi.

Vốn là một vùng hoang vu, với những tán cây rừng rậm rạp, thì bỗng một căn nhà nhỏ kiểu cổ xuất hiện.

Có thể nhìn rõ một màng mỏng bao bọc căn nhà với 4 xung quanh, mà đường biên là khoảng chục lá cờ đang bay phần phật.

“ Mẹ, sao cứ giống giống Wakanda thế nhỉ”. Nó nghĩ.

Dường như nhận ra suy nghĩ của nó, vị khách quay sang.

- Có thấy quen không

- Giống trong phim.

- Người thời nay, trí tưởng tượng không tồi đâu. Vào thôi, Wellcome home.

Hơi ngạc nghiên, nó nghĩ, đến giờ, đáng nhẽ ra số phận của nó đã có kết quả rồi, không nghĩ tới vị khách lại mời nó vào nhà.

Một bước chân. Thế giới thay đổi.

Trong mây mù của núi rừng, một hòa thượng tay cầm cây gậy gỗ sần sùi, đứng yên tại chỗ.

- Ra đi, Hòa thượng cảm thấy rồi

Một giọng nói từ hư vô xuất hiện.

- Dfsjrtknenhvd

- Đây là đất Việt, nói tiếng Việt. Lão hòa thượng quát lên.

- Lão già An Hải, giả vờ cái gì. Với cái trình độ của lão mà đòi tìm được bần đạo. Haha, nếu không phải cái lời thề thối tha kia, giờ này, lão chỉ còn lại các xác.

- Không phải nói nhiều, cút về bên kia cho ta. Đây là việc của bọn ta.

- Hừ hừ, cẩn thận cái mồm, Đồ tử đồ tôn của lão còn chưa đến cấp bậc kia. Chọc giận bần đạo, cẩn thận bần đạo cho mấy đệ tử sang đây đi dạo đấy.

- Không phải nói phét nữa. Như nào thì hai ta đều hiểu. Lão biến đi, đừng để ta phải nói nhiều. Đừng tưởng theo sau được ta là sẽ dành được người. Thà lần này mất dẫu, lão cũng đừng hòng lấy được một chút lợi ích nào.

Tiếng nói vừa dứt, bóng hình lão hòa thượng biến mất, để lại một lão đạo sỹ thân hình khô gầy với tiếng gió xào xạc, mặt tím tái như gan lợn.

Bạn đang đọc Xích Quỷ sáng tác bởi xichquy142587
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xichquy142587
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.