Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu Hỏi Đến Từ Xã Hội

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

"Trả con cho tôi! Trả lại con cho tôi! Ai đó hãy cứu con trai tôi. . .!"

Trước cửa cục cảnh sát, một nam một nữ treo một tấm vải trắng trước cửa. Trên tấm vải là dòng chữ được viết bằng máu, "Cảnh sát vô dụng! Trả lại con cho tôi!"

"Diệp đội trưởng, đấy là cha mẹ của cậu bé bị mất tích"

Vì cảnh sát không tìm được manh mối để phá án nên cha mẹ cậu bé bị mất tích nghĩ rằng cảnh sát đã không nghiêm túc phá án, chỉ làm qua loa

Diệp Bân trầm mặt, cau mày, lộ ra vẻ bất lực. Đã gần một tháng kể từ khi cậu bé mất tích, thực tế, trong tháng này, Diệp Bân bọn họ vẫn điều tra vụ án, gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Dù vậy, vụ án rất khó giải quyết, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không thu hoạch được gì

"Đáng ghét! Vì vụ án này mà chúng ta đã mấy ngày không chợp mắt rồi, không có người quan tâm thì thôi, đằng này lại có người trả đũa! Thật buồn cười!" Trương Lam cắn răng nghiến lợi nói, cực kỳ tức giận, anh ta rất cẩn thận và tận tâm với công việc, bây giờ lại bị người ta đối xử và nghi ngờ như thế

"Ôi, đây cũng không có cách, ai bảo chúng ta là cảnh sát chứ" Trần Huy chỉ lắc đầu thở dài, với chuyện như này, đã nhìn thành quen

"Được rồi, một tháng qua vụ án không có tiến triển, nếu là tôi, tôi cũng sẽ đặt câu hỏi, có thể hiểu được" Diệp Bân bình tĩnh lại, nói

"Không thể nói như vậy! Vụ án này, chúng ta đang liều mạng điều tra mà bọn họ lại như vậy, tôi mặc kệ!" Sự oán giận trong lòng Trương Lam không thể nguôi ngoai

Liên quan đến vụ án cậu bé mất tích là liên quan đến xe buýt "tuyến 18", mà muốn điều tra xe buýt "tuyến 18" là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho tới bây giờ đã có ba người vì xe buýt "tuyến 18" mà chết

"Phù!" Diệp Bân thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại và nằm tựa vào ghế, khuôn mặt đầy cay đắng

Vì việc cha mẹ cậu bé mất tích làm, cục cảnh sát thành phố X đã bị xã hội nghi ngờ chất vấn, hơn nữa phóng viên cũng thêm dầu vào lửa, tất cả cảnh sát đều phải hứng chịu ảnh hưởng, nhất là Diệp Bân, anh bị buộc vào đường cùng, nếu sau 1 tuần vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối gì, Diệp Bân sẽ bị đình chỉ tạm thời

"Đình chỉ tạm thời? Liều mạng điều tra, kết quả nhận được là đây?" Nghe tin tức Diệp Bân có thể bị 'đình chỉ tạm thời' Trương Lam rất tức giận, đến nỗi cả người suýt chút nữa thì nhảy dựng lên

"Diệp đội trưởng, đây không phải vụ án bình thường, một tháng nay chúng ta ngày đêm điều tra không phát hiện ra manh mối mới. Bây giờ chỉ có một tuần, làm sao có thể!" Trương Lam kìm nén lửa giận của mình, nói

Diệp Bân không nói gì, anh hiểu những gì Trương Lam nói, đừng nói là một tuần, dù có 10 tuần cũng không chắc có thể điều tra ra manh mối. Dù sao vụ án lần này cũng liên quan đến sự kiện kỳ dị trái với lẽ thường

"Lam ca, tôi muốn đi một chuyến đến thôn Hắc Thủy" Bỗng nhiên Diệp Bân nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Trương Lam, vẻ mặt nghiêm túc

"Trước đó không phải đã đến rồi sao?" Trương Lam ngờ vực, trên thực tế, trước đó, 3 người bọn họ đã đến thôn Hắc Thủy điều tra một lần, nhưng thôn Hắc Thủy từ lâu đã trở thành một vùng phế tích, hoàn toàn không thể tìm thấy gì có liên quan

"Tôi luôn cảm thấy, chúng ta đã bỏ qua điều gì đó"

"Vậy được, tôi đi gọi tên tiểu tử Trần Huy, khi nào chúng ta đi?"

"Bây giờ"

"Được" Trương Lam không hỏi thêm, lập tức rời đi tìm Trần Huy, sau đó ba người lái xe đi tới 'thôn Hắc Thủy'

Thôn Hắc Thủy, 5 năm trước có một trận hỏa hoạn lớn, khiến cho thôn gặp phải thảm họa diệt tộc, toàn bộ thôn từ trên xuống dưới tổng cộng có hơn trăm người đã bị chết hết, không một ai sống sót

Sau tai nạn kia, mặc dù chính phủ đã cho xử lý thôn Hắc Thủy nhưng do thảm họa diệt tộc, trong lòng mọi người bây giờ thôn Hắc Thủy đã trở thành 'nơi cấm kỵ', tất cả mọi người cho rằng nơi này có quá nhiều oán khí, không ai muốn đặt chân đến nơi đây, dần dần, thôn Hắc Thủy bây giờ đã hoàn toàn bị bỏ hoang

Toàn bộ nhà cửa bị đốt thành than, cỏ dại rậm rạp, toàn bộ thôn Hắc Thủy đã trở thành thiên đường cỏ dại. Cách thôn Hắc Thủy không xa còn có một khu nghĩa địa, nghe nói, khu nghĩa địa này là nơi chôn cất những hài cốt còn sót lại sau trận hỏa hoạn

"Mỗi lần đến đây, tôi đều có cảm giác rùng mình a!" Trần Huy run rẩy, trong ba người, Trần Huy là nhát gan nhất

"Tôi cũng có cảm giác vô cùng ngột ngạt" Trương Lam cũng cau mày, hai lần đến thôn Hắc Thủy, trong lòng Trương Lam đều có cảm giác vô cùng ngột ngạt

So với Trương Lam và Trần Huy, Diệp Bân là người bình tĩnh nhất. Lúc này, Diệp Bân không ngừng quét mắt nhìn thôn Hắc Thủy là khu nghĩa địa bên cạnh

"Bân tử, cậu không sợ sao?" Trần Huy quay đầu nhìn về phía bên cạnh Diệp Bân

"Sợ cái gì! Giữa ban ngày, ma quỷ có thể lộng hành hay sao!" Diệp Bân cho rằng, những thứ 'kỳ dị' đó sẽ không xuất hiện vào ban ngày

"Tiểu tử, ai nói với cậu ban ngày thì ma quỷ sẽ không lộng hành, tôi đã từng xem qua một tin tức thần quái, ban ngày ma quỷ cũng có thể nhảy ra" Trương Lam trực tiếp phủ nhận ý nghĩ của Diệp Bân, vì chính anh ta đã từng xem qua tin tức thần quái đó, ma quỷ lộng hành vào ban ngày, tuy lúc đó anh ta không tin là thật, nhưng bây giờ, sau khi trải qua sự kiện 'kỳ dị', đã bắt đầu tin vào tin tức lúc trước, có thể không phải là giả

"Được rồi, đừng nghi thần nghi quỷ, cứ cho là thật sự có, chúng ta không oán không thù với chúng, chúng cũng không có lý gì tìm tới chúng ta, quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm kiếm manh mối" Diệp Bân nói xong, ba người bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối

So với lần trước, lần này điều tra kỹ càng hơn nhiều, ở mỗi một nơi bị cháy, ba người đều điều tra rất cẩn thận

Từ sáng đến chiều muộn, về cơ bản ba người đã điều tra cẩn thận trong và xung quanh thôn Hắc Thủy, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì

"Không thu hoạch được gì. Xem ra vụ án không có mối liên hệ nào với thôn Hắc Thủy" Trương Lam nhìn hai người bên cạnh, nói

Trần Huy nghe ngóng, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý nhưng Diệp Bân lại không nói gì, nhìn thôn Hắc Thủy và nghĩa địa bên cạnh, rơi vào trầm tư, một lát sau, Diệp Bân đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại ra tìm kiếm cái gì đó, sau chốc lát, Diệp Bân cất điện thoại và nhìn về phía khu rừng rậm rạp cách xa thôn Hắc Thủy

"Theo tôi!" Diệp Bân không giải thích, chỉ nói một câu, chạy về phía khu rừng

Trương Lam và Trần Huy không có thời gian để hỏi, chạy theo sau Diệp Bân

Bạn đang đọc 18 Lộ Tuyến Xe Buýt (Dịch Bàn Tơ Động) của Ngưu Lại Lại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.