Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sản xuất vũ khí

Tiểu thuyết gốc · 2533 chữ

Hằng ngày nhà chính có thể miễn phí triệu hoán ra 10 cư dân. Nhưng Lê Đình Nam cũng có thể tiêu hao *5 đơn vị lương thực để triệu hoán 1 người.

Hiện tại lương thực dư thừa Lê Đình Nam quyết định triệu hoán thêm cư dân. Dù sao một cái làng nhưng kể cả Thánh Gióng 3 tuổi lại chỉ có 12 người.

Hiện tại hắn cần nhất chính là nhân lực để sản xuất, để có binh lính.

*Chú thích : từ bây giờ cá, thịt, lúa hay bất cứ loại nông thủy sản nào đều tính vào đơn vị lương thực để cho tiện việt triệu hoán sau này

Triệu Hoán hai mươi cư dân!

Đinh! Tiêu hao 100 đơn vị lương thực triệu hoán 20 mươi cư dân "12 nam, 6 nữ, 1 người già, 1 trẻ em"

Khác với Cao Lỗ xuất hiện từ cổng triệu hoán, 20 cư dân lại trực tiếp xuất hiện ở trước sân của nhà chính. Lê Đình Nam cùng Cao Lỗ bước ra.

Tư chất của những người này đa phần đều là "bình thường ( bạn nào chưa biết cách phân chia tư chất của tác thì quay lại chap 3 phần chú thích để biết nha", chỉ có một em bé 10 tuổi

đạt tư chất tốt. Lần này hắn thu được một cái thợ nuôi tằm.

Bẩm Bệ Hạ, hàng rào đã làm xong

Bổng nhiên một thanh niên bước vào nói. Tốc độ xây dựng lại rất nhanh, từ nhà chính Lê Đình Nam có thể thấy được một hàng rào gổ

đường kính 200m bao quanh lấy làng Vĩnh Thế. Hàng rào này nhìn vào không được chắc chắn lắm, nhưng chống lại mấy con thú dữ trong rừng thì vô tư.

Mà hắn lại đột nhiên nghĩ : Sao tốc độ xây nó nhanh kinh khủng vậy trời?.

Tốt lắm, hiện tại chúng ta nghĩ ngơi ăn cơm trưa, sau đó lại tiếp tục xây dựng làng.

Theo phân phó của Lê Đình Nam, các cư dân chia về 10 tòa nhà dân để sống, Cao Lỗ và Thánh Gióng thì ở lại nhà chính. nhìn tay chân dính bùn Phù Đổng Thiên Vương

Lê Đình Nam do dự có nên triệu hoán luôn mẹ của hắn ra hay không.

Thức ăn trong làng Vĩnh Thế rất đa dạng, có thịt, có cá nhưng Lê Đình Nam vẫn thích ăn nhất là cơm nếp nấu bằng ống tre. Cơm nếp nấu bằng ống tre

được xem như là đặc sản của Tây Bắc cho đến tận thời hiện đại vẫn có rất nhiều người thích món này.

Nhưng vẫn có hơi đáng tiếc đó là lúc này không có nước mắm nên chỉ có cơm có phần hơi lạc , cơm nếp chang nước nắm thì phải nói nó không chê

vào đâu được. Dù sao cơm chang nước mắm cũng là món ăn thời bao cấp khi mà đất nước vẫn còn cực kỳ khó khăn đó là một quá khứ mà không một

ai có thể quên được cái thời mà chó ăn đất gà ăn sỏi nhà nào mà có thịt cá để ăn đã được xem là giàu. Cho đến thời hiện đại vẫn có nhiều người vẫn

thích cách ăn này còn có người bị nghiện không có nước mắm là không ăn cơm.

Ngược lại Cao Lỗ và Thánh Gióng lại ăn rất ngon, Đặc biệt là Thánh Gióng, ăn cực nhiều, không biết với thân hình nhỏ bé đó hắn chứa

cơm vào đâu. Cũng qua bữa cơm này Lê Đình Nam mới phát hiện các cư dân cũng có tiêu hao lương thực trong kho. Trung bình mỗi cư dân

cứ 10 ngày sẽ tiêu hao 1 đơn vị lúa một số nhỏ đơn vị thực phẩm khác. Vì thế hắn phải biết cân bằng giữa năng lực sản xuất và dân số.

Buổi chiều Lê Đình Nam bắt đầu phân chia lại công việc. hắn phân phó 5 thanh niên đi xây dựng gỗ trường, năm nữ nhân lại đi mở rộng hai mẫu đất cách làng hơn một trăm mét. Hai mẫu đất này Lê Đình Nam đổi từ hệ thống bốn mươi đơn vị gỗ một mẫu. Quá đắt nhưng bù lại tốc độ mở rộng, thu hoạch, gieo trồng nhanh hơn, đất đai cũng màu mỡ hơn rất nhiều. Có thể nói hệ thống chính là một cái Bug, dù là đất đai khô cằn, bạc màu thế nào chỉ cần tiêu hao bốn mươi đơn vị gỗ thì sẽ có một mẫu đất màu mỡ. Lại nói triệu hoán lần này ra một cụ già tuy tư chất chỉ là bình thường nhưng lại là một nông dân lâu năm, nên Lê Đình Nam cũng không cần phải lo lắng về việc canh tác. Những phụ nữ còn lại thì dẫn theo hai em bé đi hái nhặt trái cây. Một khu rừng thế này Lê Đình Nam không tin lại không có cây ăn quả

Tám thanh niên khác lại theo lệnh Lê Đình Nam xây dựng nên trại lính. Ba thanh niên đi theo Thạch Tiến và Cao Lỗ học nghề rèn để rèn vũ khí.

Bây giờ cả làng mới có 1 lò rèn, vừa phải sản xuất nông cụ và vũ khí cùng một lúc tiến độ có thể nói là siêu chậm, thế nên Cao Lỗ ưu tiên đúc mũi giáo đồng và mũi tên đồng

để trang bị cho bính lính trước. Dù sao đúc so với rèn thì nhanh hơn nhiều.

Đinh! Trại lính xây dựng hoàn tất, có thể đạo tạo binh chủng: bộ binh, cung tiển thủ, dân binh.

Đinh! Bộ binh, binh chủng sử dụng thành thạo các loại vũ khí : Trường thương, trường kiếm, đoản kiếm

Cung tiễn thủ, binh chủng sử dụng thành thạo các loại vũ khí : Cung tên và nỏ Lực sát thương mạnh và có tầm đánh xa

Lê Đình Nam âm thầm cảm thấy may mắn. Người Tây Âu giỏi về chiến đấu, săn bắn thì người Việt thời xưa lại là một thuần nông chân chính, quân đội thậm chí cũng không có, mỗi lần đánh nhau mới đi tuyển từ trong dân. Ngược lại sau khi Thục Phán lên ngôi lại xây dựng một quân đội rất mạnh mẽ bao gồm cả bộ binh và thủy quân, trang bị khá nhiều loại vũ khí, đặc biệt chính là nỏ. Dù không có nỏ Liên Châu thì cũng tiễn thủ dưới thời Thục Phán cũng rất lợi hại. Trang bị chính của họ chính là loại nỏ theo kiểu của nhà Tần, thêm bản năng có từ việc săn bắn nên mỗi cũng tiễn thủ của họ đều tinh nhuệ vô cùng.

Lê Đình Nam quyết định cho cả tám thanh niên vào trại lính huấn luyện thành sáu bộ binh và hai cung tiễn thủ.

Hắn dự định hiện tại lực lượng lấy lực lượng binh linh thành bộ binh làm chủ mà toàn bộ những người khác sẽ được đào tạo thành dân binh, bình thường làm việc, khi chiến tranh thì làm lính bảo vệ cũng tiễn thủ phía sau, nam chủ trường thương, nữ chủ cung nỏ. Dù sao nếu nói về bắn cung nỏ nhân dân dưới thời thục phán đều được xem là khá giỏi, vì vậy mà lực lượng cung tiễn thủ hắn liền không thiếu.

Việt quốc trước giờ luôn là một nước nhỏ nhưng lại chiếm vị trí địa lý quan trọng mà ai cũng muốn có, vì thế mà chiến tranh liên tục đến với Việt quốc, nên mỗi triều đại ngoài phải duy trì một lực lượng quân đội thường trực chính quy tinh nhuệ, thì còn phải có một lực lượng dự bị động viên đông đảo, chính sách ngụ binh ư nông đã được phát triển qua bao đời thậm chí đến thời hiện đại vẫn còn đúng đắn.

Nhưng Lê Đình Nam vẫn có sự băn khoăn của mình, khi nghe thanh niên đưa mình đến thế giới này nói thế giới này chủ yếu sử dụng ma pháp để chiến đấu Lê Đình Nam lo rằng

nếu như ma pháp của thế giới này rất mạnh mà trong khi quân đội của mình cũng chỉ là phàm nhân thì làm sao có thể chống lại ma pháp mà lúc này một âm thanh vang lên trong đầu Lê Đình Nam

Đinh! Xin ký chủ đừng lo lắng về vấn đề ma pháp của thế giới này, ma pháp của thế giới này có yếu có mạnh.

Ma pháp sơ cấp nếu để so sánh về mặt uy lực thì nó cũng chỉ hơn 2 - 3 mũi tên bằng sắt, nếu xét tầm đánh nó còn thua cả cung tên, tầm đánh chỉ được 70m là hết cỡ.

Ma pháp trung cấp thì được hơn một chút nếu dùng ma pháp hệ hỏa thì có thể gây ra một vụ cháy rừng nhỏ tầm đánh của nó cỡ 120 - 150m

Ma pháp cao cấp thì mạnh nó có thể khiến một khu vực 500m2 bị hủy diệt thành bình địa.

Nhưng ở thời đại trước năm 1000 của thế giới này có thể có những ma pháp sư có thể tung ra ma pháp cao cấp, nhưng ở thời điểm bây giờ

trừ bỏ tộc elf trời sinh đã sữ dụng ma pháp cực kỳ giỏi và có lượng ma lực vô cùng nhiều thì, còn lại hầu hết con người chỉ có thể phát triển đến

trung cấp ma pháp sư là nhiều còn về phần ma pháp sư cao cấp, đã qua hơn 100 năm ở thế giới này vẫn chưa có một ma pháp sư cao cấp nào xuất hiện cả.

Sau khi nghe xong Hệ thống phân tích xong hắn cuối cùng đã buông xuống những lo lắng của mình mà tập trung phát triển quân đội của mình.

Lê Đình Nam lại đến lò rèn, Lê Tiến và ba thanh niên đang tích cực làm khuôn, nấu đồng đúc mũi thương và mũi tên, riêng Cao Lỗ lại đẽo cây làm nỏ. Nỏ của người Việt cổ thường bắn không xa vì chất liệu làm nỏ có hạn. Lê Đình Nam cũng không biết quá nhiều về vũ khí nhưng ba năm trước hắn vô tình đọc được một bài báo về nỏ gỗ ở Mường Bi nên hắn quyết định để Cao Lỗ thử chế tạo nỏ bằng gỗ hồng bì và làm đam, cánh cung lại làm từ tre, mà dây nỏ thì dùng sợi gai sau đó dùng lá thé để tuốt dây nhiều lần cho đến khi nhựa lá thé ngấm vào dây gai để dây săn và bền hơn. Một số kiến thức quân sự thường thức cũng được hắn ứng dụng vào cho Cao Lỗ chỉnh sửa như đầu thương, mũi tên đều làm hình ba cạnh sắc bén, đầu của nỏ thì gắn thêm một vòng đồng để binh sĩ dùng chân đạp mà lên dây nỏ,…

Cao Lỗ tướng quân, nỏ làm ra thế nào rồi?

Lê Đình Nam đến cạnh Cao Lỗ hỏi. Cao Lỗ liền dừng việc đang làm cung kính nói.

Bẩm bệ hạ , thần làm theo cách của ngài đã hoàn thành xong một chiếc, mời ngài kiểm tra.

Nói rồi Cao Lỗ lấy ra một chiếc nỏ dài gần mét rưỡi, cánh nỏ dài một mét hai, đầu nỏ là một vòng đồng, trên thân bị đốt,

sấy khô còn có những để lại những vết cháy đen. Những loại gỗ làm vũ khí tốt nhất là đem phơi khô tự nhiên như vậy mới càng thêm cứng cáp,

đốt lửa sấy thế này độ bền và chắc chắn của nỏ sẽ giảm xuống nhưng đây chỉ là bản thí nghiệm, huống chi hiện tại hắn cần một lượng lớn nỏ nên tạm thời có thể dùng phương pháp này.

Lê Đình Nam cũng là lần đầu tiên cầm đến nỏ, dựa theo ký ức kiếp trước dùng chân phải đạp lấy vòng đồng, hai tay kéo dây nỏ vào lẫy, sau đó đặt mũi tên vào rãnh. Hắn ngắm chuẩn một cây phía xa cách chừng bảy mươi mét liền bóp cò.

Vút

Lẫy nỏ bật ra, mũi tên phóng đi ra thế nhưng chỉ lạnh lùng lướt qua cái cây mà thôi. Không trúng đích. Lê Đình Nam ngượng ngùng trả lại nỏ cho Cao Lỗ. Cao Lỗ liền nhận lấy thuần thục lắp tên vào nỏ, bắn. Mũi tên chuẩn xác ghim vào thân cây.

Cao Lỗ tướng quân quả nhiên tiễn pháp như thần, bắn đâu trúng đó.

Lê Đình Nam không tiếc lời khen ngợi. Cao Lỗ khiêm tốn nói.

Bệ hạ quá khen rồi. Vừa rồi nếu may mắn hơn thì ngài đã bắn trúng.

Dừng một chút Cao Lỗ lại nói.

- Loại nỏ này tầm bắn đã vượt xa loại nỏ cũ, chính xác hơn, tầm bắn xa cũng phải là gần bảy mươi bước (67 bước tương đương với 100m). Lực xuyên thấu của mũi tên cũng tăng lớn so với mũi tên dẹt.

Đối với kết quả này Lê Đình Nam khá hài lòng. Phải biết nỏ của người Việt cổ bắn xa lắm cũng chỉ là hơn năm mươi mét. Với tầm bắn này nỏ của hắn thậm chí còn vượt nỏ của nhà Tần một chút. Lê Đình Nam gật đầu nói.

Tốt lắm. Loại nỏ này chế tạo nhanh không? Ngày mai ta cần hai cây nỏ, sáu cây trường thương và tấm thuẫn.

Bệ hạ yên tâm. Nếu một người làm một ngày có thể tạo ra được bốn thanh nỏ thế này. Trường thương hiện tại Lê Tiến làm có thể một ngày được mười thanh.

Chỉ là gỗ và đồng trong kho không còn nhiều, sắt thì vẫn còn nhưng luyện đồ sắt một mình thần làm sản lượng vẫn không đáng kể.

Ngày mai lượt triệu hoán đến ta sẽ cử thêm vài người đến đây. Ngày mai ta muốn cùng một đội binh sĩ đi do thám xung quanh, tìm xem có mỏ quặng nào không?

Cao Lỗ nghe vậy liền lo lắng.

Ngài đi như vậy thì quá nguy hiểm, dù sao hoàn cảnh xung quanh cũng không quá rõ ràng, hay để thần cũng vài binh sĩ đi xem thế nào?

Lê Đình Nam lắc đầu.

Không được, hiện tại ta ở lại làng cũng không có tác dụng, ngược lại ngươi hiện tại chính là thợ rèn chủ yếu của làng, quân đội trang bị đều trông đợi vào người. Yên tâm, có binh sĩ đi theo bảo vệ ta an toàn.

Lê Đình Nam còn có ý khác, hắn là người hiện đại, hắn còn có thể nhận ra được một số tài nguyên cần thiết cho làng.

Cao Lỗ tuy thông minh nhưng lại là người cổ đại, không thể nhận ra những việc đó. Nên việc đi dò đường không ai hợp hơn ngoài Lê Đình Nam

Bạn đang đọc Xây dựng đế quốc tại dị giới sáng tác bởi phuonglefiled
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuonglefiled
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.